Chân Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại

Q1. C17

Ba nhóm khác thì khóe miệng chỉ giật giạt, không nói gì, bọn hắn chắc là ngại phí lời với oắt con.

"Keng"

Âm thanh kiếm chui ra khỏi vỏ.

- Nào nào, lại đây.

Lâm Minh cười cười, lấy tay ngoắc ngoắc tứ phía, lúc này vẻ mặt hắn trông không khác gì tên sát nhân biến thái, có lẽ bản tính hắn vốn thích giết người, hiện hắn đang rất khoái chí, hưng phấn.

- Không biết trời cao đất rộng. Để ta giết chết tên tiểu tử này trước rồi bàn tính thanh kiếm thuộc về ai, các ngươi thấy thế nào?

Một tên gần 30 ở trong tổ đội của tên to con, vai rộng, hắn rất là bực tức cái hàng động và dáng vẻ của Lâm Minh.

- Được.

- Được.

Điều này thì ai cũng đồng ý, giết chết tiểu tử này trước, bọn họ cũng không sợ tên kia giết người rồi trộm kiếm bỏ chạy, nơi này không kể nhóm tên to con, vai rộng thì có 10 người, hắn làm sao chạy được.

- Hề hề, ngươi nghe rồi chứ tiểu tử?

Nam tử gần 30 bước ra, mặt hắn hóa dữ tợn, hùng hổ nhìn Lâm Minh, bước ra khỏi nhóm, từng bước tiến đến gần Lâm Minh.

- Vậy sao? Ta cũng đang mong chờ ngươi đến đây, nào lấy mạng ta đi.

Lâm Minh vẻ mặt hóa thú vị, đã từ rất lâu rồi chưa từng ai nói câu này vói hắn, hắn rất mong chờ. Nghĩ lại ngày xưa giết người, hắn cũng chỉ nói một từ "chết" là kẻ hắn muốn giết liền biến mất, không hề sót lại cái gì, gọi như là tan biến trên cõi đời, hắn rất lâu rồi chưa thấy máu đổ, hắn muốn thấy dòng dung dịch màu đỏ dày đặc, nhơn nhớt đó từ lâu (biến thái cmnr).

- Chết đến nơi còn mạnh miệng.

Nam tử lao nhanh lại, hắn tức giận cực kì, trong đầu hắn tính toán tin chắc rằng, Lâm Minh chết là điều tuyệt đối, một tên tiểu tử thì làm được gì, cho dù là có thanh kiếm nguy hiểm nơi tay.

"Vù"

Không đợi nam tử đến gần, Lâm Minh chủ định lao về phía đối phương, khiến khoảng cách hai người liên tục rút ngắn, hai giây sau chắc chắn sẽ đụng mặt.

"Một"

"Hai"

Một đường kiếm trông cực kì đơn giản hướng ngực nam tử xuyên qua.

- Hừ.

Nam tử có thể nhìn rõ đường kiếm này, hắn lập tức vặn người né qua một bên.

"Phốc"

Đầu lâu của hắn bay lên trời, cột máu bắn lên không từng tia mỹ lệ, thân thể hắn ngã xuống đất, dòng máu chảy ra ngấm vào lòng đất.

- Là chuyện gì xảy ra?

Mọi người xung quanh đều trũng người lại, không biết gì, bọn họ không biết chuyện gì vừa xảy ra.

- Ha ha ha, mùi này thật dễ chịu.

Hít một ngụm không khí mang theo mùi máu tanh, Lâm Minh lộ vẻ thỏa mãn, không đợi ai từ phản ứng bất ngờ tỉnh lại, hắn lao trực tiếp về hướng tổ đội tên to con vai rộng giờ chỉ còn bốn người.

- Giết hắn

Tuy không hiểu gì, nhưng bốn người đều có chung một ý nghĩ giết Lâm Minh, chuyện tên đồng bạn chết thì tạm để qua một bên, bọn hắn không có thời gian suy nghĩ, Lâm Minh đang đến.

Bốn người đều đồng thời lao lại, chia ra tứ phía, đồng loạt đánh úp vào.

- Đến đây đi.

Lâm Minh gào lên, đôi mắt của hắn sắc bén không ngừng liếc trái, phải, lên, xuống với tốc độ quá nhanh, hắn như là quan sát tất cả hành động, ý nghĩ của bốn người, từng chi tiết nhỏ nhất đều nằm trong mắt hắn.

Cuộc càn quét đẫm máu bắt đầu.

"Vút" một kiếm ngang qua thân thể Lâm Minh khiến bốn người đều phải lùi ra sau tránh né.

Đúng như tính toán, vừa ra kiếm đó hắn đoán bọn người sẽ làm hành động lùi, hắn lập tức tranh thủ cơ hội, lao vụt về bên trái.

Lâm Minh lao về nam tử bên trái, nam tử đó đơn nhiên là thấy, đã thế hắn còn thấy Lâm Minh lộ sơ hở cực lớn, bởi Lâm Minh lúc này như người mệt mỏi, thở hì hà hì hụp, động tác ra kiếm về phía hắn cực kì chậm chạp hướng bụng hắn đâm đến, hắn dễ dàng né.

- Chết.

Một chưởng mạnh mẽ chụp lên đầu Lâm Minh.

"Vụt"

Bất ngờ thay, tay hắn không có đến được đầu Lâm Minh, nó rớt bên dưới đất rồi.

"Cái gì?"

Trong đầu hắn vừa hiện hai chữ khó tin thì đầu óc liền loạn chuyển, đầu hắn bay trên không rồi rớt xuống đất lăn lốc vài vòng.

- Mẹ kiếppppppp.

Tên to co, vai rộng hét lên.

Ba tên kia vừa mới tránh một kiếm ngang liền thấy thêm một nam tử đồng bọn chết ngay trước mặt một cách cực kì nhanh không khỏi hoảng sợ, da gà xem như là nổi hết lên.

- Hắn…hắn là một tên tiểu tử sao?

- Đường kiếm quỷ dị đó, làm sao hắn làm được?

Ngay cả 10 người đứng ngoài quan chiến chưa đến hơn 30 giây cũng bất đầu lộ vẻ không ổn, tên tiểu tử này tuy không nói đến tu vi mạnh yếu, chỉ là kĩ thuật giết người cũng đã đủ thấy sởn gai ốc.

- Hay là chúng ta quay về thôi.

Một nữ tử trong nhóm Thước Lộ lên tiếng, nàng đang lo sợ rằng nếu giờ mà tấn công Lâm Minh có khi nào nàng sẽ chết, hai tên nam tử ở nhóm kia đã là ví dụ điển hình.

- Ta hiểu ý ngươi, nhưng mà…hay là xem thêm một chút, chúng ta cũng không tham chiến nên đừng quá lo.

Thước Lộ hắn cũng hiểu, lo sợ cũng là nên, đến giờ hắn còn không hiểu cái đường kiếm quỷ dị kia ở đâu ra mà xuất hiện giết chết hai tên nam tử, hắn cũng đã tính toán.

- Chó má các ngươi còn đứng đó làm gì, mau giết tên nhãi này, thanh kiếm đang còn trong tay hắn.

Nam tử to còn vội quát to lên, từ hai cái chết của đồng bọn, hắn không muốn đâm đầu vào nữa, hắn cũng sợ chết, lúc này hắn nên kéo bọn người kia xuống cùng.

Hai tên đồng bọn kia cũng nghĩ giống hắn, lui về tụ lại với tên to con cùng một chỗ.

- Cái đó là vấn đề của ngươi, liên quan chúng ta.

Ba người âm hiểm chỉ mặc kệ, nói đến bọn họ thì chẳng một ai trong nhóm sợ hãi vì tình hình trước mắt, bọn họ như bình tĩnh cực kì. Trong đầu họ nghĩ "Nhóm ngươi ngu thì chết thôi, giết tên tiểu tử đó đâu cần phải dùng quyền cước, lấy đá ném hoặc dùng cây gỗ làm vũ khí đối chiến là được rồi, cần gì dùng da thịt đến gần để hắn giết cho".

Nói xong câu, ba người cũng lùi ra sau, tránh xa cuộc chiến một chút.
Nhóm 4 người sau khi tên trưởng nhóm trao đổi cái gì đó liền cũng chỉ đứng xem, im lặng chẳng cho ý kiến. Còn nhóm Thước Lộ thì khỏi nói, bọn hắn đã lui ra xa từ lâu.

- Các ngươi…chó má.

Cay đắng nhìn bọn người trước mặt, tên vai to tự thấy bản thân đen.

Lâm Minh sau khi giết xong tên kia, tự thân nghỉ mệt chút, tiếp đến quay về phía ba người kia, xông về.

- Chạy.

Nhìn nhau chút, ba người đều hiểu ý mà rút lui, chết hai người đã là lời cảnh báo kinh rợn, ngu lắm cũng không dám ở lại.

Lâm Minh nhìn bọn họ rời đi, hặn dừng lại nhìn về phía những người khác.

- Tiếp theo là các ngươi nhỉ?

Hắn nhe răng ra, trông đầy rợn người. Bất chợt ngay lúc này, hai chân hắn lảo đảo, mắt hơi trợn lên chút, hắn té gục xuống đất nằm bất tỉnh, thanh kiếm cũng được buông ra nằm bên cạnh.

- Ồ.

Ai ở đây cũng đầy bất ngờ trước tình hình này, không phải nãy hắn còn hùng hổ, thế sao bây giờ ngất rồi.

- Xem ra, giết hai tên kia đã là việc quá sức với tiểu tử này, nên hắn đã không còn sức lực nữa rồi.

Một nam tử âm trầm nói, giống như là đưa ra suy luận, thế nhưng hắn nói thì nói vậy chứ không có ý định lại gần tên tiểu tử, ai biết được tên tiểu tử có phải giả bộ.

- Nếu vậy thì càng tốt, chúng ta nghĩ là nên giải quyết xem thanh kiếm nên thuộc về ai.

Nhóm trưởng của đội 4 người lên tiếng, hắn cũng suy đoán là tên tiểu tử kia có thể giả bộ, nhưng mặc kệ hắn, giờ nên giải quyết bọn này để chiếm quyền đoạt thanh kiếm.

- Ta cũng muốn nói điều đó đây.

Nam tử âm trầm dẫn nhóm ba người khẽ cười, tiếp đến hắn lại quay sang nhóm Thước Lộ.

- Thước Lộ, ta nghĩ chúng ta nên liên thủ tiêu diệt 4 tên khốn khiếp này đi, sau đó chúng ta sẽ quyết đấu xem ai là người được thanh kiếm.

Nhóm bốn người này rất khó giải quyết, thêm một người đã là thêm một gánh nặng, hợp với nhóm Thước Lộ sẽ giúp hắn loại bỏ đi trở ngại lớn nhất, sau đó nếu là 3 - 3 thì nhóm Thước Lộ chẳng đáng lo ngại.

Nghe vậy, nhóm bốn người có da mặt đều giật giật, tái run, không ngờ ba tên này đê tiện như vậy.

- Thước Lộ, ngươi đừng tin hắn, chiến 3 – 3 thì các ngươi thua chắc, ta nghĩ chúng ta nên hợp lại làm tổ bảy người hạ bọn họ, sau đó sẽ không lấy đi riêng thanh kiếm mà là dùng chung, chúng ta sẽ cùng đi săn, thu hoạch sẽ được chia đều, ngươi thấy thế nào?

Tên nhóm trưởng nói, lời nói chắc chắn là chẳng ai tin.

- Hừ. Thước Lộ ngươi tự suy nghĩ đi, ta và hắn lời nói ai có thực tế hơn.

Nam tử âm trầm chỉ nói vậy, hắn như nhắc cho Thước Lộ biết bên nào nặng, bên nào nhẹ.

- Không cần thực tế mấy chả thực tệ, các ngươi cút đi.

Bỗng ngay lúc này, một nhóm gồm 5 người tiến đến, vị trung niên dẫn đầu mang theo một thanh kiếm bén nhọn cất lớn giọng nói đầy vẻ không coi ai ra gì.