Chương 21: Đông Lâm Tông- Kinh Biến Ngũ Châu

Bất Diệt Đạo Tâm

Chương 21: Đông Lâm Tông- Kinh Biến Ngũ Châu

Phút chốc này theo lời nói kết thúc, bầu trời đột nhiên tối sầm lại. Cảm giác như chính Tiêu Phong nhắm lại đôi mắt hoặc cũng có thể là thương thiên trên kia đang cố tình nhắm mắt.

Bên tai hắn ầm ầm vang lên một giọng nói, thanh âm cuồn cuộn như trường giang vận chuyễn, đại hải cuộn trào: " Dùng đôi chân, dùng thời gian và cảm ngộ để lần lượt tháo gở khúc mắc trong lòng. Nên nhớ! Vạn vật biến đổi từng giây từng phút nhân sinh vận chuyễn không ngừng, nhanh chân lên, hy vọng ngươi vừa đến kịp. Đông Lâm Tông, Nam Thần Châu, đến đó tìm kiếm cơ duyên cho mình ''.

Tiêu Phong trong mê man khi thanh âm yếu dần rồi chầm chậm tan biến, hắn hốt hoảng cất lời. " Tiền bối, có thể cho ta biết đại danh? Tiêu Phong này có ân tất báo, đa tạ ngài thật tâm chỉ điểm ".

Một tiếng cười dài vang vọng không trung, tiếng cười chứa đựng ngút trời bá khí, như quân vương cuồng tiếu, nhưng thanh âm kia lại phảng phất xa xăm, mang theo nồng đậm khí tức tang thương.

" Ta gọi Hoàng Thường, đợi ngươi ngoài Đạp Thiên Cửu Kiều đi nốt nước cờ, năm ngàn năm cho một nước cờ, quá chậm đi nha, haha "

Thế giới bên trong đại não hắn lúc này ầm ầm lắc lư. Tiêu Phong mở mắt, thương thiên phút chốc cũng mở mắt, trên đường lớn là một mảnh hư vô xa xăm mờ mịt, nhưng không giống như những lần trước, lúc này đây trước mắt hắn mơ hồ xuất hiện một cánh cửa.

Hắn sẽ đi, dựa vào đôi chân mình, bằng đôi mắt. Cùng con đường vừa được ai đó mở sẵn trong hư vô. " Đông Lâm Tông, Nam Thần châu " Tiêu Phong không ngừng lẩm bẩm, đây là những địa danh mà lần đầu tiên hắn nghe đến. Đặt chân đến thế giới này chưa được bao lâu, hắn chỉ biết đại khái vùng đất này là Thiên Nam quận thành thuộc về Triệu Quốc, mà Triệu Quốc là một quốc gia nhỏ bé nằm trong tu chân tinh cầu.

Tuy bắt đầu định hướng sơ bộ con đường trước mắt cho mình, nhưng thực tế ngay cả cái điểm đến nằm ở đâu hắn còn không biết, mờ mịt chung quy vẫn là mờ mịt. Nam Thần châu, thật sự hắn chưa từng nghe qua " Không biến Nam Thần này có cùng tồn tại trong phiến thiên địa này không? ". Tiêu Phong bất giác thở dài.

Lúc này trong đại não một mảnh náo động, ấn ký chiếc đỉnh mờ nhạt trên mi tâm dần dần hiển lộ. Ấn ký xuất, bầu trời trên cao dường như thoáng u tối hơn, quanh quẩn còn thoang thoảng mùi máu tươi cùng thanh âm giết chóc.

Tiêu Phong chìm sâu trong thần thức, nơi này là một phiến hư vô đen tối, được bao phủ bởi nồng đậm tử khí. Mặt đất vàng hoe, khô cằn, đôi chổ còn nhìn thấy vô biên vô hạn từng vũng, từng vũng lớn máu tươi tanh nồng.

Đưa mắt ra phía xa, nơi này che chắn hết tầm mắt là một đại đỉnh to lớn không biết bao nhiêu, đại đỉnh chân cắm đại địa, thân sừng sững hư vô. Khí thế toát ra từ chiếc đỉnh lớn khó mà diễn tả hết bằng lời, chỉ nghe vang vọng xung quanh là thanh âm bi ai, oán thán. Ý chí từ đỉnh lớn tỏa ra thậm chí có thể thay thế thiên ý.

Tiêu Phong nhận ra chiếc đỉnh này, vì tồn tại trong ký ức nhỏ bé kia nó gọi Diệt Thế Đỉnh, tuy không biết xuất hiện từ bao giờ và cơ duyên nào đạt được nhưng đỉnh lớn đã nằm nguyên vẹn trong không gian thần thức như đã lâu lắm, từ đâu đó muôn ngàn tuế nguyệt.

Dần dần Tiêu Phong có cảm giác, hình như chính hắn đã cùng Diệt Thế Đỉnh tồn tại thật sự từ rất, rất lâu rồi. Không phải dùng thời gian trăm năm hay ngàn năm đơn thuần có thể đong đếm được. Hơi thở hoang đỉnh vậy mà theo thời gian từng chút, từng chút đồng nhất với hơi thở của hắn, toát ra khí tức tang thương, lạnh lẽo.

Một tiếng than dài trầm muộn, Tiêu Phong bất giác cất lời: " Luân hồi đây là bao lần chớp mắt?".

Một mảnh im ắng, theo lời hắn nói ra không gian bắt đầu từng hồi kinh biến. Không phải hỏi chính mình, không phải hỏi sinh linh vạn vật bên ngoài, hắn hỏi chính luân hồi tạo hóa.

Lúc này trong thần thức thế giới sấm chớp đầy trời, lôi uy vạn dặm phát tán, phong vân cuồn cuộn. Lôi điện không biết từ đâu đó bốn phương tám hướng sôi trào gào thét xông phá hư vô lao đến nơi này. Bên trên Hoang Đỉnh giờ này bầu trời hóa vặn vẹo, từng hồi âm thanh chấn động kịch liệt vang lên. Lôi điện ngưng tụ một chổ rồi huyễn hóa nên một bức sơn hà đồ. Sơn hà do lôi lực tạo nên vậy mà toát ra nồng đậm sinh cơ, bên trên được phác họa chân thật một phiến họa đồ.

Tiêu Phong con mắt co rút. Trên sơn hà đồ hắn nhìn ra vị trí hiện tại mình đang đứng. Triệu Quốc, Thiên Nam quận lúc này chỉ nhỏ bé như một hạt cát trên bức họa đồ to lớn che lấp nửa bầu trời. Có một điểm khiến hắn khá bất ngờ, tu chân tinh thật ra không phải là một tinh cầu như cái tên người ta trước nay thường gọi mà đây chân chính là một phiến không gian vô cùng to lớn. Tu chân tinh hay còn gọi với một cái tên khác " Tây Minh Đại Lục ".

Bí mật này tất nhiên chỉ có rất ít ỏi những người từng đặt chân ra khỏi Tây Minh mới biết, trong số này hôm nay có thêm Tiêu Phong. " Thì ra tu chân tinh chỉ là một đại lục chứ không phải nguyên vẹn tinh cầu".Hắn cất tiếng âm trầm.

Hóa ra sinh linh tu chân tinh không hề đơn độc, bên ngoài còn có bốn đại châu nữa, tạo thành một tinh cầu hoàn hảo lơ lững trong hư vô. Nhưng tiếc là tu vi hắn không đủ, không thể nhìn rộng ra bên ngoài phạm tinh cầu kia.

Năm đại châu lần lượt là Tây Minh, Nam Thần, Đông Bộ, Bắc Hoang được sắp xếp theo phương vị như tên gọi. Đông,tây, nam, bắc, ở giửa vị trí trung tâm là một đại lục nhỏ hơn nhưng hình thù khá kỳ dị " Côn Hư Đại Lục ". Nếu quan sát thật kỹ sẽ thấy nó có hình dạng tương tự một trái tim. Toàn bộ ngũ châu kết hợp được gọi bằng cái tên hoàn chỉnh La Thiên Tinh.

Ngũ châu rộng lớn và tất nhiên đa số sinh linh bên trong không hề cảm nhận được sự tồn tại của nhau, họ cho rằng chính mình lạc lỏng và cô độc giửa vũ trụ. Đơn giản vì phạm vi mỗi châu quá lớn để đi hết một vòng cần đến mấy phần đời phàm nhân. Không những thế Tây Minh còn bị ngăn cách với Bắc Hoang và Nam Thần bởi một đại dương cực lớn tên gọi Tử Vong Hạp Hải.

Chỉ nghe cái tên thôi cũng khiến người ta lạnh người vì mức độ nguy hiễm. Thậm chí lẩm nhẩm cái tên, Tiêu Phong còn cảm nhận được nồng đậm khí tức tử vong.

Tương truyền Tử Vong Hạp Hải là điểm tận cùng thế giới, vô pháp tiến nhập, đừng nói phàm nhân nhỏ yếu, ngay đến tu sĩ bước chân vào tử hải nhất định chỉ có một con đường chết. Nó là lằn ranh sinh tử, người trong tu chân tinh gọi nó bằng cái tên Vong Xuyên Hải. Họ tin rằng bên ngoài biển lớn chính là cổng lớn Thiên Ngoại Thiên

Thật ra có một điều mà bách tính Tây Minh ít người biết tới, chỉ một vài cường giả tu vị vấn đỉnh còn mơ hồ nhớ được, đó là ngũ châu không hiểu vì sao cứ cách vạn năm bình chướng tử vong hạp hải sẽ một lần biến mất trong trăm năm. Nói bình chướng nhưng kỳ thực là tử vụ nồng đậm vô biên vô hạn tồn tại trên biển, chỉ cần hít phải một ít thì Tiên gia cũng hóa tử thi.

Khi tử vụ rút đi, ngũ châu sẽ lập tức một hồi oanh động. Nhân tộc khắp nơi như là bản năng sẽ điên cuồng phát động chiến tranh.Chém giết, tranh giành, gió tanh mưa máu.Chính là một hồi hạo kiếp không ai muốn.

Trận chiến này lấy tu sĩ làm nồng cốt, lấy thân xác phàm nhân làm đường lớn. Lấy máu tươi, lấy đầu đồng loại làm huy hoàng. Nhân tộc tự chém giết lẫn nhau. Từng chút từng chút ký ức mơ hồ tái tiện trong đầu Tiêu Phong, như chính hắn trầm mê trong chiến loạn.

Quy luật chết chóc này có một loại điên cuồng như bản năng, không cần biết là tu sĩ hay phàm nhân, khi chiến tranh ập đến, mỗi người đều mang trong mình một loại chiến ý không chết không thôi. Hắn càng ngẫm càng thấy hình như toàn bộ sự việc này có gì đó không ổn, có thể được bàn tay ai đó khéo sắp xếp, gây ra thù hận khiến nhân tộc đồng sinh đồng diệt.

Khơi mào thù hận, trăm năm chém giết kéo dài. Nước Tử Vong Hạp Hải sẽ càng thêm đỏ, tử vụ sẽ càng ngày càng đậm. Nhân loại hao mòn, sinh cơ biến nhược, mặc cho chiến sự này do kẻ nào sắp đặt. Thì trong ngàn vạn năm qua, bao lần tử vong bình chướng rút đi là bao lần chiến tranh, chém giết. Thù hận đã sớm chồng chất thành duy lý, thành bản mệnh khó bề phai nhạt.

Vẫn còn đúng ba mươi sáu năm cho một hồi kinh thiên hạo kiếp. Lúc này bên ngoài Tử Vong Hạp Hải tử vụ đã dần dần rút đi. Tu sĩ đại thần thông đứng đầu ngũ châu đang rục rịch chuẩn bị cho một trận chiến kéo dài trăm năm. Thù hận tích súc trăm vạn năm đang cuộn trào chờ ngày bùng phát.

Nhân loại không ai hay biết, vẫn đắm chìm trong sinh mệnh. Hạo kiếp tới gần, tử vong gào thét. Tiêu Phong khuôn mặt cực kỳ âm lãnh. Hắn không ngừng lẩm bẩm " Kinh Biến Ngũ Châu ".

Lúc này bên ngoài hư không xa xôi, một đôi mắt đục ngầu to lớn đang nhìn chằm chằm về hướng La Thiên Tinh Cầu. Phút chốc sau thương khung vang vọng tiếng cười dài, mang theo khí tức độc ác tàn bạo....