Các Phân Thân Của Ta Có Hơi Sai

Chương 4: Hải Tam

Chương 4: Hải Tam

Trần Định biết mình không có thời gian để bàn luận chuyện đại hung hay đại cát của Đại An quốc, đầu tiên vẫn là phải tiếp tục sống mới là vấn đề quan trọng nhất.

- Thẩm Ung, ngươi lập tức tiến đến Hội An, tìm kiếm Hải Tam, bao lâu thì ngươi có thể đến được đây?

Trần Định quyết định ra lệnh cho Thẩm Ung chứ không phải tiến vào để tự điều khiển, dù cậu cũng rất tò mò về chức năng này của hệ thống.

Cậu cần Thẩm Ung trở về Hội An với tốc độ nhanh nhất, mà để làm được thì cần chính Thẩm Ung tự chạy đường.

Thẩm Ung cũng lập tức trả lời:

- Rõ thưa chủ nhân, hiện tại mặc dù tiểu nhân đang bị triều đình truy nã nhưng tối đa một ngày sau tiểu nhân sẽ có thể đến Hội An. Hiện tại tiểu nhân lập tức đi chuyển.

Thẩm Ung nói xong, Trần Định cũng cảm nhận được lão ta đã bắt đầu di chuyển, tuy vậy cậu cũng chưa thể nhẹ nhõm được, nguy hiểm vẫn cận kề.

Cậu cần Hải Tam, nói đúng hơn là phân thân Hải Tam, thân xác để cậu chuyển sinh nếu bản thể sơ sinh này chết đi.

Trần Định quyết định nhanh chóng hoàn thành điều kiện sử dụng chuyển sinh đối với Hải Tam, dĩ nhiên chuyện chiếm dụng thể dụng thể xác của một người khác cũng khiến cậu khó chịu nhưng nghĩ lại thì cậu cũng vừa chuyển từ thân thể cũ sang thân thể của một đứa trẻ sơ sinh.

Tự thuyết phục mình đây là chuyện bắt buộc và thứ mình chiếm đoạt cũng chỉ là một thân xác đã chết, linh hồn bị xóa đi cũng chỉ là bản sao mà thôi.

Chợt nhớ ra điều gì đó, Trần Định lại hỏi hệ thống:

- "Hệ thống, ta nhớ là cả hai bọn họ đều vì bị thương mà chết, vậy thương thế của họ lúc này như thế nào?"

-[Khi tái sinh, hệ thống đã giúp họ trị thương, hiện tại họ đều ở trạng thái như trước khi bị thương. Kí chủ có thể yên tâm.]

Trần Định cũng biết Hải Tam là một đứa trẻ tàn tật, tiếp tục hỏi:

- "Nếu ta muốn khôi phục toàn bộ thân thể của Hải Tam thì có được không?"

-[Hoàn toàn có thể. Có rất nhiều cách. Hệ Thống có thể gợi ý vài cách như sau. Một, mua trong cửa hàng, từ các bộ phận giả, tới các đan dược, thuốc nước phục hồi, hay các loại siêu cấp gen giúp Hải Tam khôi phục. Hai, để Hải Tam tu luyện, khi đạt tới đẳng cấp nhất định sẽ có khả năng hồi phục các bộ phận đã mất. Ba, trực tiếp nâng cấp hạng của phân thân, nếu may mắn phân thân sẽ có kĩ năng khôi phục thân thể hay kĩ năng bất tử.]

- "Cửa hàng? Sao ta không thấy."

-[Xin nhắc lại, ngài chưa đủ điều kiện để hệ thống hoàn toàn mở ra.]

Trần Định cũng đã hỏi vài lần điều kiện để mở hệ thống nhưng mỗi lần đều là sự im lặng, có lẽ điều kiện là thứ cậu phải tự mò mẫm.

Trần Định không trò chuyện cùng hệ thống nữa, cậu liền gọi tới Hải Tam, nhưng ngoài vài chữ "ê â, ê a" thì Hải Tam hoàn toàn chẳng thể nói ra bất cứ điều gì khác, đây không phải là do cổ họng của Hải Tam có vấn đề mà là do trước đó linh hồn của cậu không hoàn chỉnh, khả năng học tập ngôn ngữ gần như bằng không.

Nhưng từ giờ, linh hồn bản sao của Hải Tam là hoàn chỉnh, nên cậu sẽ có thể nhanh chóng học tập cách nói chuyện.

Có lẽ vì nhờ hệ thống nên Trần Định tuy chẳng hiểu Hải Tam nói gì nhưng lại cảm nhận được cảm giác của cậu, những cảm giác tưởng như đơn giản nhưng trên Hải Tam thì chúng lại vô cùng kinh khủng kể cả với một người lớn như Trần Định: đau đớn, đói rét và sợ hãi.

Những cảm giác của Hải Tam rất đơn giản nhưng khiến người ta rùng mình, cậu đau đớn vì những vết thương cũ mới khắp cơ thể, nỗi đau của việc bị chọc mù mắt, bị người đánh gãy chân, những trận đòn roi kinh hoàng suốt mười năm ăn xin, tuy nhiên cảm giác đau đớn vẫn kém xa nỗi sợ hãi tới mức chỉ cần nghĩ tới đã khiến Hải Tam run rẩy.

Nỗi sự những kẻ bắt cậu đi ăn xin đang lùng sục tìm kiếm cậu, nỗi sợ chuyện gì sẽ xảy ra với cậu khi hai hôm nay cậu chẳng về đưa chúng đồng nào.

Cuối cùng là sự tủi thân tới tuyệt vọng, cậu đói quá, cậu mệt mỏi chẳng nhấc được chân lên mà bò đi nữa, cậu chỉ muốn ngủ.

Và Hải Tam không biết Trần Định là ai, sự liên kết này là gì, cậu chỉ biết sự liên kết này rất thân thiết, rất ấm áp, giống như hai người đã quen biết từ lâu, Hải Tam rất thích cảm giác này nhưng cậu cũng lo lắng, lo lắng người này cũng ghét bỏ cậu.

Cậu cũng từng có cảm giác này một vài lần, cậu nhớ cậu cũng từng thân thiết với cha mẹ nhiều lắm, nhưng họ bảo cậu ăn nhiều quá, cậu cũng cố gắng ăn ít lại nhưng có lần đói quá, cậu lỡ ăn vào phần của em trai, hôm sau cha mẹ liền đưa cậu cho đám ăn xin, từ đó cậu không dám ăn nhiều nữa.

Một lần khác là khi cậu đi ăn xin thì gặp một nhà tốt lắm, họ luôn cho cậu nhiều hơn chỗ khác, nên cậu đến đó nhiều lần nhưng chẳng hiểu sao có một ngày họ lại lấy gậy đuổi đánh cậu, đánh mạnh lắm, từ đó cậu chỗ nào cho cậu càng nhiều thì cậu càng không dám đến nữa.

Cả bản thể sơ sinh lẫn linh hồn của Trần Định đều run lên vì những cảm giác đau thương của Hải Tam, dù đây chỉ là một linh hồn sao chép nhưng những nỗi đau này là thật, đôi bàn tay nhỏ xíu của cậu nắm chặt, cậu nhẹ giọng mình ra lệnh cho Hải Tam:

- Nghỉ ngơi đi nhóc con, khi ngươi thức dậy, ngươi sẽ được ăn một bữa thỏa thê. Ta hứa với ngươi điều đó.

- Ê...a...Ê...a

Một cảm giác vui mừng nhỏ nhoi cùng sợ hãi truyền đến Trần Định, Hải Tam cũng quá mệt mỏi rồi, Hải Tam chỉ muốn ngủ một chút mà thôi, đừng đánh Hải Tam có được không?

- Ngươi yên tâm, ngủ đi.

---

- Thẩm Ung, ngươi mạnh tới mức nào? Liệu có thể giết người ở kinh thành?

- Thưa chủ nhân, chỉ cần không phải vượt qua tiểu nhân một đại cảnh giới hoặc người đó ở trong hoàng cung thì đó chỉ là chuyện nhỏ.

----

Ở một ngõ ngách tràn đầy rác rưởi nào đó tại nơi kinh thành phồn hoa, một đứa trẻ ăn xin gầy gò bẩn thỉu, quần áo rách rưới, đứa trẻ ấy đang co rúm mình dưới một mái hiên đã tàn tạ, cố gắng để không bị mưa hắt vào.

Đứa trẻ này có một chân bị tật, một bên mắt bị vải quấn lấy, không chỉ vậy, trên khắp thân thể, chỗ nào cũng thể thấy vết thương bầm tím, vết mới chồng vết cũ, nước mưa bắn vào vẫn còn có chỗ máu chảy ra xuôi theo dòng nước.

Đứa bé ấy đang cố gắng ngủ nhưng chắc vì lạnh, vì đói nên cứ run lên từng chập, mãi không thể vào giấc.

Trong một khoảng khắc, thân thể cậu bé đột nhiên yên tĩnh lại, biểu cảm trên mặt cậu cũng không còn là nhăn nhó đau đớn nữa mà là sự nhẹ nhàng.

Sự nhẹ nhàng này cũng không lâu, đột nhiên cậu mở mắt ra, chỉ là một mắt phải, nhưng không phải đôi mắt ngơ ngác, hoang mang lúc trước mà là một đôi mắt bình tĩnh, lạnh lùng.

---

Trần Định quyết định thay thế Hải Tam, thay thế cậu chịu đựng những nỗi đau này, chờ đến khi Thẩm Ung đến đây sẽ cho cậu một bữa ăn thịnh soạn.

Sau đó chính là đưa Hải Tam đi làm vài chuyện, chuyện mà Trần Định này phải làm.

---

Đại An sử lược, năm 321,

Kinh thành Hội An phồn hoa, giàu có.

Dân sinh nơi đây đều có kế sinh nhai, phần lớn mọi nhà đều có của cải tích trữ.

Trẻ em mồ côi, người già neo đơn đều được chăm sóc.

Khắp đường không một bóng kẻ ăn mày, cả tháng không có một vụ trộm cắp.