Chương 10: Thân thế

Các Phân Thân Của Ta Có Hơi Sai

Chương 10: Thân thế

Chương 10: Thân thế

Thấy Trần Định không nói gì, Thẩm Uyên mỉm cười nói tiếp:

- Ngay từ nhỏ, khi ta hỏi cha mẹ của ta đâu, thì các lão già trong gia tộc dẫn ta đến hai mộ phần rồi nói đó là cha mẹ ta, nói họ chết vì bệnh dịch ngay khi ta vừa ra tròn một tuổi, nhưng bọn họ hoặc là quá đần độn hoặc là quá coi thường ta, coi thường một đứa trẻ bốn tuổi, chẳng có ngôi mộ nào đã ba năm mà lại mới tinh như thế cả, tới nền đất xung quanh còn còn chưa kịp khô.

- Từ lúc đó, ta bắt đầu nghi ngờ bản thân mình không phải người của Thẩm gia, có lẽ là một đứa trẻ được nhặt về, nên từ đó ta luôn tìm cách điều tra về thân phận thật của mình, và tình cờ ta phát hiện ra một bí mật thú vị của Thẩm gia.

Nói đến đây, Thẩm Uyên quay đầu nhìn về phía tên bốn tay đang đứng ở góc phòng, hắn vẫn im lặng không nói gì, vẫn khuôn mặt lạnh như băng đó, Thẩm Uyên nói tiếp:

- Nhiều năm trước sâu dưới lòng đất, bên trong những đường hầm này, nơi thoát khỏi mọi sự theo dõi trên mặt đất, Thẩm gia giam giữ một sinh vật đến từ "tầng dưới", không rõ bằng cách nào bọn họ có thể bắt được nó nhưng Thẩm gia đã nghiên cứu thứ này bằng đủ mọi loại phương pháp và nhờ những thử nghiệm kéo dài rất nhiều năm đó, bọn họ phát hiện ra máu của sinh vật này có khả năng tái tạo sinh mệnh, đề cao thể chất thậm chí là kéo dài tuổi thọ, tuy nhiên nếu con người sử dụng trực tiếp thì hiệu quả quá mạnh, hầu hết các vật chủ được cấy máu của "sinh vật" đều bị biến đổi thành quái vật ngay sau khi sử dụng.

- Chính vì hiệu quả quá mạnh và không phù hợp với cơ thể con người nên thí nghiệm này dậm chân tại chỗ nhiều năm, cho đến khi có một vật chủ mang thai trong quá trình cấy máu, vật chủ này cuối cùng vẫn biến đổi thành quái vật, tuy nhiên đứa trẻ lại được sinh ra với một cơ thể bình thường, đây chính là bước ngoặt của cuộc nghiên cứu.

- Ta không rõ suốt những năm đó, bao nhiêu vật chủ mang thai bị bắt cóc mang đến Thẩm gia và bao nhiêu đứa trẻ được sinh ra bên dưới lòng đất của Thẩm gia, phần lớn bọn chúng đều là những vật chủ chất lượng hơn nhiều so với nhân loại bình thường, tỉ lệ biến đổi thành quái vật cũng không còn là một trăm phần trăm nữa, trong một trăm vật chủ sẽ có một, hai đứa trẻ có thể sống sót và có được sự cường hóa nhất định từ máu của "sinh vật".

- Tất nhiên lòng tham của Thẩm Gia còn lớn hơn thế rất nhiều, bọn họ muốn tìm ra cách để đưa nguồn sức mạnh này vào huyết thống của Thẩm gia, biến nó trở thành một loại tài nguyên mà chỉ Thẩm gia mới có.

Nghe đến đây Trần Định cảm thấy rùng mình, tham vọng của Thẩm gia thực sự quá đáng sợ, bọn họ muốn biến chính gia tộc mình trở thành một chủng loài khác, mạnh mẽ hơn, siêu việt hơn nhân loại.

Thẩm Uyên vẫn tiếp tục nói:

- Thẩm gia bắt đầu kêu gọi nhưng chi nhánh họ hàng xa xôi trở về, sẵn sàng chu cấp tiền bạc, nơi ăn chốn ở, khuyến khích sinh sản, khai hoa tán diệp, thậm chí sinh càng nhiều chu cấp càng lớn, tuy khuyến khích sinh sản là vậy nhưng nhân số Thẩm gia cũng chẳng tăng lên thậm chí qua vải lần "dịch bệnh" còn hạ xuống không ít.

- Dưới lòng đất, Thẩm gia cưỡng ép các vật chủ lai tạo với nhau, sinh ra các vật chủ đời thứ ba ổn định với máu của "sinh vật" hơn rất nhiều, và họ đưa những đứa trẻ này vào Thẩm gia, nuôi lớn chúng như những thành viên thực sự của Thẩm gia, khi chúng lớn, bọn họ cho phép chúng kết hôn cùng những họ hàng xa mà Thẩm gia gọi về, một thế hệ vật chủ mới ra đời, phải nói là Thẩm gia đã cực kì thành công với thế hệ này.

- Suốt nhưng năm tháng chiến tranh giữa nhân loại với Thiên Yêu Sơn, Thẩm gia luôn là gia tộc đứng đầu trên Cống Hiến Bảng, tại Long Phụng Bảng cũng luôn có 3 vị trí mang họ Thẩm, Thẩm gia cũng có được nguồn tài nguyên cực lớn nhờ chiến tranh với Thiên Yêu Sơn, vô vàn các loại dược liệu quý giá, các xác yêu thú được chuyển về Thẩm gia, thế hệ vật chủ thứ năm cũng bắt đầu ra đời, lần này sẽ là dòng chính của Thẩm gia kết hôn cùng vật chủ, hay nói một cách khác, việc biến đổi của Thẩm gia đã đến bước cuối cùng.

- Nhưng người tính không lại trời tính, yêu tộc đản sinh ra một con heo, một con heo vô địch thiên hạ, dưới thế thua không thể bàn cãi, chỉ trong ba năm, nó thống lĩnh yêu tộc, đuổi đánh nhân tộc khỏi Thiên Yêu Sơn, với vô số những cuộc phản công dữ dội, nhân tộc nói chung và Thẩm gia nói riêng đều tổn thất thê thảm, trong trận Hỏa Liêu, tám trên mười tên vật chủ thế hệ thứ tư của Thẩm gia tử trận, hai kẻ còn lại cũng bị thương nặng.

- Không chỉ vậy, Thẩm gia xuất hiện nội gián, ngay trong đêm biết tin phần lớn vật chủ đời thứ tư đã chết, dựa vào tình hình cao tầng Thẩm gia hỗn loạn, bọn chúng đã đánh cắp "sinh vật" đó khỏi lòng đất của Thẩm gia.

Nói đến đây Thẩm Uyên cười lớn, cười tới mức gập người xuống, cười tới nước mắt tràn ra, lúc này tên bốn tay tới gần Thẩm Uyên, trên tay có một chiếc khăn đưa ra cho cô, sau khi Thẩm Uyên tiếp nhận, hắn lại bước trở lại chỗ cũ, thật lâu sau Thẩm Uyên cuối cùng cũng dứt cơn sảng cười, cô nói tiếp:

- Ngươi có thấy thú vị không, quả nhiên ý trời khó đoán, Thẩm gia thực hiện kế hoạch hàng trăm năm, cuối cùng lại thất bại trong gang tấc, không có máu của "sinh vật", tất cả đều đổ bể, thế hệ vật chủ thứ năm hay sự tiến hóa của Thẩm gia mãi mãi cũng không thể hoàn thành.

Trần Định nghe đến đây liền có chút khó hiểu, nếu kế hoạch của Thẩm gia đã thất bại, vậy Thẩm Uyên kể câu chuyện này là có ý gì?

Khoan đã!

Đột nhiên trong đầu Trần Định nảy ra một ý nghĩ đáng sợ.

Lúc này Thẩm Uyên nói tiếp, chất giọng cũng biến đổi lạnh lẽo hơn rất nhiều:

- "Sinh vật" kia không còn ở Thẩm gia nữa, nhưng máu của nó thì vẫn ở đây, chính là những vật chủ kia, trong cơ thể bọn họ chảy chính là máu của "Sinh vật" pha loãng nhưng thay vì chọn một kế hoạch âm thầm và lâu dài hơn như thuyết phục bọn họ hiến máu của mình thì cao tầng Thẩm gia một lần nữa tạo ra "đại dịch", tất cả các vật chủ bị bắt lại, nuôi nhốt như súc vật dưới lòng đất với một mục đích duy nhất, chiết suất máu!

- Tích tiểu thành đại, mười năm, cuối cùng Thẩm gia cũng đủ máu để thực hiện kế hoạch với cái giá là ngoài hai vật chủ còn sống sau trận Hỏa Liêu thì tất cả đều bị rút cạn máu đến chết. Hai vật chủ lúc đó cũng âm thầm lên kế hoạch bỏ trốn, tuy nhiên Thẩm gia đã đề cao cảnh giác kể từ lần trước, kế hoạch đào tẩu thất bại, vật chủ nam bị tiêu diệt ngay tại chỗ, còn phía vật chủ nữ cũng bị thương nặng.

- Thẩm gia sau khi khám xét vật chủ nữ liền đưa ra kết luận, tuy bị thương nhưng không ảnh hưởng tới khả năng mang thai, sau đó liền nhanh chóng lựa chọn một người thuộc dòng chính, mục đích cưỡng ép vật chủ nữ, do bị khống chế, vật chủ nữ dù phản kháng dữ dội cũng không thể chống lại, mười ngày sau, cô thụ thai.

Trần Định cảm thấy buồn nôn, cái quái gì vậy? Thẩm gia này là một lũ điên rồ, bệnh hoạn, bất kể bọn chúng có gọi đó là vật chủ đi nữa thì đó cũng là con người, thậm chí những người này còn là anh hùng chiến tranh, phụng sự gia tộc, bảo vệ đất nước, vậy là chúng đối xử còn tệ hơn cả với súc vật.

Thẩm Uyên giọng còn lạnh hơn lúc trước:

- Vật chủ nữ ấy tên là Thẩm Vi, cô ấy khi biết mình thụ thai liền phát điên, không phải điên lên vì bị cưỡng ép mang thai mà cô ấy biết con của mình sinh ra cũng sẽ mang vận mệnh giống cô ấy, chỉ là một vật chủ thí nghiệm, một sản phẩm dùng để sinh sản mà thôi, bằng thứ ý chí nào đó, cô ấy bùng nổ sức mạnh kinh hoàng giữa vô vàn cấm chế mà Thẩm gia áp đặt lên cô ấy, thứ sức mạnh ấy giúp cô phá hủy hầu hết lòng đất của Thẩm gia, Thẩm gia khi ấy cũng bất lực trước thứ sức mạnh bá đạo đó.

Lần đầu tiên Trần Định lên tiếng:

- Cô ấy... Thẩm Vi có trốn thoát được chứ?

Trần Định không phải trẻ con, cậu biết nhưng câu chuyện như vậy thì thưởng chẳng có hậu, thế nhưng cậu vẫn mong chờ nó, cậu biết thứ ý chí kia là gì, ở thế giới cũ cũng có, nó chính là tình mẫu tử, bất kể đứa bé ấy xuất hiện thế nào, chỉ cần người phụ nữ cảm nhận được nó, họ liền trở thành những chiến binh bất khuất nhất từng tồn tại.

Thẩm Uyên dùng đôi mắt lạnh lẽo ấy nhìn cậu, kể tiếp phần kết của câu chuyện:

- Người phụ nữ tên Thẩm Vi đó không lựa chọn chạy trốn, có chạy trốn cũng vô ích, cô ấy quyết định nuốt toàn bộ số máu còn lại của Thẩm gia rồi biến đổi thành quái vật, hy sinh thân mình lưu lại một phần cơ hội cho đứa con trong bụng. Thẩm gia lúc này thật sự vô vọng nhưng biết đâu nhiều năm sau, có lẽ sẽ có một sự thay đổi nào đó để đứa con của cô có thể sống một cuộc sống bình thường, cô hận họ Thẩm thế nhưng cô cũng từng có thời gian hạnh phúc ở đây, nơi này cũng có người tốt và cô hy vọng con cô gặp được người đó.

- Sau đó cô hoàn toàn biến đổi, một con quái vật, một cục thịt nhớp nháp khổng lồ, với những khối thịt lúc nhúc, khối thịt đó được Thẩm gia bảo vệ nghiêm ngặt, bởi sâu trong nó là một bào thai, một hy vọng cuối cùng của Thẩm gia, đứa bé đó thai nghén bảy mươi năm, cao tầng Thẩm gia thay đổi biết bao lần, cuối cùng cũng chờ được, cục thịt đó sinh ra một đứa bé gái.

Thẩm Uyên kể tới đó liền im lặng, cũng không nhìn Trần Định nữa.