Chân Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại

Q1.

"Không lẽ…" hắn còn đang suy đoán trong lòng, bất chợt một giọng nói đầy lạnh lùng vang lên trong đầu hắn

"Cút đi chỗ khác!"

Hư Vô thân thể của Đan với đôi mắt không ai có thể thấy liếc Lâm Sung một cái, một chút linh lực trực tiếp phóng ra.

"Mắt ta, mắt ta sao vậy?" chưa kịp ngạc nhiên vì âm thanh kia, hắn liền quái lạ với cảnh tượng đen kịt, không chút ánh sáng từ mắt trái đem lại.

Một dòng nước gì đó chảy ra từ mắt trái lăn xuống gò má nhăn nheo của hắn, hắn đưa tay lên quẹt nhẹ mà xem xét bằng mắt phải.

"Là máu!" hắn cứng người, hắn đã mù mất một bên mắt, quá khó tin, hắn như hóa đá lúc này.

"Còn chưa cút!" Giọng nói kị lạ lại vang lên thức tỉnh hắn, hắn hoảng sợ nhìn xung quanh, sau đó ngay lập tức rời khỏi phòng Đan, tuy không biết là ai đang nói, mắt hắn vì sao lại mù nhưng mà hắn không phải người ngu, hắn có thể đoán ra một vài điều, nếu hắn không đi, hắn có thể sẽ mất tiếp theo là cái mạng già, điều vừa rồi không phải người thường có thể làm được.

Còn chính xác sự việc vừa rồi xảy ra, hắn về phòng sẽ suy nghĩ.

- Gia chủ, người sao vậy?

Hai tên lính thấy tay hắn che chặc mắt trái, từ nơi đó vẫn còn máu đang rỉ xuống, lộ thần sắc lo lắng, quan tâm.

- Không có gì.

- Kể từ lúc này, đừng cho bất kỳ kẻ nào tiếp cận căn phòng.

Hắn hơi lắc đầu, căn dặn thêm cho hai tên lính liền quay người rời đi, hắn cần về phòng băng bó mắt trái lại, xem ra từ nay về sau hắn trở thành "độc nhãn long".
Hai tên lính với tu vi luyện khí tầng 3 chỉ im lặng làm theo, trong đầu thì rất thắc mắc, hiếu kì.

…..

Trưa ngày thứ tư, qúa trình "tẩy tạp" hoàn thành, Đan dung nhập thân thể Hư Vô hòa vào "Lâm Minh" như ban đầu, Lâm Minh mở mắt, nhảy từ thùng nước đen hôi này sang thùng nước bên cạnh không màu, không mùi, cuối cùng lại bước thùng nước còn lại, rồi dùng linh lực từ "Đan" (Hư Vô thân thể) tẩy rửa cơ thể "Lâm Minh" để chắc chắn là hoàn toàn sạch sẽ.

Giây lát sau, thân thể hắn hiện rõ ra, da trắng bạch như thiếu nữ (vì chỉ toàn ở trong nhà từ bé đến lớn), hình dáng thân thể bình ổn, không gầy, không mập, cao 1m6 (internet), có khuôn mặt tuấn tú, mày kiếm, mắt sáng, mũi cao, cằm không chẻ.

Hắn bước ra, thay một bộ trang phục thuần trắng như đa số những người khác vào, chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo.

Hiện cơ thể hắn vẫn là 173 cân khí lực nhưng tu vi đã từ tầng 3 rớt xuống tầng 2, nguyên nhân thì đã quá rõ.

Dùng xong bữa trưa vẫn còn nằm bên ngoài cửa, hắn ra ngoài, không nói không rằng nhẹ nhàng lướt qua hai tên lính bên ngoài.

- Thiếu gia...

Hai tên vội hành lễ, song cơ thể bọn họ chợt ngã xuống đất nằm bất động, đôi mắt vẫn còn mở to lên hiện vẻ không biết chuyện gì xảy ra.

Một đoàn linh lực đã đóng băng trái tim bọn họ, đây là cái giá phải trả cho sự việc "cá lọt lưới Lâm Sung".

Hắn là không phải một người lương thiện, cũng không phải là người có tình cảm, mọi việc hắn làm đều dựa vào lý trí, mà lý trí lại bị những quy tắc sống hắn đặt ra ràng buộc. Hắn không cần biết nguyên nhân ra sao, Lâm Sung tồn tại trong mắt họ như thế nào, không làm tốt chức trách hắn giao cho, chỉ có chết.

Hắn là người ác, nhưng tính ra, hai người kia chết không oan, còn Lâm Sung nếu không phải hắn còn có việc dùng sau này thì cũng đã chết.

Khi Lâm Sung nhìn vào, Đan liền có cảm ứng bị người khác nhìn lén, nếu lúc này đây không phải Đan mà là một Linh Sư khác thì họ sẽ bị giao động, linh lực trở nên có chút bất ổn và hậu quả là một Luyện khí tầng 3 như Lâm Minh không thể nào chịu được linh lực yếu ớt mà chết, vì nên theo một góc độ nào đó hắn làm rất đúng.

Bỏ mặt hai cái xác, hắn rời đi, men theo đường bên khu phía Tây tiến đến phía Bắc.

…..

- Ngươi tức chết ta, ta không ngờ ta lại có đứa con phế vật như thế này. Cút,
cút đi cho ta.

Đi đến một đoạn hắn chợt nghe âm thanh tức giận, tiếp theo đó là một thiếu niên tầm 14 bay ra từ một căn phòng khá đẹp

"Bịch" thiếu niên ngã xuống đất lại lan thêm vài vòng.

Hắn mím chặt môi, đôi mắt hốc hác cố kìm nén nước, hắn buồn bã muốn rời đi.
Hắn tên là Lâm Viên, con một vị cao tầng của Lâm gia, năm nay đã 14 tuổi đã có tu vi là Luyện khí tầng 2, với tu vi này hắn cũng chỉ thuộc người có "thiên phú" (ngoài thể chất còn bao gồm các yếu tố khác) bình thường, không quá tệ để coi là phế vật, thế nhưng cha hắn lại một người đã từng là thiên tài (còn trẻ có, về già không có, thiên tài chỉ dùng cho lứa trẻ), ông ta không thể chấp nhận được đứa con của bản thân lại bình thường như thế này nên từ nhỏ hai cha con tình cảm đã nhạt nhẽo.

Mấy tháng không gặp, hôm nay Lâm Viên lại đến trình diện tu vi cho cha hắn xem, coi có tiến bộ gì không, cuối cùng hắn bị lạnh lùng đá ra ngoài.

Nhìn cảnh tượng của Lâm Viên, Lâm Minh ẩn ẩn có cảm giác quen thuộc ngày nào, đầu hắn chớp hiện lên ý nghĩ nào đó.

- Dừng lại.

Hắn tiến lại gần Lâm Viên, ngăn cản hắn rời đi.

Lâm Viên khựng người, quay ra sau lưng nhìn Lâm Minh đến gần

- Có việc gì sao?

Ánh mắt buồn bả, âm thanh nhạt nhẽo thờ ơ đầy sự vô vọng

- Theo ta đi, ta sẽ cho ngươi thứ ngươi cần.

Hắn bình thường như chuyện hiển nhiên nói, hắn cũng đang cần một số tay chân, Vu Dương trấn to lớn hắn không quản hết chuyện, đây sẽ là yếu huyệt cho hắn, hắn cần khắc phục, chỉ bởi hắn không muốn để lộ thân thể "Đan" ra ngoài, còn vì sao hắn làm vậy thì chưa biết, có lẽ là hắn thích thì hắn làm cũng không chừng.

- Theo ngươi?

- Thật mắc cười.

Nhìn thiếu niên mặt trắng tuấn tú trước mặt một cách khó hiểu, hắn cười giễu quay lưng rời đi, hắn muốn đến diễn võ trường để luyện tập chiến kĩ cho thuần thục.

- Ta không có đùa, đó là thật sự.

Lâm Minh vẫn đứng đó nói với phía lưng Lâm Viên, hắn biết nếu không có dẫn
chứng sẽ chẳng ai tin, nên hắn không có đuổi theo, bọn hắn còn sẽ gặp lại.

Lâm Viên có nghe nhưng vẫn rời đi, hắn không muốn nói chuyện vô lý với một thiếu niên tầm tuổi hoặc nhỏ hơn hắn.

Đan nhìn sâu bóng lưng Lâm Viên, một đoàn linh lực mờ nhạt đi ra đánh dấu lên người Lâm Viên, thuận tiện cho việc hắn muốn gặp Lâm Viên sau này, trước hết bây giờ hắn cần ra ngoài xem xét tình hình đã.

Lâm Minh rời đi.
…..

- Hắn là ai vậy?

- Tên mặt trắng là người nào, sao trước giờ chưa từng thấy.

- Cha, người nào thế kia?

Hôm nay không biết là ngày gì, hắn đi ngang qua khu Tây mà sao toàn gặp thiếu niên, thiếu nữ tản bộ, không có tĩnh lặng, yên ắng như lúc hắn trước hắn đến phòng Lâm Sung, mặt dù phòng Lâm Sung đã đi qua lâu rồi.

Hắn không biết, tháng trước nơi này vắng vẻ là do đã tụ tập tại diễn võ trường làm việc gì đó, chứ thường ngày những thiếu niên, thiếu nữ có cha, me là cao tầng Lâm gia đều đến thăm họ, sum họp gia đình.

- Đó là Lâm Minh.

- Là Lâm Minh.

- Hắn tên là Lâm Minh.

Những trung niên cao tầng bên cạnh hoặc đúng gần các thiếu niên, thiếu nữ giải thích. Lâm Minh đã được Lâm Sung "dán cáo thị" cho tầng lớp cao tầng.

- Lâm Minh? Con ai vậy ta?

Một thiếu nữ xinh xắn tầm 12 tuổi, như lộ vẻ suy tư, lại như lộ vẻ mong chờ nhìn về cha nàng bên cạnh trả lời.

- Con ai thì ta cũng không biết, các ngươi cũng không biết, chỉ biết hắn là Lâm Minh, một con cháu của Lâm gia như các ngươi là được.

Cha nàng là một trung niên nhân với tu vi Luyện khí tầng 10 nói, gia chủ bảo sao, bọn hắn nghe vậy, cũng không biết vì sao gia chủ hôm qua lại bị mù hết một con mắt.

- Hư, cha không nói thì thôi, để con tự lại hỏi.

Nàng ta bĩu môi lên không tin, cha nàng sống lâu trong Lâm gia như thế sao mà
không biết, chẳng qua là không nói mà thôi, nàng ta có suy nghĩ như thế. Nàng chạy thật nhanh đến chặn đường Lâm Minh.

Trung niên thấy vậy chỉ lắc đầu không ngăn cản, hắn biết con hắn lém lỉnh, bướng bỉnh nên cứ để nàng thê hiện, hắn là một người cha thương con, vả lại hắn cũng muốn biết Lâm Minh có thân phận gì.

- Hì hì.

Nàng ta đứng trước mặt hắn cười cười, sau đó đi quanh một vòng xem xét hắn từ
đầu đến chân.

- Ngươi là ai, khai mau.

Có cha nàng nơi này, nàng ta càng tỏ vẻ ra dáng ta đây gấp 100 lần bình thường.

- Lâm Minh.