Chương 15: Đại Nạn Không Chết Ắt Có Hậu Phúc

Bất Diệt Đạo Tâm

Chương 15: Đại Nạn Không Chết Ắt Có Hậu Phúc

Một vùng hư vô băng diệt có cảm giác như
bầu trời bị đánh đến lõm vào sâu hơn so với trước đây. Thái Cổ Lôi Long biến mất. Thiên Đạo pháp tắc biến mất. Vạn vật phản phác quy chân. Thương Khung vẫn còn lưu lại mờ nhạt vết tích trận chiến. Tang điền, đổ nát là cảm nhận của toàn bộ sinh linh khi hướng mắt nhìn lên cửu thiên.


Tiêu Phong giờ phút này nằm bất động trên mặt đất. Xung quanh hắn sinh mệnh lực lượng yếu ớt còn lại không ngừng tiêu tán hắn lúc này như một bộ thây khô. Tứ chi bạo tạc, huyết nhục cùng bùn đất trộn lẫn vào nhau, một đầu tóc trắng bê bết máu.

" Đồ nhi. Khổ cho con rồi"

Hư ảnh Diệt Sinh lão nhân cất tiếng than dài trầm muộn. Bán Sinh Mệnh là một môn thần thông mà ngày xưa Diệt Sinh Sáng tạo ra. Chỉ cần truyền nhân của Diệt Thế Đạo lâm cùng cảnh nếu nguyện ý bán đi sinh mệnh lực lượng thì ngay lập tức một tia thần niệm của Diệt Sinh sẽ đại xá quang lâm.

Dù là thời không cách biệt hay xa xôi mấy tầng thương khung đại địa. Thần thông này tạo ra cũng không nằm ngoài mục đích nhằm bảo hộ truyền nhân. Nhưng điều kiện cần và đủ tất nhiên bổn tôn phải còn tồn tại.

Tiêu Phong vẫn nằm đó. Không hơi thở. Không chút nhúc nhích. Bên trong Đan Điền Diệt Thế Kiếm hào quang lóe sáng. Sát lục bổn nguyên
Không ngừng phát tán ra diễn thế nên sinh mệnh lực duy trì sự sống như ngọn đèn trước gió của Tiêu Phong.

Hắn bán đi nửa kiếp phàm nhân thọ mệnh. Tức là lúc này cũng vừa vặn bộ dáng lão nhân 70. Nếu Tiêu Phong có thể nhìn được chính mình bây giờ chắc hẳn phải uất ức đến chết đi sống lại mấy lần ở địa cầu cha mẹ sinh ra hắn hình hài ốm yếu đen đúa xấu xí, nhan sắc đối với hắn chính là tâm ma lớn nhất. Hôm nay được tái thế trọng mệnh. Nắm trong tay vô thượng đỉnh cao nhân sinh.

Lão Thiên lại vừa vặn tặng cho một hình hài anh tuấn. Những thứ tốt đẹp đã một lần được cầm. nắm qua lại đột nhiên mất đi. Thử hỏi đến cùng bao nhiêu nuối tiếc?.

Thần niệm Diệt Sinh lão nhân vẫy tay. Diệt Thế Đỉnh phát ra quang mang. Trên thân đỉnh tầng tầng sương mù không ngừng xoay vòng. Tốc độ ngày càng nhanh chóng. Một cỗ lực lượng vừa đủ
Hút lấy Tiêu Phong tiến nhập bên trong.

Đại đỉnh bên trong không gian này cực lớn. Chân chính là một tiểu thế giới,được mô phỏng Thiên Đạo pháp tắc tạo nên. Trên hư vô khoảng xen kẽ đều đặn chín cánh cửa lớn bên trên chi chít ký tự cổ quái cùng một hình vẽ như Sơn Hà Đồ thu nhỏ. Có núi sông, có biển lớn, có sinh linh cây cỏ.Bầu trời cao xa xăm xanh thẳm, khung cảnh bình yên xinh đẹp đến lạ kỳ.

Toàn bộ chín cánh cửa đều đóng chặt. Chỉ duy nhất cánh cửa thứ nhất khép hờ, bên trong phát ra nhỏ nhoi ánh sáng. Cảm nhận như đằng sau cánh cửa kia là một phiến thế giới khác phiến thế giới này ắt phải thập phần tươi đẹp

Dưới đại địa một ngọn núi trọc chọc thẳng lên bầu trời, ngọn núi kia ngoài đất đá ra không có lấy một chút sinh linh cây cỏ. Xung quanh uốn lượn một dòng sông lớn,dòng sông này nhìn từ xa có vẻ như vô cùng trong xanh. Nhưng nếu lại gần thì đây chính xác là huyết giang. Một màu máu đục ngầu không thể đong đếm nông sâu.

Sát Lục khí tức như ẩn như hiện. Tạo thành màn sương dày đen đặc bao trùm mặt đất. Đột nhiên cánh cửa khép hờ kia mở lớn. Một màn sáng chói lòa hiện hữu. Như mặt trời của một ngày hè oi bức
Nhưng mang theo khí tức nhu hòa.

Màn sán bao trùm lấy Tiêu Phong. Nâng thân thể hắn lên khỏi mặt đất trăm trượng xoay đúng một vòng tròn trên hư vô. Lúc này huyết giang sôi lên ùng ục, sát lục khí tức được tích góp qua ngàn vạn năm không ngừng gào thét lao đến phía Tiêu Phong. Diệt Thế chi khí cũng không ngoại lệ

Tầng tầng sương mù nhằm thân thể Tiêu Phong không ngừng thẩm thấu. Quá trình diễn sinh được chậm rãi tiến hành. Sát Lục bổn nguyên diễn hóa nhục thân. Diệt thế chi khí hóa Đan Điền cùng kỳ kinh bát mạch, lục phủ ngũ tạng.

Trên thân thể hắn lúc này được bao phủ bởi một tầng hắc vân. Đôi lúc lại lóe lên huyết sắc lạnh người. Như một tấm kén hắc ám bao bọc che chở cho phàm thai yếu ớt.

Thời gian cứ thế qua đi........

Một năm sau

Thiên Nam thành lại trở về nguyên bản như lúc đầu. Bao nhiêu đổ nát đều được bàn tay nhân loại từng ngày khỏa lấp. Trong biệt phủ Hứa gia nơi hoa viên rộng lớn nhưng tiêu điều vẫn nằm yên ở đó một đại đỉnh. Thân cao chín mét,đại đỉnh không quang mang, không khí tức, nhưng chúng nhân không một ai dám tiến đến gần. Bởi vì xung quanh tỏa ra một mùi máu tanh nồng đậm còn ẩn ẩn thanh âm ma khóc, quỷ hờn.

Hứa gia tài đại khí thô tuy bị Tiêu Phong một tay phá hoại gần như triệt đễ. Nhưng sau một năm Công cuộc kiến thiết không ngừng diễn ra. Người người bắt tay vào xây dựng. Kiến trúc lại một lần nữa chầm chậm mọc lên.

Chỉ có điều chúng nhân không ai nói với ai một lời nào. Tràng cảnh im ắng đến khó tin. Trong mắt mọi người vẫn chất chứa nồng đậm khiếp sợ về cái ngày kinh khủng một năm trước.

Hứa Ngọc một năm này luôn nhốt mình bên trong tư phòng, hoàn toàn cắt đứt với thế nhân. Nàng thường ngày vẫn trầm mặc nhìn ra cửa sổ. Đôi mắt thất thần. Thi thoảng một dòng lệ ngắn không kiềm chế được mà rơi xuống.

Một năm qua Hứa Ngọc khóc rất nhiều. Toàn bộ thế nhân đều cho rằng Tiêu Phong kia độ kiếp thất bại. Thần hồn phi diệt, sau này vô pháp tiến nhập luân hồi, chuyễn thế đầu thai.

Tuy ai nấy trong lòng ấm ức, hận không thể xả thịt lột xương. Nhưng chung quy không ai có thể ôm lòng thù hận với một người chết. Vì đơn giản " Nghĩa tử là nghĩa tận", đến thâm cừu đại hận còn có thể cho qua.

Một thiên tài vạn năm khó gặp, một kẻ dùng gậy lớn khuấy động thương khung chết đi như vậy nhưng thế nhân vẫn đồn miệng với nhau một truyền kỳ. Thiên Nam có người dám tự lực đối chọi thiên đạo, dùng tu vị Luyện Khí độ Hóa Thần sát kiếp.

Kẻ kia không những thiên tư siêu việt. Ngộ tính tuyệt luân vả lại chiến lực ngàn năm có một. Không ai khác kẻ kia chính là Tiêu Phong.

Đặt chân tới cái thế giới này chỉ ngắn ngủi ba tháng thời gian hắn vừa kịp viết cho mình hai giai thoại. Chứng tích vẫn còn đó. Hứa gia một mảnh hoang tàn không ai dám đặt chân. Ngay cả thương khung xa xôi vẫn còn lưu lại dấu tích. Tuy được thời gian tu bổ, nhưng hư không vẫn mồn một từng vết rạn nứt.

Lại ba năm qua đi

Thời gian chân chính là thuốc tiên, thời gian có thể hàn gắn và xóa nhòa mọi thứ. Vạn vật phản phác quy chân. Đến lòng người cũng dần dần trầm ổn trở lại

Hứa Ngọc lúc này đang ngồi bên cạnh đóa Tử Quỳnh. Một con Hồ Điệp không biết từ đâu bay đến đậu trên cánh tay nàng. Hứa Ngọc giờ phút này vô cùng tiều tụy. Khuôn mặt nhợt nhạt
Đôi mắt vô hồn.

Chợt đâu đó vang lên tiếng Nguyệt Cầm trong trẻo. Cùng ca từ trầm bỗng mà sâu lắng. Tiếng hát như lời tự thán mang theo vô vàn nhớ nhung cùng day dứt.

" Chỉ cần nàng cười thì ánh nắng không còn chói chang- Chỉ cần nàng cười hồng trần chìm vào ngủ mê muôn kiếp - Nụ cười kia ta nhớ mong biết mấy- Dù luân hồi tìm kiếm sẽ gặp nhau".

Nàng thất thần nhìn lên hư vô xa xôi. Ở đó có một tia khí tức vô cùng quen thuộc. Tiếng ca phiêu diêu một hồi rồi im bặt, cầm khúc đứt gãy. Hồ Điệp đập cánh bay đi. Hứa Ngọc nước mắt dàn dụa

" Trên đời đúng có thâm tình. Chàng và ta gặp nhau ngắn ngủi, rồi chia cách biền biệt bốn năm thời gian đối với ta là nhục hình tàn bạo nhất. Dù ngày hay đêm không khi nào ta một chút nguôi ngoai

Ông trời! Tại sao gây chi oan trái. Cứ tưởng gặp người trong mộng, một kiếp viên mãn. Ai ngờ giữa đường đứt gánh. Thân này mang nặng tình thâm. Nếu luân hồi có gặp nhau đâu đó. Chàng là cánh bướm hồng ta sẽ là hoa ".

Lúc này tại thế giới bên trong Diệt Thế Đỉnh. Tiêu Phong cũng vừa hoàn tất quá trình diễn sinh, chiếc kén kia giờ này quang mang bạo chấn. Ma khí trùng thiên. Có cảm giác như bên trong thai nghén chính là một tôn tuyệt thế ma đầu. Hắn dù nhục thân được tái trọng. Nhưng nguyên thần vô cùng yếu ớt vẫn đắm chìm trong cõi ta bà vô tận
...................................................
Một năm...
Hai năm..

Lại qua thêm năm năm. Chính xác từ khi hắn ngủ say đến giờ đã gần tròn mười năm. Mười năm đối với tu sĩ mà nói chỉ là một cái chớp mắt

Nhưng với phàm nhân, mười năm là bao lần sao dời vật đổi. Là bao lần chìm nổi, bao mối bể dâu?