Chương 43: Lần thứ hai tập kích (1)

Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 43: Lần thứ hai tập kích (1)

Chương 43: Lần thứ hai tập kích (1)


Khi mới vừa bước ra từ nhà bếp, Tristan cảm thấy có chút lo lắng. Quãng đường từ nơi này cho đến bệnh thất nơi Harry đang nằm tuy không xa xôi gì nhưng thằng bé không biết mình có lết đến được nơi đó hay không?

Cũng không phải là do đường đi khó khăn hay là có người chặn đường mà là do cái bịch bánh trái bự tổ chẳng mà nó đang phải tay xách nách mang.

Theo như Tristan ước lượng thì cái bịch bánh này nặng chừng 15,16 lb chứ ít ỏi gì. Với một thằng nhóc vừa mới bước qua tuổi 12 như nó, cả người nặng mới có 66, 67 lb chứ mấy, lại là một con mọt sách với chân tay lều khều, cơ bụng 6 múi dồn thành 1 thì đó cũng là một vấn đề không hề nhỏ một chút xíu nào.

"Mệt chết ông đây rồi!"

Mới đi được vài bước, chưa ra khỏi hành lang thì Tristan đã bắt đầu thở hổn hển. Không phải là nó không biết thân thể của mình quá kém, nhưng nó không có thời gian để mà luyện tập a. Cả ngày ngao ở thư viện thì lấy đâu ra thời gian để mà luyện tập thể dục chứ?

Nhưng mà nguyên nhân chủ yếu là do thằng bé lười, siêu cấp lười vận động. Tuy nói thân thể là tiền vốn nhưng thân là phù thủy kiêm chức siêu phàm giả thì Tristan cũng phải có chút đặc quyền chứ.

Đổ mồ hôi trên sân huấn luyện là chuyện của bọn chiến sĩ thấp kém, còn pháp gia như Tristan đây thì không phải nên trạch ở thư viện cùng với phòng thí nghiệm mới đúng chứ lị. Kinh nghiệm bao nhiêu năm chơi game của Tristan đã khẳng định điều này.

Với lại mỗi lần tiến giai của siêu phàm giả đều sẽ tăng tố chất thân thể của thằng bé lên. Như vậy chỉ cần thăng lên danh sách 8, danh sách 7 thì không phải là có ngay cơ bụng 6 múi ư? Mỗi lần nghĩ như vậy thì Tristan cũng chẳng buồn đi tập thể dục làm gì cho mệt.

Tuy nhiên, Tristan không biết rằng không bao lâu sau bởi vì những suy nghĩ này mà nó đã phải lãnh một bài học nhớ đời.

––––––––––––

"Cậu nói phòng chứa bí mật bị mở ra một lần nữa. Tức là trước đây nó đã từng được mở ra? Dobby, nói cho mình biết đi!"

Dobby bỗng khựng lại kinh hoảng, chụp lấy cái bình nước uống của Harry trên cái bàn con cạnh giường ngủ mà tự nện lên đầu mình mạnh đến nỗi ngã lăn kềnh ra sàn, lăn đi mất tiêu.

Lát sau, nó lồm cồm bò trở lại bên giường, mắt lấm lét, miệng lẩm bẩm:

"Dobby tồi, Dobby tồi lắm…"

Khó khăn lắm Harry mới có thể nắm chặt khuỷu tay của con gia tinh để nó ngăn nó tiếp tục chụp cái bình nước để trừng phạt mình một lần nữa.

"Mà tại sao mình lại gặp nguy hiểm khi căn phòng đó được mở ra? Mình đâu có xuất thân từ gia đình Muggle đâu?"

"Ôi, xin cậu, đừng hỏi nữa. Xin cậu đừng vặn hỏi Dobby khốn khổ nữa!" Dobby lắp bắp nói, đôi mắt vốn rất to của con gia tinh nay lại trợn trừng lên như cái đèn pha vậy.

"Nói tóm lại là Harry Potter phải biết rằng có những âm mưu Hắc Ám đang bao trùm nơi này, không chỉ là phòng chứa bí mật mà còn những nơi bị nguyền rủa khác mở ra,, nhưng Harry Potter không nên ở đây khi điều đó xảy ra… Về nhà đi, Harry Potter. Xin cậu hãy về nhà đi. Harry Potter không nên dính vô mấy vụ tranh đoạt này, nguy hiểm lắm…"

Con gia tinh vùng vẫy càng ngày càng mạnh, Harry phải gắng sức lắm mới ngăn nó đập cái bình nước vào đầu một lần nữa. Nó gặng hỏi:

"Dobbby, ai vậy? Rốt cuộc là ai mở ra phòng chứa bí mật? Lại là ai kế hoạch âm mưu lần này? Còn nơi nào bị nguyền rủa nữa? Nói cho mình đi mà Dobby!"

Con gia tinh khóc rống lên:

"Dobby không thể nói, Dobby tuyệt đối không thể nói! Về nhà đi, Harry Potter, về nhà đi mà!"

"Mình sẽ không đi đâu hết!" Harry nói như đinh đóng cột. "Một trong những người bạn thân nhất của tôi xuất thân từ gia đình Muggle, nếu Phòng chứa Bí mật thật sự đã mở ra thì cô ấy sẽ là người đầu tiên bị hại. Còn những người khác cũng cũng sẽ không bỏ mặc cô ấy, Bọn họ đều sẵn sàng vì bạn hữu mạo hiểm sinh mệnh.…"

––––––––––––

Harry cũng không biết rằng khi nó nói ra những lời này thì một trong nhưng "người bạn hữu" khác của nó cũng đang gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Mới vừa nãy, trong khi Tristan còn đang cực cực khổ khổ vác bao quà vặt mà tụi gia tinh ráng sức nhét vào tay nó để tặng cho Harry thì một giọng nói quen thuộc vang lên. Vẫn khàn khàn và lạnh lẽo như mọi khi:

[… giết … giết … GIẾT…]

Theo bản năng mách bảo, Tristan ngay lập tức nhắm tịt hai mắt của mình lại, con Basilisk lại một lần nữa xuất hiện chung quanh nó.

"Lại nữa, ông đây không xui xẻo như vậy chứ? Đây là lần thứ ba rồi đó."

Cả người của nó dường như mất đi toàn bộ sức lực, bao quà vặt cũng bị thằng bé thả xuống đất một cái bích. Tuy nhiên, một lần thì lạ, hai lần thì thích ứng, mà đến lần thứ ba thì quen thuộc đến mức hầu như không còn cảm giác gì. Đối với sự ô nhiễm của con Basilisk Tristan cũng dần dần có thể chống cự được, không còn thất thố đến mức xém tí nữa ngất xỉu như lúc ban đầu nữa.

Nhưng mà như vậy cũng tốt, là nguyên liệu cấp cao của ma dược con đường Wheel of Fortune, mối lần còn Basilisk xuất hiện đều thu hút Tristan đến gần. Nếu cứ như vậy thì đến lúc nào đó thằng bé sẽ xuất hiện ngay trước mặt con Basilisk cho mà xem. Lúc đó nó mà còn đứng không vững, run lẫy bẩy thì khác gì là thức ăn miễn phí cho con rắn đâu.

Mà cũng lạ, con Basilisk nguy hiểm là thế mà từ trước đến nay linh tính của nó không hề đưa ra bất kỳ một sự cảnh báo trước nào cả. Chẳng lẽ đối với nó mà nói con Basilisk hoàn toàn không có gì nguy hiểm ư? Sao có thể như thế được.

[... thằng nhóc tóc xám … giết … theo lệnh chủ nhân … xé nát nó ra …]

"Thằng nhóc tóc xám? Colin? Không được! Không thể để con Basilisk làm hai cậu ấy!"

Lòng của Tristan dường như đang bị lửa thiêu cháy, Colin là một trong số rất ít người bạn của nó ở Hogwarts, nó không thể nào nhìn thằng bạn của mình mà không cứu được. Nó phải đi cứu Colin cho bằng được.

Nhưng vừa mới đi tới một bước thì Tristan khựng ngay lại, bây giờ mà nó lao lên thì giúp được gì cơ chứ? hay chỉ là bạch bạch lên cống thêm một cái mạng?

Nhưng mà bỏ mặc Colin cũng không được a? Dù dì cũng là người có tam quan bình thường, lương tâm của thằng bé không cho phép nó thấy bạn của mình gặp nạn mà không cứu.

Tuy Tristan bản thân là người xuyên việt, lẽ ra đối với thằng bé mà nói mọi người xung quanh chỉ là người trong sách, chỉ là NPC mà thôi, cho dù có chết hết toàn bộ cũng hoàn toàn không có liên hệ gì với nó mới đúng. Nhưng rất tiếc, thằng bé không làm được như vậy,

Đối với nó mà nói, dù gì đi chăng nữa thì tính mạng của con người là cực kỳ quý giá, huống chi đó là tính mạng của những người mà nó quen biết. Không phải Tristan là thánh mẫu hay gì mà hoàn toàn là do nó hầu như chưa từng va chạm với xã hội bao giờ, chưa từng chịu đòn hiểm của xã hội cho nên cũng chưa biết đến lòng người có thể hiểm ác đến mức nào.

Kiếp trước, nó mới vừa thi tốt nghiệp xong thì đã phải đi gặp ông bà ông vải rồi, còn chưa kịp đi thi đại học nữa nói chi bước chân vào giảng đường. Ở nhà thì cha mẹ cũng cưng chiều nó hết mực nên đâu có dám cho thằng bé ăn khổ gì đâu?

Nếu là những người khác thì có lẽ đã ăn chơi trác táng, cờ bạc rượu chè, trai gái đàn điếm rồi cũng nên. Nhưng ai kêu nó là một con mọt sách cơ chứ, thú vui duy nhất của nó lúc đó chỉ có đọc sách và chơi game mà thôi. cuộc sống chỉ quanh quẩn trên một đường thẳng từ trường về nhà rồi từ nhà đến trường chứ cũng không có là cà lêu lổng gì hết. Đúng chuẩn con nhà người ta!

Thấy thằng bé cứ như vậy hoài cũng không tốt, nó cứ trạch ở nhà suốt thì kiếm đâu ra bạn gái cơ chứ. Cho nên sau khi nó hoàn thành kỳ thi tốt nghiệp, cha mẹ của nó mới lôi nó từ trong phòng ra quăng ra ngoài đường, không cho suốt ngày ru rú ở trong phòng nữa.

Nhưng thằng bé vẫn chứng nào tật đó, cho dù ra đường cũng không rời mắt khỏi cái điện thoại của mình nên mới dẫn tới cớ sự ngày hôm nay.

Cho đến thế giới này thì cũng không thay đổi gì. Gia đình Weasley luôn coi nó như người nhà. Các thành viên khác của Hội Phượng Hoàng dường như cảm thấy có lỗi với cha mẹ Tristan nên cũng thường xuyên quan tâm đến thằng bé. Trong nhà thì cũng có của ăn của để nên trước khi tốt nghiệp thì Tristan cũng không quan tâm đến vấn đề tiền bạc. Trừ việc nó đã từng là pháo lép ra thì có thể nói thân thế của thằng bé rất tốt, nên nó có thể an tâm mà tiếp tục trạch ở nhà.

Nói tóm lại là Tristan hoàn toàn là một tay mơ, là Newbie, là một con chim non chưa trải sự đời, chỉ biết lý luận suông mà thôi, cho nên khi gặp phải những vấn đề lớn như lúc này thì thằng bé lại do dự, không biết phải giải quyết làm sao.

Tuy sáng nay nó cũng đánh bại gia tinh Dobby cứu Harry nhưng lúc đó nó biết rằng mình cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì cả. Cho dù có đánh không lại đi chăng nữa thì chung quanh toàn người là người, chỉ cần nó lên tiếng kêu cứu là sẽ được giúp đỡ ngay.

Nhưng lúc này thì khác, con Basilisk chỉ cần liếc mắt một cái thì đã có thể lấy đi tính mạng của nó rồi. Cũng vì thế cho nên nó mới do dự không biết có nên tiến lên hay không? Lỡ đâu con Basilisk còn quanh quẩn ở chỗ cũ thì làm sao?