Các Phân Thân Của Ta Có Hơi Sai

Chương 3: Tìm cách

Chương 3: Tìm cách

Trần Định ngẫm nghĩ không lâu liền thử nghiệm việc nói chuyện với hệ thống:

- "Hệ Thống! Ta có vài thắc mắc cần ngươi giải thích"

Một giọng nói máy móc không rõ nam nữ liền trả lời cậu:

- [Hệ thống chỉ có thể trả lời trong phạm vi cho phép xin kí chủ lựa chọn kĩ càng vấn đề mà ngài thắc mắc.]

Trần Định hỏi:

- "Trong phần giới thiệu có ghi các phân thân kia đã chết, vậy thứ gì đang điều khiển chúng?"

Hệ Thống cũng không để cậu phải chờ đợi:

- [Đúng là các phân thân đã chết, linh hồn trước đây của thể xác đó đã chết, Hệ Thống chỉ liên lạc với họ ở tích tắc cuối cùng, sau đó cho họ điều kiện để họ yên tâm tự nguyện giao lại thân xác để ngài sử dụng. Khi họ chết cũng là lúc hệ thống tiến hành cải tạo thân thể đó sao cho phù hợp nhất với linh hồn của ngài, để khi ngài chuyển sinh sẽ không gặp hiện tượng đào thải linh hồn. Bên cạnh đó, để phân thân tiếp tục tồn tại một cách hợp lí tại thế giới này, hệ thống liền tạo ra một linh hồn nhân tạo, hiện tại thứ đang điều khiển thể xác của Hải Tam và Thẩm Ung chính là thứ như vậy. Từ đó, ngài có thể hiểu phân thân về cơ bản chính là một con người, tồn tại phụ thuộc vào ngài khi sinh hồn của ngài kết thúc, chúng cũng sẽ chết.]

Trần Định nghe xong liền vô cùng hoang mang, linh hồn cũng thể tạo ra ư, hệ thống này thật sự kinh dị.

- "Thế nhưng linh hồn nhân tạo này cũng là một...khó nói quá... Một con người thực sự sao? Ý ta là tính cách riêng, suy nghĩ riêng,...liệu họ có chấp nhận việc bị ta chuyển sinh?"

Hệ Thống lần này mất nhiều thời gian hơn một chút rồi mới trả lời:

- [Kí chủ yên tâm, bọn họ không có khả năng từ chối sự chuyển sinh, bọn chúng sinh ra đơn giản chỉ để phân thân của ngài tiếp tục hoạt động mà thôi. Nếu cách nói linh hồn khiến ngài khó chịu thì ngài có thể hiểu chúng đơn giản chỉ là một bản sao chép kí ước của linh hồn cũ, sao chép cả tính cách lẫn suy nghĩ, tuy nhiên rất khó nói chúng có tiếp tục giữ nguyên tính cách và suy nghĩ như cũ hay không.]

Trần Định tự thấy những điều này quá phức tạp, hiện tại cậu không có nhiều thời gian cho việc hiểu thấu đáo này, cậu tiếp tục hỏi:

- "Làm sao để ra lệnh phân thân của ta?"

Hệ Thống liền trả lời:

- [Ngài chỉ cần gọi tên phân thân muốn sử dụng là được, bất kể khoảng cách bao xa, miễn là phân thân còn đang hoạt động thì ngài đều có tìm đến, có hai cách để sử dụng phân thân. Một là ngài ra nhiệm vụ cho phân thân, sau đó phân thân sẽ tự động thực hiện nhiệm vụ đó. Hai là ngài tạm thời tự tiếp nhận cơ thể phân thân để điều khiển, tuy nhiên nếu phân thân tử vong thì linh hồn của ngài sẽ tạm ngủ say một thời gian ngắn trước khi trở lại bản thể.]

-"Hiểu rồi, thể nhưng trong khi ta điều khiển phân thân thì bản thể của ta sẽ thế nào?"

Trần Định thắc mắc nhỏ, Hệ Thống cũng lập tức trả lời:

-[Hệ Thống cũng sẽ tạo một bản sao linh hồn của ngài...]

Chưa để Hệ Thống trả lời hết liền bị Trần Định ngăn lại:

-"Ta không muốn linh hồn của ta bị sao chép, ta chưa chết, cảm giác có thêm một thứ giống mình thực sự rất đáng sợ, chỉ nghĩ thôi đã rùng mình rồi."

Hệ Thống im lặng một chút rồi trả lời:

-[Vậy ngài có thể sử dụng một tính năng khác của hệ thống, sao chép một linh hồn bất kì khác đã chết. Tuy nhiên tính năng này chỉ có thể sử dụng khi ngài kích hoạt hoàn toàn hệ thống, hiện tại gói khẩn cấp chỉ cung cấp một lần ngẫu nhiên sao chép linh hồn.]

Trần Định thở nhẹ một hơi, cậu thực sự không mong có một "chính mình" tồn tại, nó quá đáng sợ, cái hệ thống này cũng đã rất kinh dị rồi.

Trần Định không hỏi gì với hệ thống nữa, cậu gọi tên Hải Tam và Thẩm Ung, ngay lập tức một sự kết nối kì lạ xảy ra trong đầu cậu, hai giọng nói vang lên:

- Lão nhân Thẩm Ung ra mắt chủ nhân. Cám ơn ngài đã cho lão hủ thêm một lần được sống.

- Ê..a...Ê...

Trần Định hơi ngạc nhiên một chút, giọng nói của Thẩm Ung rất tự nhiên, cậu cứ nghĩ nó cũng sẽ hơi cứng nhắc như một cỗ máy hoặc sẽ sử dụng ngôn ngữ khác của thế giới này, còn Hải Tam thì cậu lại chưa rõ ràng lắm, liền quay ra hỏi hệ thống xem liệu đây có phải lỗi.

-[Xin kí chủ đừng nghi ngờ khả năng của hệ thống, đây hoàn toàn không phải lỗi, Thẩm Ung là phân thân cấp S, linh hồn và thể xác hiện tại đều là bản cao cấp nhất, phẩm chất phải nói là còn hơn xa so với Thẩm Ung cũ, còn Hải Tam là một người thiểu năng trí tuệ, cả linh hồn lẫn ngũ hành đều không hoàn chỉnh nên bản sao chép tuy đã là linh hồn hoàn hảo nhưng vì là cấp F nên cũng không giúp Hải Tam có thể trở thành người bình thường ngay, cần thời gian.]

Trần Định nghe vậy liền có chút suy nghĩ, tiếp tục nói chuyện với Thẩm Ung:

- Thẩm Ung, lão có thể cảm nhận được ta ở đâu phải không? Lão có thể trong một ngày chạy đến đây cứu ta chứ?

Thẩm Ung trả lời:

- Tiểu nhân có thể cảm nhận chủ nhân ở đâu, thế nhưng nếu tiểu nhân tính toán không sai thì ngài hiện có lẽ đang ở rất sau bên trong hoàng cung. Tiểu nhân có thể liều mạng xông vào nhưng để trốn ngược ra thì là bất khả thi. Hoàng cung ngọa hổ tàng long, cao thủ như mây, rất khó đưa một người rời khỏi mà không ai hay biết.

Trần Định nghe vậy liền vô cùng ngạc nhiên:

- Hoàng cung? Sao ta lại ở đây? Không lẽ người sinh ra ta là người hoàng thất? Không đúng, nếu vậy tại sao bọn họ lại có ác ý với ta, bỏ lại mặc ta sống chết nơi này?

Thẩm Ung nói:

- Tiểu nhân du lịch nhiều năm không trở lại đế đô, thế nhưng tin tức hai ngày trước Hoàng Hậu hạ sinh đôi hai vị hoàng tử, công chúa đã truyền khắp thiên hạ, cũng lan truyền ra rằng đây là điềm lành giúp thiên hạ thái bình trăm năm của Đại An quốc, rất có thể ngài chính là vị hoàng tử đó.

Trần Định trầm ngâm một chút, liền hỏi:

- Vậy nếu sinh ba thì sao?

Thẩm Ung ngỡ ngàng, vô thức thốt lên:

- Sinh ba? Đại hung! Đại hung, đây là điềm họa diệt quốc! Thiên hạ đại loạn!

Trần Định cảm giác rõ ràng sự ngạc nhiên của Thẩm Ung, giọng của lão run lên:

- Không lẽ ngài chính là đứa trẻ thứ ba đó?

Trần Định cười khổ nói:

- Đúng vậy, chính ta là đứa trẻ thứ ba xui xẻo đó.

Thẩm Ung cũng thở dài, Trần Định cũng cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng của Thẩm Ung, bèn nói:

- Thế giới này thật kì lạ, họa phúc, tồn vong của một đất nước lại dựa vào việc mấy đứa trẻ con ra đời sao?

Thẩm Ung nghe vậy cũng nói tiếp:

- Trong lịch sử, mỗi lần có đại họa như thiên tai, chiến tranh hay dịch bệnh thì không lâu trước đó đều có những đứa trẻ sinh ba ra đời, lịch sử đã minh chứng, không tin không được.

Trần Định bật cười:

- Thiên hạ này nhiều người như vậy, sinh đẻ nhiều như vậy, sinh ba có thể hiếm nhưng vài năm ắt sẽ có một, còn thiên tai, đại họa gì đó là chuyện chẳng tránh nổi, các ngươi nghĩ sao lại đổ lên đầu những đứa trẻ. Ngươi cũng thật buồn cười, ý muốn "thiên hạ an bình" mà mới nghe có người mẹ sinh ba đã hoảng loạn cả lên, sợ thiện hạ đại loạn, ngươi xứng với mong muốn của mình sao?

Thẩm Ung nghe vậy liền xấu hổ không nói gì nữa, lão đã chết một lần, suy nghĩ dễ thông suốt hơn, cũng hiểu rõ hai chữ "an bình" không hề dễ dàng, Đại An có diệt vong hay không cũng không phải là việc hắn nên lo lắng nữa rồi.