Chương 20: Nhưng Ta Không Biết Nặn

Bất Diệt Đạo Tâm

Chương 20: Nhưng Ta Không Biết Nặn

Sáng hôm sau. Đường lớn Thiên Nam quận, một con đường dài hun hút hướng về phía bắc.Trên đường một thanh niên toàn thân y phục màu đen nhánh, tóc trắng tung bay. Hắn đôi mắt sâu thẳm tuy có phần vô hồn nhưng lộ ra nét tinh anh sáng suốt.

Lúc này tiếng chào bán, tiếng nói cười tràn ngập, cả mùi thức ăn, mùi rượu ngon từ tửu lâu xung quanh không ngừng thoang thoảng. Đường lớn đông nghẹt người qua lại, chen lấn, xô bồ nhưng hình như ai ai cũng cố tình tránh xa hắn. Tạo thành một lối đi nhỏ đủ một người đi.

Thanh niên vẫn bước đi trong vô thức.Đôi mắt không ngừng hướng về phía xa, dường như việc hắn xuất hiện và bước đi trên con đường này đã được ai đó định sẵn từ trước. Bỗng từ đâu đó bên vệ đường vang lên thanh âm, tuy có vẻ già nua nhưng vô cùng hữu lực. Khi thanh âm kia vang lên cũng đồng thời đôi mắt thanh niên mấp máy.

" Chàng trai, ngươi đang đi đâu? Sao không nhìn đường lớn lại nhìn về hư vô. Có phải trong lòng luôn bị tạp niệm đè nặng? ".

Thanh niên bất giác quay đầu, bên vệ cỏ ven đường là một lão giả tuổi ngoài tám mươi, tay lão không ngừng mân mê, nhào nặn một vật gì đó. Trước mặt một gian hàng nhỏ, xung quanh treo lơ lửng đầy ắp các hình thù kỳ dị.

Có người, có thú vật, chim muông cây cỏ, kỳ hoa dị quả. Toàn bộ được nhào nặn bằng bột màu, màu sắc sặc sỡ, nhìn qua sống động như thật. Một đầu Hải Long đang ngửa mặt lên trời gầm thét. Phượng hoàng tung cánh đạp không. Kế bên là hình một lão nông khuôn mặt chất phác đang vác cuốc ra đồng, cách bố trí nhìn qua có vẻ hơi kỳ cục nhưng đi vào ánh mắt thanh niên vậy mà vô cùng hợp lý.

Thanh niên thở dài, đôi mắt u tối có phần chửng lại. Hắn bước lại gần gian hàng, đưa tay mân mê những hình thù được khéo léo nhào nặn kia.

" Đây là con vật gì? Sao ta chưa từng thấy qua? "

Lão giả miệng nhếch lên một nụ cười tuy có vẻ thần bí nhưng vô cùng trìu mến. Lão giả nhìn sâu vào mắt thanh niên, chỉ tay lên trời rồi vẽ ra một đồ án kỳ dị.

" Nó gọi là Huyền Võ, một trong tứ đại thánh thú. Bản chất là một con rùa lớn, nhưng trên lưng luôn luôn cõng theo một con rắn. Ngươi biết vì sao không? ".

" Ta không biết".

" Rùa và rắn cùng cộng sinh, cùng dung hợp chỉ cần mất đi một trong hai thì Huyền Võ không còn là Huyền Võ nữa. Cũng như bản thân ngươi trong lòng luôn mang theo hai loại đạo niệm là tà và chính. Nếu mất đi một trong hai ngươi không còn là ngươi ".

Thanh niên đôi mắt mơ màng, lúc này ngoài trời một luồng gió mát vô tình thổi qua làm tóc trắng hắn tung bay. Cảm giác mát lạnh tràn vào sâu trong tâm thức

" Tiền bối, nếu ông có thể nhìn ra và nhào nặn nên vạn vật trên đời, ông có thể giải đáp trong lòng ta một số thắc mắc không? ".

Lão giả nụ cười trên khuôn miệng vẫn nguyên vẹn. Cánh tay vuốt ve bức tượng Huyền Võ do chính ông ta nặn nên.

" Chính ta cũng không thể nào nặn hoàn hảo tượng cho ta, ta chỉ có thể nhìn thế giới bên ngoài qua đôi mắt, dùng tuổi xuân để bước đi trên đôi chân của mình và chứng kiến vạn vật trên đời. Nhưng ngươi cứ nói, không chừng lão có thể giúp".

" Ta luôn có cảm giác, mình chính là Tiêu Phong, nhưng lại không phải Tiêu Phong. Trong lòng ta trước đến giờ luôn chất chứa trăm ngàn câu hỏi. Rốt cuộc ta là ai, đến thế giới này để làm gì? Ta tồn tại vì lý do gì? Và nếu ta chỉ là một phần thân thì hiện giờ bổn tôn đang ở đâu? "

Lão giả chau mày hồi lâu, âm trầm bất định. Phút chốc sau lão chỉ tay hướng lên trời. Bên trên bầu trời trong xanh là những đám mây muôn hình vạn trạng đang chầm chậm rượt đuổi nhau.

" Ngươi nhìn đi, kia là mây, bên này cũng là mây. Đều là mây tại sao lại trăm ngàn sắc thái, hình dạng bất đồng? Cũng là mây sao đám mây kia quang huy rực rỡ, đám mây này lại âm u đen tối. Nhìn đi, chúng đang đuổi bắt nhau và liệu có bao giờ chúng đuổi kịp nhau không? ".

" Có lẽ không, nếu gió cứ tiếp tục thổi"

" Đúng vậy, dù gió có thổi hay ngừng thì hai đám mây khác biệt sẽ không bao giờ bắt kịp nhau, nhưng chúng vốn sinh ra đã mang trong mình tạo hóa và sứ mệnh. Mây nào cũng là mây, chẳng ai nhìn lên trời và đánh giá hay so tính. Bởi vậy ngươi cũng chính là ngươi, ngươi là ai chỉ trong lòng ngươi biết rõ".

Thanh niên đôi mắt hướng lên trời cao, trước tầm mắt hắn là một vùng tinh không rộng lớn, bầu trời lúc này xanh thẳm và xa xăm đến kỳ lạ. Trong lòng chợt thoáng qua một giây minh ngộ. Có vẻ như hắn ngộ ra điều gì đó.

Một điều này tuy là trắc ẩn thật lớn trong lòng, nhưng trước mắt thế nhân chẳng qua chỉ là một sự kiện nhỏ nhoi, như là cách lý giải ngắn gọn nhưng hợp lý nhất cho nhân sinh muôn thuở. Mặc dù trong lòng đã chút minh ngộ nhưng trong đôi mắt vẫn có thể nhìn ra sự u mê, tăm tối ẩn sâu. Hắn đưa tay phủi bay lớp đất bụi trên vạt áo. Bước thêm ba bước đến thật sát bên lão giả.

" Chàng trai, phàm là vạn sự trên đời đều được định sẵn, không một ai vô ý được sinh ra rồi vô tình biến mất. Từ sự sống phức tạp như nhân loại, đến sơ khai như loài kiến, dế, giun,gián. Chúng sinh ra đã được thượng thiên gắn lên mình một sứ mạng đặc biệt, mà sứ mạng đó là gì chỉ người trong cuộc mới biết".

Thanh niên thần tình có chút kích động, đôi mắt tăm tối kia ẩn ẩn một vài vòng tơ máu. Trong nội tâm giờ phút này dường như đang có sự tranh đấu kịch liệt. Khuôn mặt hắn nhăn nhó như đang thừa nhặn nỗi thống khổ đến từ sâu trong linh hồn.

Hắn một đầu tóc trắng phần phật tung bay, đôi bàn tay không biết từ lúc nào đã nắm chặt lấy nhau, không ngừng bứt rứt, cào xé lẫn nhau. Trong lòng tuy đa phần uẩn khúc đã được giải khai, nhưng một bóng đen thật lớn vẫn đứng đó không ngừng bóp nghẹt trái tim hắn.

Hình ẩn một nữ nhân kinh diễm. Xinh đẹp đến mức động lòng người. Nữ nhân này mặc dù hắn không nhận thức được là ai, đã từng gặp qua ở đâu. Nhưng luôn luôn nằm ở đó, như một ấn ký in sâu vào trái tim hắn, mà dù cho trôi qua muôn vàn tuế nguyệt cũng khó lòng phai nhạt.

" Đúng! Ta không cần biết mình là ai, từ hôm nay ta là Tiêu Phong. Ta phải tự bước đi trên đôi chân của mình, dùng năm tháng để tháo gở toàn bộ khúc mắc trong lòng, dù cho con đường ta đi có muôn trùng khó khăn. Ta tồn tại không phải là vì ta, nhưng đồng thời cũng là vì ta".

Lão giả bất chợt cười thành tiếng, vuốt vuốt chòm râu trắng như cước, đôi mắt tinh anh lấp lánh như sao trời. Lão gật gật đầu với tay lên gian hàng trước mặt cầm lấy hai hình nộm đã được nặn sẵn từ trước. Lão đưa chúng cho Tiêu Phong.

" Ngươi nhìn xem, đây là ta nặn chính mình mặc dù không giống lắm. Cái này là hình nộm ta nặn khi vừa tròn bốn mươi, còn cái này ta vừa nặn nó trước lúc gặp ngươi. Thử nhìn xem có gì khác nhau không? ".

Tiêu Phong chợt thẩn thờ, đưa tay nhận lấy hai hình nộm. Hắn đưa mắt nhìn thật sâu, một hình nộm nhào nặn hình trung niên tướng mạo phi phàm, toàn thân đạo bào, tóc đen dài quá vai, khí thế toát ra như thủy triều cuồn cuộn.

Cảm giác thân ảnh kia có thể chống đở trời cao, đạp bằng thiên hạ. Tuy mang chút bạc màu cùng năm tháng nhưng hình nộm càng nhìn càng giống thật, càng nhìn càng tinh xảo.

Một hình nộm khác còn mới tinh, mùi phẩm màu còn chưa kịp tán đi hết, vẫn còn chút ẩm ướt dễ dàng thấy rõ. Một lão giả gầy gò ốm yếu, nhìn như sức cùng lực kiệt. Nhưng từ sâu trong đôi mắt lại phảng phất nét tinh anh khó pha lẩn, đôi mắt kia tựa như có thể nhìn thấu vạn vật. Thông thiên triệt địa.

Đôi mắt kia như phát sáng, thứ ánh sáng thâm thúy đánh thẳng vào tâm linh hắn, khiến nội tâm Tiêu Phong một giây lộp bộp

" Ngươi cũng nên như ta, có thời gian hãy nặn cho mình một bức tượng. Để sau này tuế nguyệt có qua đi trong một giây bình lặng nhất cuộc đời nhìn lại nó, thử xem chính mình đã thay đổi ra sao. Có còn là bản thân như bản thân vẫn thường mong muốn".

Tiêu Phong thẩn thờ, đứng trước lão nhân cao thâm mạt trắc này hắn cảm thấy mình không khác gì một hài tử non nớt. Cố lắng tai nghe và suy ngẫm những gì lão nói ra. Thâm tâm luôn khẳng định đó chính là lời vàng ngọc

" Nhưng ta không biết nặn! Ta lại chưa từng nhìn chính mình qua gương. Ngài có thể dạy ta? "

Lão nhân cười trìu mến. Khuôn mặt lão lúc này hồng nhuận. Càng nhìn càng giống trưởng bối căn dặn, dạy dỗ hậu nhân

" Tùy thời ta có thể dạy ngươi, thứ này gọi là tò he. Không phải ai ai cũng nặn ra được. Tạo hình rất dễ, nhưng tạo ra thần thái mới thực sự khó. Phải có đạo, phải có tâm "

...........

Mấy hôm rồi ta ốm, không viết được. Tối nay chợt nhớ nhớ lại viết một chương mong anh em ủng hộ. Ta hứa không bỏ giửa chừng thì tuyệt nhiên sẽ không bỏ. Đó cũng là một loại đạo tâm