Chương 4: Động Đến Bạn Trai Ta, Ta Sẽ Ăn Thịt Ngươi!

Bạn Gái Tôi Là Người Ngoài Hành Tinh

Chương 4: Động Đến Bạn Trai Ta, Ta Sẽ Ăn Thịt Ngươi!

" Có thể cho tôi lý do được không?" Tôi vẫn không tin đùng một cái mình lại gấu theo cách này, hơn thế nữa gấu ngoài hành tinh luôn.
" Ngươi có vẻ tự ty về bản thân quá nhỉ? sau việc này ta sẽ giúp ngươi có một chỗ trong EPC (Earth Protector Network) nôm na là hội đồng trái đất, tài năng của ngươi không thể để phí phạm ở nơi khỉ ho cò gáy này được " Linh Lung nghiêm túc
"Nhưng vậy thì liên quan gì… "
" Chưa nói hết, ta xinh đẹp như thế này lại chính là phiền toái lớn, để cho đám kia bớt làm phiền thì cần phải có một cái bia đỡ đạn!" Linh Lung đưa mắt nhìn tôi
"Cô đừng nói là định để tôi thành cái tấm bia chết tiệt ấy đó nhé"
"Rất thông minh đúng là như vậy đó " cô nàng hơi cong môi lên
"Móa, nếu muốn điều tra cô có thể nhập vai 1 cô gái bình thường có phải là tiện hơn không? đóng vai hotgirl làm gì cho khổ?" tôi hậm hực rõ ràng cô nàng có thể chọn cách khác cơ mà
"Ta thích thế đấy! cho dù là ngươi nếu tự dưng đẹp trai hơn 10 lần thì liệu ngươi có nguyện ý dấu cái mặt đó đi không? " Linh Lung hùng hổ cãi lại
"Tóm lại là ta cần 1 tên bạn trai, mà ở đây không ai thích hợp hơn ngươi cả, vì ta không thể tẩy não ngươi cũng không thể giết ngươi " cô nàng bày tỏ sự tiếc nuối
"Lý do cao cả quá hả? có điều làm bạn trai cô ta được gì? " tôi không ngu có cơ hội là phải khai thác ngay
"Như ta đã nói 1 chân trong hội đồng trái đất và cô gái Linh Lung này luôn đủ chưa?" Linh Lung cười nhạt
"Oh my chúa, kèo này ngon rồi, xem chừng cũng không có hại gì cả hắc hắc "
Dù chưa biết cái hội đồng trái đất là mô tê gì nhưng có thể đoán được nó không tầm thường chút nào, dính vào người ngoài hành tinh bình thường sao nổi?
" Chi tiết ta sẽ nói sau nhưng ngươi cũng sẽ không từ chối *cô bạn gái tương lai* này chứ hả? hắc hắc" Linh Lung cười nhạt nàng làm bộ như đang đọc suy nghĩ của tôi.
"EPN tôi rất có hứng thú, cô gái này cũng có hứng thú nhưng không nên lợi dụng người khác như vậy " Tôi đang cảm thấy mình đang lừa chính bản thân mình mỡ đến miệng không ăn? đừng đùa nữa
"Thôi đi ta biết ngươi rất là thích cô gái này, ngon từ con mắt cơ mà với 1 kẻ Fa lâu năm như ngươi đây chẳng khác gì bánh ngọt trời cho " Linh Lung lại đá xoáy tôi
"E hèm… cái này cũng thật là khó xử để tôi suy nghĩ chút đã" miếng bánh rơi từ trên trời xuống khiến tôi suýt hôn mê, tuy nhiên với sự trây lì đã được rèn luyện suốt 2 năm qua tôi không dễ dàng đồng ý đề nghị này.
" Mặc kệ là ai cũng không nên tin 100% " đó là quy tắc của tôi về cái cuộc sống này, chẳng có ai cho không ai cái gì cả tôi nghi ngờ rằng mình không chỉ đơn giản làm bạn trai như thế đâu.

"Nếu đồng ý thì đây 023281232 liên lạc vào số này nhớ là trước 12h đêm, bây giờ thì tạm biệt ta việc phải đi rồi! bye bye"
Linh Lung vẫy tay chào tôi, rồi phi thẳng một mạch mấy tầng lầu đi đến chỗ một chiếc Mercedes màu đen đang đang đậu ngoài cổng. Nhìn chiếc xe lăn bánh được một lúc tôi mới để ý đồng hồ
"Thôi chết, đã 2h rồi chết tiệt" thật không ngờ chém gió với Linh Lung lại mất nhiều thời gian đến thế, tôi lao xuống nhà xe rồi đi thẳng một mạch về nhà.
Chỉ vừa để xe ở trước cửa tôi đã thấy khuôn mặt hầm hầm của mẹ
"Mày đi đâu mà điện thoại không nghe?"
"Dạ con bị phạt ở lại lao động " tôi biết mẹ rất thương tôi nên chỉ cần nói là bị phạt kiểu gì mẹ cũng nguôi giận.
"Học với chả hành suốt ngày phạt lên phạt xuống, mày có biết là mẹ mày khổ lắm không hả? Mày xem con nhà người ta ý không được 10 thì cũng phải được 1 chứ? đằng này 1 cũng không được." chương trình âm nhạc lại kéo dài hơn 10p rồi mới kết thúc
"Vào nhà đi, cố mà học cho tử tế không thì đi gắp shit đấy con ạ"
Nghe chửi đã là một phần trong sinh hoạt hằng ngày tôi đến mức tôi đã học thuộc toàn bộ nội dung của những "bài ca ấy", hôm nào không ăn chửi thì quả thực thấy thiếu thiếu.
Mà mặc kệ đã tôi cần nghỉ ngơi 1 chút, hôm nào cũng thức khuya dậy sớm quả thực đang đẩy trạng thái cơ thể đến cực hạn. Sau khi nghỉ ngơi 1h tôi bật máy tính lên và lướt web.
"Earth protector network?" tôi lập tức tìm kiếm về khóa này nhưng cũng đúng như dự liệu internet chẳng có bất cứ bằng chứng nào về sự tồn tại của nó. Tôi không nản chí nếu không thể tìm trực tiếp tại sao không tìm gián tiếp?
Thế là tôi bắt đầu tìm kiếm về các vụ UFO xuất hiện, người ngoài hành tinh hay thậm chí những bất thường về thời tiết cuối cùng cũng tìm ra được 1 đẫn chứng quan trọng
"Những người mặc áo đen", lại là những người mặc áo đen… dù không thể khẳng định đây chính là EPN nhưng chắc chắn phải có liên hệ nào đó.
"Ring, Ring, Ring " tiếng chuông điện thoại khiến tôi giật cả mình vội vàng ngó thì hóa ra đó là Như Lam cô "bạn thân" nhất của tôi, chúng tôi đã học cùng nhau 6 năm trời cho đến khi học cấp 3, nàng thi đỗ vào trường chuyên top 3 thành phố tên là "Hoa Lâm" thì phải, còn tôi thì khỏi phải bàn học ở cái trường tôi chỉ ước là có thể nghỉ học ngay lập tức.
Điều quan trọng ở đây là đã 1 năm rồi chúng tôi không hề gặp nhau 1 lần nào, thậm chí trên facebook cũng đã hiếm khi nói chuyện, thế mà tự dưng nàng lại gọi cho tôi
"Alo Hoàng Vân đây, cậu gọi mình có chuyện gì thế?"
"Hoàng … Vân … cậu hức, hức …cậu, cậu có thể đến chỗ tớ một chút không?" giọng Như Lam run rẩy vừa nói vừa nấc hẳn là đang khóc.
"Cậu ở đâu thế tớ đến ngay" tôi gấp gáp
"Ở nhà …" nghe đến đây tôi lập tức dập máy rồi nhanh chóng lao lên con xe máy của bố phóng ra ngoài. Nhà Như Lam cũng không xa lắm chỉ cách khoảng 5 km vì thế sau 15p tôi đã đến trước cổng nhà nàng.
" Ồ nhà Như Lam đây sao? " tôi giật mình bởi lẽ nhà nàng cách đây chỉ 3 năm không có to lớn như vậy, trước mắt là 1 căn biệt thự 5 tầng có đầy đủ bể bơi, sân bóng và nhà để xe riêng.
" Đứng lại cậu là ai?" khi chỉ mới tiến vào cổng 2 anh mặc áo security chả biết từ chỗ nào lao ra chặn tôi lại,
" Em là bạn của Như Lam"
"Vậy thì được đi theo chúng tôi, Lam tiểu thư đang chờ cậu" 2 người vệ sĩ nghe vậy bèn dẫn đường cho tôi đi vào, nhờ có họ mà tôi không phải đối mặt với 2 con chó becgie đầy răng nhọn. Nhưng thật kỳ lạ không hiểu sao chỉ mới bước vào phòng khách trong lòng tôi đột nhiên ớn lạnh, một cỗ hàn ý không tên đang bảo phủ nơi đây. Nếu không phải có đèn sáng tôi đang hoài nghi mình đang đi vào nhà để xác đấy chứ?
"Lạnh quá " tôi khẽ than,
"Hoàng Vân…" 1 tiếng kêu thét lên rồi có thứ gì đó lao vào lòng tôi, cú va mạnh đến nỗi tôi ngã ngửa vào sofa đằng sau.
"Ui chao cái gì vậy?" khi định thần lại được hóa ra « cái thứ » lao vào người tôi chính là cô "bạn thân" chứ ai nữa. Nàng ôm chặt tôi cứ thế khóc mà tôi thì chẳng biết mô tê ra sao cả
"Ây không đúng rồi, chúng ta không phải người yêu, ây ây…" tôi cảm thấy lúng túng. Miệng tuy nói thế nhưng tôi vẫn không dám đẩy nàng ra, vì tôi biết như thế quá phũ mà nói đi phải nói lại tự dưng được con gái ôm cũng có chút thinh thích.
Mãi một lúc lâu sau Như Lam mới ngưng khóc
"Bố mẹ tớ, hức … bố mẹ tớ bỏ tớ mà đi rồi" nàng thiểu não nói
"Cái gì? Sao lại như thế?" tôi giật mình sao lại có việc cha mẹ tự dưng bỏ con lại một mình. Nghĩ ngợi 1 lúc tôi chợt nhớ ra
"Cậu nên nói với người trong gia tộc, mình tin chắc họ có cách tìm cha mẹ cậu về"
"Ngoài bố mẹ ra tớ chẳng có người thân nào cả, tớ cũng chưa từng gặp những người khác trong gia tộc"
"Đừng đùa? chừng ấy năm cậu không gặp ai trong gia tộc? thật không thể tin được" tôi sửng sốt làm gì có chuyện từ bé đến lớn chưa từng được bố mẹ dẫn đi thăm họ hàng trừ phi…. Tôi nghĩ đến 1 khả năng trừ phi về cơ bản họ không có người thân thích nào cả.
Như Lam yên lặng lắc đầu, bầu không khí lại trầm xuống tôi không nói gì nàng cũng vậy cả 2 chỉ lẳng lặng nhìn nhau.
"Tại sao cậu biết bố mẹ cậu bỏ cậu mà đi?" để phá tan sự im lặng này tôi đành phải lên tiếng trước
"Vì cái này" Như Lam lấy ra một phong thư trong thư viết vài dòng rất khó hiểu
"Tiếng gọi đó… Chúng ta phải đi… Chúng ta… nhưng không ta còn chưa sẵn sàng khônggggggg"
nét chữ cuối cùng thậm chí còn rạch nát cả giấy chứng tỏ người viết nó bị kéo đi một cách cực kỳ đột ngột thậm chí không đủ thời gian viết nốt. Tôi cảm thấy ớn lạnh, tờ giấy bị miết hằn rõ 5 ngón tay … cảm giác không thể dùng từ kinh khủng mà hình dung được.
"Tớ cảm thấy sợ lắm, tớ có linh cảm họ có việc chẳng lành…" nàng lại khóc tôi thì chẳng biết cách nào dỗ được, bèn đi vào bếp pha cho nàng 1 cốc trà gừng.
"Sao mình có cảm giác chuyện này có liên quan đến người ngoài hành tinh nhỉ?" tôi vừa pha trà vừa nghĩ mênh mang, đúng lúc tôi mở thùng rác ra định vứt gói trà vào thì phát hiện có 1 tấm ảnh rách nát nằm trong đó
Nhân vật ở giữa tấm ảnh có cái đầu khá lớn, da xám ngoét, miệng khá lớn miễn cưỡng được tính là "đầu người", mắt thì lồi hẳn ra bộ dạng hết sức đáng sợ nhưng đáng sợ hơn nữa là tấm ảnh đó rõ ràng đang cười, nó nhìn tôi nhưng định thần lại thì nó lại chỉ là 1 tấm ảnh.
"Cái thứ này không phải là người bình thường nên giữ" tôi nghĩ
Ngay sau đó mọi thứ trong căn phòng bắt đầu thay đổi, từ biệt thự sang trọng biến thành một cái nhà hoang tàn, mùi mục rữa tràn ngập, hơi lạnh lan tỏa 4 phía. Bỗng chợt tôi cảm thấy vai mình xuất hiện một bàn tay, nó nhăn nheo như của xác chết, lấy hết dũng cảm tôi quay người lại chỉ thấy đằng sau vẫn là cô "bạn thân" Như Lam nhưng trông mặt nàng trắng bệch đôi mắt thì đổi màu sang màu đen thẫm.
"Đi theo ta, đi theo ta, đi theo ta..." nàng cứ nhắc đi nhắc lại câu này
Rồi nàng bắt đầu kéo tôi về phía một cánh cửa nơi mà khói đen không ngừng trào ra
"Chết tiệt, cậu điên rồi Như Lam" tôi có cảm giác nếu bị kéo vào cánh cửa đó thì xác định là khỏi chạy. Trong lúc hoảng loạn không ngờ tôi lại nhớ ra Linh Lung
"023281232 phải rồi" tôi vùng thoát khỏi bàn tay Như Lam rồi cố gắng gọi cho Linh Lung
"Tút tút tút, chết tiệt bắt máy đi" từng giây trôi qua tôi lại ở gần tử thần hơn 1 chút
"Linh Lung đây, đồng ý rồi hả?" Giọng nói cô nàng ra vẻ giễu cợt
"Cô còn đùa được, nếu không nhanh bạn trai cô bị ma ăn thịt bây giờ" tôi tức điên người
"Xem ngươi khẩn cấp kìa? Mọi thứ đều phải bình tĩnh" rồi không hiểu tại sao cái loa điện thoại của tôi lại to lên bất thường
"Động đến bạn trai ta, ta sẽ ăn thịt ngươi!" giọng Linh Lung lạnh lẽo

… thời khắc đó tôi dừng lại, Như Lam cũng dừng lại lời nói của Linh Lung y như phép đóng băng vậy.