Chân Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại

Q1. C15

"Cộc cộc"

Hắn gõ cửa nhưng không ai trả lời hay tiếng động gì đáp âm.

"Có lẽ là vừa rồi ăn đòn nhừ tử nên cơ thể vẫn còn yếu, đang ngủ nghỉ không chừng’ Hắn dám chắc chắn một điều như vậy, một Luyện khí tầng 2 với tổng khí lực cao lắm là hơn 100 cân thì làm sao chống cự được hai Luyện khí tầng 3 có khí lực hơn 100 cân cùng với Luyện khí tầng 4 có khí lực hơn 200 cân, nằm liệt giường đã là do ba người kia nương tay rồi.

"Kẹt" Lâm Minh từ từ mở cửa phòng ra.

Xuất hiện trước mắt hắn là một hình ảnh khiến hắn phải ngước đầu lên mà nhìn.
"Kẹt" Lâm Minh đóng cửa phòng lại, nhẹ nhàng rời đi. Xem ra ngày mai chỉ có một mình hắn tiến vào rừng xanh luyện tập, còn con Mèo meo hắn dự là đưa cho Lâm Sung chăm giùm, nó không cần thiết để đi theo.

Đi trở về được một đoạn,

- A, là tên ngốc nhà ngươi.

Trước mặt hắn xuất hiện ba thân ảnh thanh niên, thiếu nữ, hai nữ, một nam.
Trong đó, một thiếu nữ chưa lớn lắm chỉ chừng 12 tuổi rất xinh xắn khi thấy hắn liền bất ngờ kêu lên.

- Tiểu Mị, muội biết hắn?

Thiếu nữ chừng 16 tuổi xinh đẹp bên cạnh thấy phản ứng của thiếu nữ nhỏ tuổi liền hiếu kì, trong đầu nàng cũng đang tra lại trí nhớ xem đã từng gặp người này chưa.
- Nếu ta nhớ không lầm, hắn hình như tên là Lâm Minh, cha mẹ hắn là ai thì ta không biết, chỉ biết là hắn đột ngột xuất hiện tại Lâm gia và được Lâm Sung gia chủ xách nhận lai lịch.

Không đợi thiếu nữ nhỏ tuổi trả lời, nam thanh niên chừng 18, 19 tuổi đột ngột nói.

- Ồ, thật là kì lạ.

Đôi mắt thiếu nữ 16 tuổi chớp chớp liên hồi, chuyện này thật thú vị, "Lâm gia không biết từ lúc nào lại mọc ra một thiếu niên tuấn tú, mặt trắng như thế này", tính tò mò của nàng lại bị kích thích.

"Luyện khí tầng 8, tầng 6 cùng tầng 3, Xui xẻo" Lâm Minh thầm than, hắn làm phiền người ta thì không nói, nhưng hắn lại cực kì không thích người khác làm phiền hắn, ngoại trừ cuộc làm phiền đó sẽ mang lại lợi ích cho hắn.

- Ê, ê, tên ngốc. Cho ta xin lỗi ngày hôm qua nha.

Tiểu Mị đột nhiên lại mang theo sắc mặt lúng túng cùng hối lỗi lại gần, đối diện với Lâm Minh nói.

Hai người phía sau lưng nàng giật mình, Lâm Minh thì khó hiểu, hắn tìm về quá khứ chút, liền hiểu ra vấn đề.

"Ài, nhỏ thì đáng yêu, trong sáng, không biết lớn lên chút lại vẫn còn giữ được bản tâm như thế này?" hắn không khỏi nghĩ thầm, "thay đổi" là một căn nguyên giúp con người tồn tại và phát triển, Đan, hắn biết điều này, hắn chỉ là thở dài về con đường tương lai của tiểu Mị.

Đan, hắn không hề có tình cảm chân thật, nhưng hắn có thể tạo ra tình cảm, tính cách, hành động, cảm xúc,… của một sinh vật sống bình thường bằng cách giả mạo nhờ sử dụng lý trí là chuyện thường tình đối với hắn, bởi việc tạo ra sự giả mạo đó nó chính là cơ sở để hắn có thể bước tiếp cảnh giới tiếp theo, một cảnh giới không ai chạm được "Không tình nhưng lại có tình, có tình nhưng lại không tình".

- À, ngươi có thích mèo không?

Lâm Minh bình thường mở miệng bằng một câu nói không liên quan đến chuyện tiểu Mị đang xin lỗi. Hắn có thể là đang đánh lạc hướng bằng việc con mèo hoặc cũng có thể không

- Mèo?

Ba người kia đều như sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc đến khó tưởng, người ta đang đi xin lỗi mà tên thiếu niên này lại không quan tâm, tư dưng lôi chuyện con mèo gì gì đó ra để nói, không thể tin được.

- Đúng là con mèo.

Hắn móc trong ngực ra một con mèo nhỏ có màu lông trắng buốt cực kì đẹp đẽ, đáng yêu.

Ngay lập tức, ánh mắt hai thiếu nữ liền sáng lên vô cùng, đôi mắt chừng lên nhìn chằm chằm con mèo lộ vẻ ham muốn sở hữu vô cùng.

Phụ nữ luôn yêu thích những thứ đáng yêu, Đan hắn đã đánh đúng tâm lý.
Thanh niên phía sau cũng không biết nói gì, "ừm, nhìn kĩ thì con mèo này rất đẹp"hăn nghĩ.

- Ngeow ngéow

Con mèo đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó cất tiếng kêu như muốn hỏi Lâm Minh đang làm gì.

- Thật, thật đáng yêu.

Hai nữ nhìn con mèo cùng thốt lên thanh âm trong vắt của bản thân, xem ra là đã bị hấp dẫn mất rồi, còn chuyện tò mò hay muốn xin lỗi Lâm Minh đã bị gạt bỏ qua một bên. Đúng thật là vô tâm.

Đan nhìn con mèo đang cầm trên tay một chút, ánh mắt hắn như đang trao đổi gì
đó với con mèo một cách vô thanh, vô tức giống như lần trước.

- Nè, nè, tên ngốc, cho ta ẳng nó một chút được không?

Tiểu Mị ánh mắt long lanh, năng nỉ.

- Nếu ngươi thích, vậy thì giữ nó mà nuôi, ta tặng cho ngươi.

Cuộc trao đổi người – mèo dường như đã kết thúc, hắn hơi cười ngây ngô nói.

- Cho…cho ta. Ngươi nói thật?

Tiểu Mị nghe được vậy trong lòng liền khởi lên sự hưng phấn ngập ngừng, nàng ý hỏi hắn lại cho chắc

- Thật, ngươi cầm lấy.

Hắn ngây ngô cười cười gật đầu, sau đó đưa con mèo cho nàng

- Cảm ơn ngươi.

Nàng ta ngọt ngào cười lên, hai tay nhanh chóng bế con mèo đem xuống ôm trước ngực.

- Cho tỷ bế nó với.

Không quan tâm chuyện gì đang xảy ra, thiếu niên ngây ngô kia tại sao lại quá tốt bụng, thiếu nữ kia bây giờ chỉ là "mèo đáng yêu, mèo dễ thương"

Lâm Minh nhìn hai người đang quấn quít con mèo, sau đó lại quay qua nhìn thanh niên kia mà mỉm cười ngây ngô, tranh thủ rời đi không một tiếng động.

Tên thanh niên nhìn hẳn rời đi cũng không có nguyên nhân gì khiến hắn phải ngăn cản, hắn trong lòng hiện đang mắm thầm Lâm Minh "không ngờ ngươi lại dùng biện pháp này để cưa gái, giả ngố rất tốt". Hắn cho rằng Lâm Minh làm như vậy chỉ là vì để lại hình ảnh tốt đẹp trong trái tim non nớt của tiểu Mị, đủ đê tiện.

Lâm Minh về phòng, đóng chặc cửa lại, hắn bắt đầu luyện tập những bài cơ bản để làm nóng người trước, sau đó hắn sẽ tạm thời luyện kiếm một hồi dù cho cơ thể chưa phải hoàn hảo để luyện, hắn làm vậy chỉ với mục đích là để chuẩn bị cho trận giết chóc có thể sẽ xảy ra vào ngày mai.
…..

Sáng hôm sau,

Lâm Minh thức dậy sau một ngày đầy mệt mỏi từ rất sớm, lúc mặt trời chỉ vừa ló dạng mặt, hắn sợ là đi trễ sẽ gặp rất nhiều người, chém không xuể.

Hắn lấy trong tủ quần áo ra một mảnh vải dài, rộng chừng 1m, bỏ vào đó một vài bộ trang phục để mặc rồi gói lại.

Để lại mọi thứ trong phòng, hắn rời đi ăn cơm, cũng may là người làm trong Lâm gia cũng đã thức dậy rất sớm để nấu nướng cơm nước, chứ nếu không thì…đối với hắn đều đó không sao, không ai nấu thì hắn tự nấu, nếu vậy thì bữa ăn của hắn sẽ rất ngon, tài nghệ làm bếp của hắn không ai có thể sánh, thế nhưng hắn rất làm biếng và hầu như không quan tâm tới mùi vị, có để nhét bụng là đã đủ đối với hắn.

Dù sao khi thành Linh Sư cảnh cũng chẳng cần ăn uống hoặc "giải quyết bầu tâm sự", chỉ cần hấp thụ một lượng không lớn linh khí thông qua đan điền để chuyển hóa thành dinh dưỡng nuôi cơ thể là được rồi, chất để cần thải ra đơn nhiên cũng không hề có.

Quay lại phòng, cầm lên thanh kiếm, đe lên tay nải chứa đựng quần áo để thay, hắn rời khỏi Lâm gia.

…..

Dựa theo bản đồ nằm trong cuốn "Vu Dương trấn", Vu Dương trấn được bao bọc bởi tường thành cao đến 10m, người bên ngoài muốn vào Vu Dương trấn phải thông qua hai cổng trấn, một cổng phía Bắc và một cổng phía Nam. Người từ trong trấn đi ra ngoài cũng chỉ có thông qua hai cổng Nam – Bắc này, tuy nhiên nó có sự khác biệt.

Người ra cửa Bắc là đa số là cao tầng của hai đại gia tộc Lâm – Vũ, họ đi ra chỉ vì một mục đích chính, lên Huyện, còn nguyên nhân vì sao lại hầu như không có người dám ra cửa phía Bắc thì chưa rõ.

Khác với cửa Bắc, cửa phía Nam rất được nhiều người nam, nữ, trẻ, già, chỉ cần là tu luyện giả lựa chọn, bởi bên ngoài này là một lối tiến vào rừng, thuận tiện cho những tu luyện giả muốn mạo hiểm kiếm tiền từ việc săn giết yêu thú lấy thịt.
Lâm Minh, hắn cũng chính là muốn đến nơi này luyện tập, không những thế, hắn còn muốn tiến cực sâu vào bên trong, làm điều mà không một tu luyện giả bình thường nào muốn làm.

Hiện tại, trời chỉ vừa ló dạng không lâu nhưng cũng đã tụ tập hơn 10 người tại cửa phía Nam của trấn.

- Ài, các ngươi lại đến sớm hơn ta rồi.

Một nam tử chừng 26 tuổi với tu vi Luyện khí tầng 7 vừa mới đến cổng Nam liền đi đến một góc đã tụ tập ba người hai nam, một nữ khác.

- Không hề sớm, bọn ta cũng chỉ vừa mới đến thôi.

Một vị nam tử trong ba người đứng đợi ban đầu lên tiếng.

- Phải. Nhưng mà tạm dẹp qua một bên, hôm nay chúng ta nên đi theo hướng
nào, yêu thú nhỏ yếu ở hướng cũ cũng đã bị chúng ta thịt sạch, bây giờ mà có quay lại chỉ có đất mà cạp.

Nam tử khác chen vào, dự là hắn còn nói "nói không chừng gặp bản yêu thú cấp cao thì toi cả nhóm"nhưng hắn đã dừng lại, hắn sợ nói ra sẽ thành điềm gở.