Các Phân Thân Của Ta Có Hơi Sai

Chương 9: Câu giờ

Chương 9: Câu giờ

Trần Định lúc này đang mắng xối xả hệ thống:

- Hệ thống chó chết, ngươi muốn hại chết ta sao? Sao ngươi không nói điều này trước khi ta tiếp nhận điều khiển cơ thể Hải Tam?

Hệ Thống không nhanh không chậm trả lời:

-[Xin nhắc lại. Ngài chưa hoàn thành điều kiện để mở ra toàn bộ hệ thống, hiện tại ngài đang sử dụng phiên bản khẩn cấp. Hệ thống không có chức năng nhắc nhở toàn bộ lưu ý cho ngài, tất cả cần ngài tự chú ý.]

- Cút đi!

Trần Định bực bội không quan tâm tới cái giọng nói hệ thống chết tiệt này nữa, cậu muốn liên lạc với Thẩm Ung.

- Thẩm Ung, bao lâu nữa lão có thể tới đây?

Thẩm Ung cũng lập tức trả lời:

- Không tới một canh giờ.

- Ta cần ngươi nhanh hơn nữa, hiện tại ta đang ở đâu đó dưới lòng đất, dưới một bãi rác khổng lồ.

Hải Tam vừa nói chuyện với Thẩm Ung vừa liếc mắt nhìn người phụ nữ đeo kính đang lọc lọi gì đó trong ngăn kéo.

- Dưới lòng đất sao? Thảo nào tiểu nhân cảm thấy vị trí của ngài có chút kì quái, khoan đã, không lẽ ngài đang ở trong những đường hầm long mạch? Sao ngài có thể xuống dưới đó, tất cả đường xuống đã bị bịt kín rồi mà?

- Một nữ nhân, lão đại của đám ăn mày bắt ta xuống đây, ngươi mau lên, nàng ta sắp làm thịt ta đến nơi rồi.

Trần Định vội vàng nói, nghe thấy vậy, giọng nói Thẩm Ung đột nhiên nghiêm trọng hơn nhiều:

- Là Thẩm Uyên, vậy thì ngài thực sự gặp nguy hiểm rồi, mặc dù kinh thành không phải nơi tốt đẹp gì nhưng địa phương nguy hiểm thực sự không nhiều, ngài hai lần thông báo địa điểm thì đều là hai nơi nguy hiểm nhất, Hoàng Cung và bên cạnh Thẩm Uyên.

- Thẩm Uyên? Ngươi biết nàng ta sao? Ồ, nàng cũng họ Thẩm, con gái ngươi???

Trần Định cảm thấy Thẩm Ung có tâm lí có chút bối rối, lão trả lời

- Không phải, không phải. Tiểu nhân và Thẩm Uyên chỉ là họ hàng xa mà thôi, Thẩm Uyên rất nổi tiếng, người ở kinh thành không ai không biết, là đệ nhất thiên tài của Thẩm gia trong một trăm năm qua, chỉ là từ nhỏ cô ta đã có những sở thích quái dị, luôn thích tra tấn động vật rồi mổ xẻ chúng, càng lớn Thẩm Uyên càng ưu tú, sở thích cũng ngày càng buồn nôn hơn, từ mổ xẻ động vật cô ta chuyển sang nghiên cứu xác người chết, rồi đỉnh điểm là khi bị phát hiện hàng chục nô lệ bị cô ta mua về nghiên cứu.

Trần Định biết nữ nhân này bị điên nhưng điên từ nhỏ thế này thì cũng đang sợ quá rồi, Trần Định hỏi tiếp:

- Sao đó thì sao?

- Thẩm Uyên dù sao cũng cực kì ưu tú, từ học vấn tới võ công, dung nhan hay tính cách, đối với một Thẩm gia đang xuống cấp thì là báu vật hoàn hảo, vậy nên họ bỏ qua chuyện đó và dồn hết tài nguyên cho Thẩm Uyên, kỳ vọng cô ta đạt được song thủ khoa của Bách Chiến Điện và Quốc Tử Giám. Năm Thẩm Uyên mười bảy tuổi, không phụ kì vọng của toàn bộ Thẩm gia, cô ta thật sự đạt được song thủ khoa, trấn động toàn quốc, Thẩm gia lập tức triệu tập tộc nhân ăn mừng nhưng vào đêm đó, năm mươi sáu mạng người của Thẩm gia đến dự tiệc đều trúng độc mà tử vong, Thẩm Uyên cũng là một trong số đó, vụ án thảm sát này đến nay vẫn chưa có lời giải, vài năm sau tiểu nhân ngẫu nhiên biết được cô ta còn sống, thậm chí trở thành lão đại của đám ăn mày, nhưng tiểu nhân chưa từng gặp lại lần nào.

Trần Định nghe xong câu chuyện về Thẩm Uyên liền bị choáng không nhẹ, má nó, đây không phải là điên nữa rồi, người ta nuôi cô, dồn hết tài nguyên cho cô, xong rồi cô ta trả ơn bằng cách diệt sạch cả nhà người ta?

Trần Định liền quay sang nhìn Thẩm Uyên vẫn chậm rãi chuẩn bị công cụ tra tấn cậu, không rõ có phải cô ta đang hưng phấn lắm không mà cậu nghe thấy tiếng huýt sáo nho nhỏ từ cô ta, cậu rùng mình, Trần Định tiếp tục hỏi:

- Vậy ngươi đã từng tiếp xúc với cô ta, ta nghĩ ngươi cũng là trưởng bối trong Thẩm gia chứ?

- Vâng thưa ngài, đúng là trên lý thì đúng là vậy, nhưng từ nhỏ tiểu nhân đã cùng mẹ bị đuổi khỏi Thẩm gia, trước nay chưa từng tham dự chuyện của Thẩm gia, họ Thẩm của chúng và của Thẩm Ung này không hề giống nhau. Sau này khi tiểu nhân làm quan, bọn họ không ít lần yêu cầu tiểu nhân tới bái kiến tổ tiên, chỉ là tiểu nhân chưa từng để ý đến.

Trần Định nhận ra bản giới thiệu của hệ thống cũng không nói hết cả cuộc đời dài của Thẩm Ung, cậu tò mò hỏi:

- Chuyện gì đã diễn ra khiến ngươi và mẹ bị đuổi ra khỏi Thẩm gia?

Thẩm Ung im lặng vài giây rồi trả lời:

- Ngài muốn nghe thì tiểu nhân kể, thế nhưng đó có lẽ không phải chuyện ngài nên quan tâm hiện tại phải không?

Lần này tới lượt Trần Định im lặng:

-... haha ngươi nói đúng... ta...ta sẽ cố câu giờ...

Đúng vậy, hiện tại Thẩm Uyên đã xong công tác chuẩn bị cho màn tra hỏi, đầy trên mặt bàn là các dụng cụ kì quái mà cậu không đoán nổi nó có tác dụng gì, từ các bình thủy tinh chứa các chất lỏng xanh đỏ tím vàng kì quái, tới những cục đá có khắc những kí hiệu phát sáng, thậm chí cả bùa chú hoặc là cậu đoán là thế, chúng có vẻ không đáng sợ nhưng cậu biết Thẩm Uyên bị điên, cô ta mất cả buổi không thể chỉ chuẩn bị những thứ ngớ ngẩn vô dụng được.

Thẩm Uyên nhìn Trần Định, cậu vẫn bình tĩnh im lặng suốt từ lúc đó tới giờ, với cô lần này "nó" rất khác, không kêu gào, không phát điên, khác hoàn toàn với tất cả thứ dưới đó mà cô đã từng kiểm tra, điều này càng làm cô hứng thú, có lẽ dưới đó còn có những sinh vật có trí tuệ cao cấp không thua kém gì nhân loại.
Trần Định rùng mình, cậu cảm thấy qua đôi mắt kính dày cộm kia, Thẩm Uyên đang nhìn đầy đam mê, đam mê của một đứa trẻ con có đồ chơi mới.

Khi Trần Định còn đang suy nghĩ xem làm gì để câu giờ thì đột nhiên chiếc giường cậu đang nằm sáng lên những hoa văn kì lạ, giống như một chuỗi văn tự, chúng lập lòe một lúc rồi tắt.

Trần Định cũng nghe Thẩm Uyên nói:

- Cơ thể không có gì đặc biệt, hoàn toàn là nhân loại.

Tên bốn tay lúc này không biết lấy từ đâu ra một cuốn sổ và hắn đang ghi chép những gì Thẩm Uyên nói.

Má, vừa nãy là chụp CT hay X-quang? Chiếc giường này xịn như vậy?

Tiếp tục, Thẩm Uyên lấy lên một lọ thủy tinh chứa chất lỏng màu xanh lam, nói:

- Thử nghiệm Thần Thủy pha loãng trên đối tượng, dự kiến hiện tượng, ăn mòn.

"Hả? Ăn mòn, thứ xanh xanh kia là axit?", nghĩ vậy nhưng bên ngoài Trần Định bình tĩnh hỏi:

- Thứ này là gì?

Thẩm Uyên nghe vậy nhưng vẫn không ngừng động tác đổ dung dịch màu xanh đó lên người Trần Định, rất nhanh thứ nước màu xanh đó đã chảy khắp ngực cậu, cô chờ đợi phản ứng vừa trả lời:

- Thần thủy, một loại nước thánh do Trích Tinh Các làm ra, có tác dụng lên những thứ bẩn thỉu, ngươi sợ hãi sao?

"Hỏi thừa, dĩ nhiên là sợ, cô giỏi thì đổi chỗ để ta đổ axit lên đi, mà khoan, thứ này không phải axit".

Thần thủy không phải axit, nó chỉ là môt loại nước vô dụng với con người.
- Không, ít nhất là tới hiện tại thì không sợ, nhưng ngươi làm vậy với tất cả bọn ta? Tại sao? Giết bọn ta?

Chờ đợi một lúc vẫn không thấy hiện tượng gì, Thẩm Uyên lại nói:

- Thần thủy không có tác dụng, tiếp tục sử dụng Diệt Ác thủy, dự đoán hiện tượng: ăn mòn.

Tên bốn tay vẫn chỉ im lặng ghi chép.

- Đúng vậy, ta làm thế này với tất cả các ngươi, cũng giống các ngươi tìm đủ cách để kí sinh lên nhân loại.

Thẩm Uyên lại đổ một lọ dung dịch màu đỏ lên cơ thể Hải Tam.

"Kí sinh lên con người, đây là thế giới kinh dị?" Trần Định nghĩ, cũng chờ đợi phản ứng của chất màu đỏ trên ngực cậu:

- Nhưng kẻ khác thì ta không rõ nhưng mục đích của ta chỉ là muốn sống mà thôi, kẻ tên Hải Tam cũng đã thực sự chết trước khi ta đến.

Thẩm Uyên nghe thấy vậy cũng chỉ lấy tay đẩy mắt kính lên rồi nói:

- Diệt Ác thủy cũng vô dụng. Có lẽ tất cả các loại thuốc diệt quỷ cơ bản đều vô dụng với đối tượng. Tiếp tục sử dụng Âm Minh thủy, dự đoán hiện tượng: chết.
"MÁ, tăng mức độ nó cũng phải từ từ chứ." Trần Định hoảng hốt.

- Ta thật sự tò mò, nguyên hình của một kí sinh sẽ trông ra sao?

Trần Định nói trước khi cô ta đổ thứ màu vàng đó lên cậu:

- Tại sao cô muốn ngăn cản bọn ta? Thẩm Uyên, chẳng phải cô cũng không ưa gì nhân loại sao?

Thẩm Uyên ngừng động tác, đã lâu rồi không ai gọi cô bằng cái tên đó.

"Khà khà, giờ tới lượt cô chết đứng nhé" Trần Định tiếp tục tấn công:

- Đừng ngạc nhiên, đúng như cô đoán, ta không phải thứ duy nhất có trí tuệ dưới đó, cũng không phải là thứ đầu tiên thành công sử dụng thân xác con người để rời khỏi lòng đất, thậm chí có không ít những kẻ giống như ta đang sống giữa loài người.

Một lần nữa động tác của Thẩm Uyên bất động, điều này vượt quá những điều cô suy đoán, cô biết trí tuệ của bọn chúng có thể cao nhưng cao tới mức có thể sống giữa loài người mà không bị phát hiện, thậm chí rất có thể bọn chúng đã có mặt từ rất lâu về trước.

- Nhưng tại sao ngươi lại biết tên của ta?

"Mắc câu rồi." Thở nhẹ một hơi, Trần Định sợ nhất là cô ta không thèm để ý cậu nói gì, còn bây giờ thì cậu thích câu giờ bao nhiêu thì câu bấy nhiêu.

- Trước khi chúng ta nói tiếp, liệu cô có thể cho cơ này bổ sung chút dinh dưỡng, nó đã chạm tới giới hạn rồi.

Thẩm Uyên đánh mắt về phía tên bốn tay, dù đã nhìn thật kĩ nhưng Trần Định vẫn không rõ hắn lấy từ đâu hai bịch chất lỏng, hắn xé một góc rồi đưa tới gần miệng cậu.

- Đây là dung dịch dinh dưỡng, không ngon lắm nhưng sẽ khiến ngươi phục hồi.

Trần Định cắn lấy bịch dinh dưỡng, chầm chậm hút lấy thứ nước ngọt ngọt lợ lợ, có chút vị tanh của sắt, thực ra nó cũng không tệ.

Thẩm Uyên cũng không vội vã hỏi chuyện Trần Định, chỉ lẳng lặng nhìn cậu uống hết bịch dinh dưỡng, có lẽ cô ta đang tràn ngập trong hồi tưởng chăng, cậu đã nghĩ như vậy.

Sau khi uống trọn bốn bịch dinh dưỡng, Trần Định cuối cùng cũng thoát khỏi cảm giác đói khát, từ lúc đến thế giới này thì trừ lúc ngủ và hôn mê còn lại thì lúc nào cũng là đói khát và đau đớn.

- Bây giờ thì ngươi có thể nói chuyện rồi chứ?

Thẩm Uyên lên tiếng.

Trần Định không trả lời ngay mà nhìn sâu vào cặp mắt kính dày cộp kia, chậm rãi nói:

- Thẩm Uyên, hai mươi bốn tuổi, đại thiên tài của Thẩm Gia, song thủ khoa của Bách Chiến Viện và Quốc Tử Giám. Từ nhỏ đã có những sở thích quái dị khiến người người xa lánh, gia tộc nhân từ nên không từ bỏ ngươi, tài bồi ngươi, giúp ngươi đạt được song thủ khoa dương danh thiên hạ tuy nhiên bản tính độc ác của ngươi bộc phát, ngươi đầu độc cả tộc rồi bỏ trốn, chui xuống lòng đất làm lão đại của đám ăn mày, cứ thế đã mười năm trôi qua, ngươi không ngừng làm thí nghiệm vô nhân tính trên con người, cố gắng khai thác thứ bí ẩn dưới lòng đất của kinh thành này...

Nói đến đây, Trần Định dừng lại một chút, quan sát biểu cảm của Thẩm Uyên, phần lớn những gì cậu nói đều từ thông tin Thẩm Ung cung cấp, cậu cũng thêm một chút suy đoán của mình, cậu tin rằng đằng sau mọi nhân vật phản diện đều có một câu chuyện với góc nhìn khác.

Tuy nhiên Thẩm Uyên cũng không có biểu hiện gì khác lạ, giống như câu chuyện này không phải nói về cô ta.

Trần Định nói tiếp:

- Ta không biết mục đích của cô là gì, tuy nhiên những chuyện cô làm ở đây đã vô tình đụng chạm đánh thức "nó", sớm thôi, "nó" sẽ đến tìm cô và dĩ nhiên, "nó" không dễ nói chuyện như ta đâu.

Thẩm Uyên vẫn rất bình thường hỏi:

- Tại sao ngươi lại biết chuyện của ta? Phải chăng bên trên đó có rất nhiều thứ như ngươi sao?

- Có một điều ta muốn ngươi nhớ kĩ, ta là duy nhất, ngươi tuyệt đối đừng đánh đồng ta với chúng, còn ngươi, ngươi nổi tiếng ở cả trên lẫn dưới mặt đất, không khó để biết chuyện của ngươi. À, đúng hơn là không khó với ta.

- Nếu ngươi không phải là chúng, vậy ngươi là gì? Ngươi và "nó" không phải cùng một phe?

Trần Định cũng không chần chừ trả lời ngay:

- Nói ra sợ ngươi không tin, ta chính là nhân loại và đúng là ta với "nó" không thuộc một phe, thế nhưng ta cũng không hề muốn chống lại "nó" chút nào nhưng ngươi hỏi như vậy chẳng lẽ ngươi đã biết "nó" tồn tại?

Thẩm Uyên tất nhiên chẳng tin Trần Định là nhân loại, cô đẩy mắt kính lên, rồi nói:

- Đúng vậy, dù rất mờ nhạt thế nhưng ta nhận ra mỗi khi ta giết một thứ thuộc dưới đó, thì có một phần của chúng chạy vào linh hồn của ta, khiến ta nhìn thấy những hình ảnh kì lạ, một thứ gì đó bẩn thỉu, tà ác nhưng cực kì hấp dẫn, mời gọi ta tiến xuống những tầng sâu hơn.

Trần Định thất kinh vì lời Thẩm Uyên nói, thứ cậu bịa ra để câu giờ, hóa ra lại nói đúng, dưới đất thực sự có thứ gì đó rất nguy hiểm?

- Vậy là ngươi cũng đã biết về "nó", thế nhưng điều gì khiến ngươi cứ cố chấp tìm hiểu bí ẩn dưới lòng đất này?

Thẩm Uyên đột nhiên nở nụ cười, Trần Định phải công nhận một điều, dù chỉ thấy nửa dưới khuôn mặt thế nhưng Thẩm Uyên chắc chắn là một đại mỹ nhân.
- Nói ra sợ ngươi không tin, ta nghi ngờ ta cũng đến từ lòng đất, là một trong số các ngươi.

-...

Trần Định chỉ biết haha trong lòng, cô nghĩ ta ngu đến mức đó sao?

Cô cười vì trêu trọc được ta? Chúc mừng, cô thành công rồi đó.