Chương 8: Kiếp trước không phải là người!

Bạn Gái Tôi Là Người Ngoài Hành Tinh

Chương 8: Kiếp trước không phải là người!

" Không hiểu lắm ý của cô nhưng hẳn là cô đang nói tôi rất có năng khiếu về linh hồn?" tôi ngờ vực, dù thế nào tôi cũng chẳng phải cái gì cũng không biết, nếu đã đọc qua cả hàng chục bộ tiểu thuyết mà vẫn chẳng biết mô tê gì thì xin lỗi bạn nên chết đi cho rộng đất.
"Đúng cấp độ linh hồn của ngươi ở trái đất cùng lắm cũng chỉ có 5-10 người đạt được thôi " Linh Lung chẳng biết từ lúc nào trên tay đã cầm 1 cốc trà nàng vừa nhấp 1 ngụm vừa giải thích
" Thật sự như vậy?"
"Chính xác! có điều thứ quan trọng hơn là xuất thân của ngươi "
"Cái này… tôi không nghĩ có gì bất thường " suy nghĩ 1 hồi tôi quả quyết dù gì tôi chắc chắn là con đẻ của bố mẹ mình điều này đã được chứng minh rõ ràng thông qua xét nhiệm ADN làm sao có khả năng khác được?
"Ngươi đúng là được người bình thường sinh ra nhưng không có nghĩa ngươi là người bình thường!" Linh Lung khẳng định
"Cô liên tục nói tôi không phải người bình thường vậy tôi là cái gì?" tôi thật sự rất hiếu kỳ không khéo mình lại có thể là superman ấy chứ
"Kế thừa linh hồn thiên phú hơn nữa lại là cực kỳ cao cấp mà ngươi lại chỉ là sinh vật cấp F điều này …" Linh Lung trầm ngâm
" Điều này có nghĩa ngươi có đủ tiềm lực để tu luyện đến sinh mệnh cấp độ C hoặc thậm chí là B "
" Cái gì tôi có khả năng vượt qua cả cấp độ của cô?"
" Chưa hết ngoài thiên phú linh hồn: đạo pháp, pháp thuật, võ thuật …. Ngươi cái đéo có cũng có cả! hay nói theo một cách khác"
"…."
"Ngươi có khả năng là thần chuyển sinh!" Linh Lung nhìn tôi chằm chằm
"Tôi là thần chuyển sinh? chẳng phải những vị thần bất tử bất diệt sao chẳng lẽ họ cũng có thể chết?" sự thực mà nói tôi cũng không còn quá nhiều ngạc nhiên dù Linh Lung có nói tôi đã chết rồi tôi cũng tin ấy chứ
"Thần chỉ chết trong thần chiến!"
Trong vũ trụ này chúng thần là tồn tại họ chia làm 2 phe hủy diệt hắc ám thần và quang minh thần, hình như có cả phe trung lập nữa. Chúng ta đều đang sống dưới sự bảo hộ của Quang minh chính thần! Cũng thật đáng tiếc ngươi không có dấu hiệu của thần cách nên dù tài năng bằng trời người của Thần Vực cũng sẽ không quan tâm đến ngươi đâu.
"Nói nhiều vô ích tôi muốn tu luyện!"
tôi đi thẳng vào vấn đề nếu đã có tiềm lực khủng bố như vậy việc gì phải chấp nhận làm người thường? hơn thế nữa tôi cũng không muốn sống như thế này thêm nữa!
Linh Lung nhìn thấy vẻ kiên quyết của tôi cũng thở dài nhè nhẹ nói
"Đôi khi làm người thường cũng tốt, ngươi có muốn suy nghĩ thêm 1 chút không?"
"Không cần, ý trí của tôi không dừng lại ở trái đất này!" tôi đã quyết định rồi, bạn có biết cảm giác những giấc mơ mà ta cho là xa vời đột nhiên có thể trở thành sự thực mà nó ở ngay trước mắt thế nào không? Nó khiến người ta phát điên và tôi cũng vậy tôi điên lên rồi
"Đàn ông con trai dứt khoát là tốt vậy thì hãy chọn đi, ngươi tu luyện cái gì trước?"
Tôi cứng họng dù rất muốn tu luyện nhưng bây giờ tôi lại phải đau đầu xem mình nên tu luyện cái gì trước?
"Phép thuật ừ cũng ngầu, không đạo thuật hay hơn mà Linh thuật cũng bá đấy chứ, à không hay luyện thể …" chờ nửa ngày không thấy tôi lên tiếng Linh Lung cũng gắt lên
"Linh thuật đi dù sao ta cũng giỏi nhất cái đó"
"Được thôi vậy thì linh thuật" tôi chẳng suy nghĩ gì đáp ngay lập tức
"Vậy thì ngươi …" Linh Lung rút ra một cái lọ nhỏ mở nắp ra
"Thứ này là gì vậy?" tôi nhìn thứ chất lỏng màu xanh nhạt đang bốc lên từng đợt khói xanh.
"Đây là Linh môi dịch cứ uống đi ta sẽ giải thích sau" thần sắc Linh Lung nghiêm túc
"Vậy được tôi tin tưởng cô" dù không muốn nhưng tôi vẫn uống cạn nó chỉ cảm thấy chất lỏng này đi vào cổ họng, mang 1 cỗ nhiệt lượng rất lớn không ngừng lan tràn đến toàn thân. Ban đầu còn đỡ nhưng về sau ý thức của tôi bắt đầu mơ hồ
"Linh Lung cái này…." Tôi hoảng sợ gào thét
"Đừng lo cứ thả lỏng người, không nghĩ gì cả là được" hiển nhiên trong lời nói của nàng cũng có chút lo lắng
Cũng chẳng biết qua bao lâu trong đầu tôi như có 1 tiếng nổ lớn, tôi giật mình nhận ra bản thân đang ở 1 không gian xa lạ, nơi này vô cùng rộng lớn nhìn qua thấy có rất nhiều ngôi sao đang phát sáng lấp lánh.
"Chào mừng đến với tinh thần hải của Linh Lung" một giọng nói quen thuộc vang lên theo bản năng tôi nhìn về hướng phát ra âm thanh
"Trời ạ" đập vào mắt tôi là 1 cô gái, có lẽ nên nói là 1 nữ thần nàng có vẻ đẹp gần như hoàn mỹ, chí ít trong mắt tôi nàng không có bất cứ tỳ vết nào, đẹp gần như cực hạn một, vẻ đẹp mà chắc chắn con người không thể đạt đến được.
"Đừng nhìn ta như vậy, ta xấu hổ lắm ha ha" Linh Lung cười nụ cười này giống như nắng ấm trong đêm đen khiến tinh thần hải này vốn tăm tối mà bỗng dưng sáng hơn không ít.
"Không thể tin nổi, vẻ đẹp của cô không thể tin nổi" tôi lắp bắp
"Đẹp phải không, chính ta còn thích hình dạng này nữa là ngươi" Linh Lung xoay người một vòng
"Vẻ đẹp này gần như đã đến mức cực hạn mà dạng người có thể đạt được ta phải tốn khá nhiều công sức suy diễn đấy hắc hắc" hiển nhiên là cô nàng rất chi là cao hứng với biểu hiện của tôi.
Tôi trầm mặc nhìn thẳng vào Linh Lung vẻ đẹp cực hạn này quả thực khiêu chiến khiếu thẩm mỹ của tôi, sau một hồi cố gắng trấn tĩnh lại tôi hít thật sâu một hơi
"Làm ơn, cô cứ liên tục làm thế này chẳng biết khi nào tôi đột quỵ mà ngã xuống đây"
sự thực thì tim tôi còn đập thổn thức không thể áp chế nổi, rõ ràng đây không phải tình yêu sét đánh nhưng cái vẻ đẹp cực hạn ài … giống như có chút không thể khống chế nổi bản thân.
"Được rồi để ta đổi 1 dạng khác, người có thể kiên trì như ngươi thật sự rất hiếm có" Linh Lung gật đầu chỉ thấy ánh sáng lóe lên nàng lập tức đổi về nhân dạng của bản thân *Linh Lung*
"Chúng ta vào vấn đề chính đi, nhìn về phía trước"
nàng đổi giọng nghiêm túc. Nghe nàng nói tôi cũng chú ý về hướng mà Linh Lung chỉ, chỉ thấy một loạt những hình ảnh rời rạc đang không ngừng trôi qua trôi lại và nhân vật chính trong đó chính là cô gái Linh Lung có buồn, có vui, có đau đớn tủi khổ, có những ký ức đen tối. Tập trung hơn 1 chút tôi phát hiện ra những ký ức đen tối kia đang không ngừng ăn mòn đi những ký ức tốt đẹp đang trôi nổi và mặc dù rất chậm nhưng có thể nhìn bằng mắt thường màu đen đang từ từ nuốt chửng những ký ức khác.
"Cái này …. Chẳng phải quá đơn giản sao?" mắt tôi sáng lên
"Đơn giản? ngươi có chủ ý gì hả?" Linh Lung ngạc nhiên nhìn về phía tôi
"Xóa hết, xóa toàn bộ những ký ức đen tối kia đi vậy là cô ấy sẽ bình thường"
"Xì, tưởng nghĩ được cao kiến nào hóa ra cũng chỉ vậy" nàng cười khẩy
Đang định phản bác thì Linh Lung lại nói tiếp
"Xóa ký ức thì đơn giản, nhưng ngươi có biết một ký ức trở thành ký ức dài hạn, chúng có tính bảo toàn nếu ngươi xóa 1 hình ảnh lập tức xảy ra phản ứng dây chuyền xóa toàn bộ đấy"
"Nói cách khác …" tôi giật mình
"Nếu làm như vậy thì Linh Lung sẽ trở lại làm 1 đứa trẻ" *Linh Lung* đưa mắt nhìn tôi trong ánh mắt của nàng mang chút thương cảm.
Tuy cảm thấy không hợp lý lắm nhưng tôi vẫn nghĩ mặc dù trở thành 1 đứa trẻ thì cũng đâu có tệ, ít nhất là có thể quên hết làm lại cuộc đời
"Nhưng đã muộn rồi, với tình trạng này của Linh Lung mà xóa ký ức thì tâm linh của nàng lập tức tan vỡ nếu không ta đã thử rồi" *Linh Lung * thở dài
Tôi lẳng lặng ngắm những ức của Linh Lung mọi thứ xảy ra từ khi nàng còn nhỏ cho đến bây giờ đều trôi qua như một thước phim quay chậm, tôi có thể biết nàng thích ăn gì, cũng biết ước mơ của nàng hay cả những lúc nàng cảm thấy tuyệt vọng đau đớn.
"Hoàng tử của em chàng đang ở đâu? Dù không thể biết chàng là ai nhưng trái tim này chỉ dành cho chàng thôi" đây là 1 câu nói của Linh Lung lúc 6 tuổi sau khi đọc xong truyện cổ tích.
"Không, không thể như vậy sao anh có thể đối xử với em như vậy suốt thời gian qua…?" Linh Lung mắt đẫm lễ nhận ra *soái ca* đầu tiên trong đời mình lại là 1 kẻ lừa đảo nàng đã cho hắn mọi thứ nhưng cuối cùng hắn còn suýt nữa giết chết nàng.
"Ta không tin, chẳng lẽ trên đời này không có lấy 1 người thật lòng với ta hay sao?" Linh Lung chết lặng khi nhận ra kẻ mình yêu lần thứ 2 không ngờ lại là 1 kẻ lừa đảo nữa, chúng bắt nàng để tống tiền và gia đình nàng phải bỏ ra 1 cái giá cực lớn mới cứu được.
Cho đến những ký ức đen tối …. Tôi quay đầu lại không đành lòng xem tiếp

"Một cô gái 16 tuổi thôi làm gì nên tội mà phải trải qua những thứ này?" tôi phẫn nộ
"Hahaha trên đời này cái gì cũng có thể xảy ra được con giết cha mẹ, người yêu tàn sát lẫn nhau, máu mủ họ hàng trở mặt tất cả bởi 1 chữ Lợi"
*Linh Lung* nét mặt như thường hơi lộ ra vẻ băng lãnh
"Ngươi cũng thấy ký ức của Linh Lung rồi đấy bước tiếp theo làm gì chắc ngươi cũng biết rồi chứ?"
"Tôi cũng đã xem xét kỹ lưỡng hình như khi gặp tôi nàng trấn động tâm tình một chút nhưng lại không rõ nguyên nhân?" tôi lấy làm lạ
"Có thể ngươi giống kẻ nào đó trong tâm trí của nàng?" *Linh Lung* giải thích.
"Ta đi thôi" tôi muốn rời đi không muốn tiếp tục nhìn vào những ký ức của nàng nữa.
"Dậy dậy đi, Hoàng Vân ngủ đủ rồi đấy" hình như có giọng của Linh Lung đâu đó tôi cố mở mắt ra thì giật mình vì nàng để mặt quá gần chỉ còn chút thôi là chạm nhau rồi.
"Về thôi cũng muộn rồi, ngày mai ở trường chúng ta bàn tiếp vậy"
*Linh Lung* mỉm cười trong mắt nàng bỗng dưng có 1 tia sáng kỳ lạ, ánh mắt ấm áp hơn hơn rất nhiều
"Vậy thì mai gặp lại" tôi cũng chẳng để ý nữa nhanh chóng lên xe rồi ra về.
Linh Lung vẫn đứng đó vẫy tay,trên mặt nét cười càng đậm xen lẫn chút thần bí khó tả.