Chương 6: Mồi ngon hay là của nợ?

Bạn Gái Tôi Là Người Ngoài Hành Tinh

Chương 6: Mồi ngon hay là của nợ?

Suốt bữa ăn tôi không dám hé rằng câu nào chỉ để mặc cho linh lung và mẹ của tôi nói chuyện với nhau. Thú thực là tôi cũng nể phục khả năng lấy thiện cảm người khác, của Linh Lung tôi hoài nghi dù chẳng xinh đẹp thì cô nàng vẫn dễ dàng hớp hồn cả đống người rồi
"Kìa ăn đi chứ? Món này em làm đấy" nàng đột nhiên gắp cho tôi
"À ừ cảm ơn em" tôi đón lấy miếng chả rồi ăn thử, cái này… thật quá ngon, tôi trố mắt nhìn Linh Lung không ngờ cô nàng ngoài hành tinh này lại nấu ăn ngon như thế
"Thật sự là rất ngon" tôi khen thật lòng
"Tất nhiên rồi" Lung Lung đắc ý cười. Bữa ăn qua đi nhanh chóng, mẹ tôi thì lại phòng khách xem tivi còn nhiệm vụ rửa bát đũa thì do tôi đảm nhiệm,
"Cô đến vì Klus phải không?" tôi nhìn klus đang nằm im trên đùi của Linh Lung mà nói
"Sai rồi ta đến là vì ngươi" mặt nàng vẫn còn ý cười nhưng trong mắt lại ánh ra vẻ nghiêm túc
"Thế giới này quả thật lắm điều kỳ lạ" vừa nói tôi vừa nhìn Klus chỉ thấy nó uể oải kêu meo meo 2 tiếng sau đó lại đổ gục xuống
"Thế giới này vốn đã chẳng bình thường rồi chỉ là ngươi nhận ra nó hơi muộn mà thôi" Linh Lung sửa lại
"Cô nghĩ nhiều chủng tộc sống chung như vậy liệu có ổn không?" tôi hơi lo lắng dù sao chỉ vụ Klus có lẽ là nhỏ nhưng trên cái trái đất này hẳn là không có mỗi 1 vụ đi.
"Dù đúng dù sai nếu không giao lưu chủng tộc ngươi nghĩ loài người sẽ được kết nạp vào hội đồng chắc?" Linh Lung lại bắt đầu cắn 1 quả táo xem ra đam mê ăn uống của nàng là vô hạn
"Ta có xem Doctor who cho nên lý luận của cô ta cũng hiểu được" tôi gật đầu
"Ta cũng xem ôi phải nói là ta chết mê chết mệt Doctor nếu hắn có thật ta nhất định sẽ bắt lấy hắn",
"Cô đánh giá thế nào về loài người?" tôi đột ngột nghĩ tới 1 vấn đề
"Giống như bao chủng tộc khác thôi, ngươi nghĩ rằng cùng là sinh vật sống sẽ khác nhau nhiều sao?" Linh Lung liếc xéo tôi
"Tất nhiên cùng là sinh vật sống cũng phân đẳng cấp, cũng có những giống loài đặc biệt" tôi tin chắc như đinh đóng cột
"Hừ… ngươi nói không sai nhưng về bản chất sinh vật đều hàng ngang hàng ở 1 thứ"
"Cái gì?"
"Cái chết! không quản ngươi thuộc chủng tộc nào thì đều sẽ phải chết cho dù là Thần tộc cấp A cũng vẫn phải chết, ta với ngươi cũng vậy"
"Dù là vậy cô cũng có thể sống rất lâu và cả thần tộc nữa …"
"Tất cả mọi thứ đều công bằng! chỉ là cách nhìn của ngươi về sự công bằng thế nào thôi, giống như việc ngươi ở dưới chân núi nhìn ngọn núi sao mà hùng vĩ nhưng ngươi đứng trên cao cả vạn mét nhìn xuống ngọn núi đó sẽ như thế nào? Chẳng phải chỉ là một nhúm nhỏ xíu thôi sao?" Linh Lung sắc mặt nghiêm túc nói
"Cô nói đúng ngọn núi là không thay đổi nhưng cách nhìn của chúng ta thay đổi" tôi gật đầu
"Ta về đây, nghỉ ngơi sớm mai chương trình sẽ bắt đầu" không chờ tôi đáp lại nàng đã đi thẳng ra cửa quẳng lại 1 câu "Cháu về đây ạ".
"Ây ây, cô quên Klus rồi"
tôi gọi với ra nhưng có vẻ như Linh Lung đã đi mất. Buổi tối cứ thế mà kết thúc, tôi đặt mình lên chiếc giường êm ái thầm nghĩ
"Một ngày thôi mà xảy ra bao nhiêu chuyện"
từ việc gặp gỡ Linh Lung đến khám phá bí mật của nàng rồi lại "vướng" với cô bạn thân Như Lam, cuối cùng buổi tối thì Linh Lung đến nhà. Bao nhiêu việc xảy ra đến giờ tôi vẫn không thể bình tĩnh được. Cuộc sống của tôi từ trước đến giờ không có xáo trộn nhiều như vậy cũng chưa từng phải nghĩ nhiều đến thế, tôi chợt nhận ra cuộc sống này có lẽ phức tạp hơn nhiều so với sự tưởng tượng của mình.
"Mặc kệ nó đi" tôi thở hắt ra, nghĩ nhiều cũng vô ích.
"Ting ting" tiếng tin nhắn đến
"Ngủ sớm nha anh yêu, mai còn phải đi với em đấy moa moa - Linh Lung"
Tôi phì cười quả thực là một cô nàng ngoài hành tinh mọi quy tắc đều vô hiệu với nàng.
Ngày hôm sau, tôi tỉnh giấc vào lúc 6h chỉ vừa mới dậy đã thấy tin nhắn của Linh Lung gửi đến
"Chuẩn bị đi khoảng 7h30 ta đến đón"
"Chuẩn bị cái gì?" tôi hỏi lại
"Đi diện kiến nhạc phụ, nhạc mẫu tương lai hắc hắc"
"Vớ vẩn tôi không đi đâu!!" tôi trả lời chắc như đinh đóng cột
"7h30 không có mặt đừng trách ta vô tình đấy" Linh Lung đe dọa.
"Thôi được mọi việc do cô cả" tôi ớn lạnh dù rằng rất không muốn có điều thân bất do kỷ mà.
Ăn sáng xong, tôi vội vàng kiểm tra tủ đồ của mình lôi ra từ trong đó 1 chiếc áo phông màu xám cũng như 1 chiếc quần bò. Tôi chẳng cần phải mất thời gian chọn lựa vì có cái nào khác đâu mà chọn? quần bò có mỗi một màu áo cũng chỉ có một màu. Là người sống đơn giản tôi không nghĩ việc bỏ thời gian lựa chọn quần áo là ý hay. Trong lúc mặc quần áo tôi nhìn liếc qua chiếc gương tủ, cố gắng trải cái đầu kiểu hàn mà đã cả tháng nay tôi không chẳng chịu chăm sóc. Ngoại hình thì tôi cũng đã nói, không đẹp trai nhưng cũng không thể coi là xấu được thôi cứ cho như vậy là may mắn đi. Một thằng vừa Fa vừa xấu trai lại vừa ngại giao tiếp ông trời mà làm thế thì thật cũng quá đáng.
"Ping Pong, Ping Pong" thôi chết đã 7h30 rồi tôi không ngờ Linh Lung lại đúng giờ như vậy. Mở cửa ra điều điều đầu tiên đập vào mắt tôi là sự choáng ngợp
"Linh Lung à … cô có cần phải như thế này không?", hôm nay nàng diện một bộ váy ngắn màu xanh nhạt, người thì mặc một chiếc áo khoác ngắn tay bên trong mặc một chiếc áo len màu đen bó sát…. Nàng đẹp đến mức dù cố gắng trấn tĩnh tôi vẫn cảm thấy hơi khó khăn khi đứng gần nàng như thể mình quá tầm thường để đi với nàng vậy, một vẻ đẹp khiến người ta hít thở không thông.
"Anh nói gì vậy? như này không được sao?" Linh Lung nũng nịu kéo tay tôi
"Tất nhiên là được nhưng tôi thắc mắc đây thật sự là *Linh Lung* sao?" tôi ngờ vực dù nói nhỏ, Linh Lung rất xinh đẹp nhưng mức độ "ảo" thế này đúng là tâm lý tôi khó mà chịu đựng được.
"Tất nhiên là không, ta thử ngươi thôi"
Linh Lung mỉm cười và chỉ ngay sau đó cảm giác mê hoặc khủng bố kia liền biến mất, nàng vẫn thế nhưng cái khí chất kia đã không còn nữa ít nhất là nó giảm xuống rất nhiều rồi.
"Khó tin thật mức độ thính cấp 7 vẫn có thể chịu đựng được, ta hoài nghi ngươi không chỉ bị gay mà thậm chí là gaylord đến nơi rồi" Linh Lung chép miệng
"Mức độ đó đã là cực hạn rồi, phải rất kiềm chế tôi mới có thể đứng vững được"
tôi trả lời thực lòng, có thể kìm nén cảm xúc đến mức này chính tôi cũng không thể tin được chứ đừng nói là người khác.
"Ta rất chờ mong ngươi mất kiểm soát sẽ nhảy bổ vào ta mà làm mấy thứ *người yêu hay làm* ấy chứ" giọng Linh Lung có chút gì đó đen tối
"Chuyện đó sẽ không xảy ra dù cho cô tăng cấp độ thính lên cấp 10 đi chăng nữa" tôi kiên quyết
"Lý do?" Linh Lung cười khẩy rõ ràng nàng đéo tin một thằng con trai có thể nhịn được đến mức đó
"Vì cái thân thể này không phải của cô và chủ nhân của nó cũng không thích tôi" một lý do đơn giản hơn thế nữa
"sao cơ?"
"Tội hiếp dâm phạt nặng lắm" tôi mỉm cười
"Hóa ra bản lĩnh nhà ngươi cũng chỉ có thế, ta còn tưởng ngươi cao cả vĩ đại lắm hahaha" Linh Lung trêu trọc
"Đi thôi" nàng nắm lấy tay tôi kéo về phía trước nơi có mấy chiếc xe Mercedes đang đỗ.
"Tiểu thư" một loạt nhân viên lái xe và cả vệ sĩ nữa tầm 8 người đều cúi đầu chào
"Được rồi chúng ta về nhà thôi" Linh Lung hơi gật đầu rồi kéo tôi vào hàng ghế sau xe. Ghế trên xe đều làm từ da thật đệm nhung mang lại cảm giác rất dễ chịu, không gian bên trong rất sang trọng nhìn đâu cũng thấy đồ vật đắt tiền.
"Quả thực là giàu có à nha" tôi nuốt nước bọt những thứ này có lẽ bình thường tôi có mơ cũng chẳng dám nghĩ tới
"Tôi có thể hỏi một câu không?" tôi nghi hoặc
"Cứ việc tự dưng lại khách sáo thế?"
"Theo tôi nghĩ Linh Lung không thể thiếu người theo đuổi thậm chí bạn trai phải có một đống mới đúng? Nhưng không hiểu sao tôi lại cảm giác như cô ấy rất là cô độc" dù cảm giác rất không rõ ràng nhưng tôi lại lờ mờ cảm nhận được
"Cái gì? Trực giác của ngươi tinh tường đến mức đó cơ à?" Linh Lung trợn mắt nhìn tôi
"Tôi chỉ cảm thấy vậy thôi đúng hả?"
"Xác thực như ngươi nói, cô bé này bị tổn thương tầm thần trầm trọng, đến mức ngay cả ta cũng rất khó khăn để ổn định tâm thần cho cô ấy" Linh Lung nghiêm trọng gật đầu
"Quả nhiên! Đúng như tôi nghĩ chẳng có cái gì tự dưng cả" tôi thở ra một hơi
"Đúng thế giao kèo của chúng ta không đơn thuần chỉ là giả làm bạn trai việc chính là chữa khỏi tâm thần cho cô bé này" nàng khẳng định
"Tình huống của nàng ra sao? cô phải nói thật! nếu không giao kèo của chúng ta coi như quên đi" tôi không muốn bị lừa dối nữa
"Đợi 1 chút để ta đọc lại ký ức đã… được rồi chuyện là như thế này". Hóa ra cô tiểu thư "Vạn người mê" Linh Lung lại có một quá khứ khủng bố như thế
3 lần bị lừa bởi "soái ca ngôn tình", 2 lần tý nữa hại chết cả nhà, 1 lần bị hãm hiếp tập thể và tất cả chỉ vọn vẹn trong 2 năm.
"Má ơi" tôi khẽ lau mồ hôi trên trán tôi đang nghe cái đéo gì thế này?
"Nàng rất suy sụp nếu không có ta chống đỡ giúp chỉ sợ nàng giờ đã chết rồi, cho nên ngươi nhất định phải giúp ta" Linh Lung nhìn tôi với vẻ cầu khẩn
"Cô là người ngoài hành tinh hơn nữa là cực kỳ cao cấp giống loài chẳng lẽ việc nhỏ này cũng làm không được?" tôi khó chịu đáp
"Ta thật sự làm không được, ta đã hết cách rồi nếu 1 tháng nữa tình trạng *mục nát* tâm linh này còn xảy ra thì chỉ có chúa mới cứu được nàng"
Linh Lung giọng như sắp khóc đến nơi. Sự thực tôi không hề muốn dính vào chuyện này tý nào, dù Linh Lung là tiểu thư nhà giàu hay xinh đẹp cùng cực đi nữa hơn thế nữa tôi không hề có thiện cảm với 1 người có quá khứ "nát" như vậy dù, tin tôi đi dù là "soái ca trong truyền thuyết" đến đây cũng chỉ có chép miệng mà đi về thôi. Quan trọng hơn cái này liên quan đến mạng người tôi càng phải suy nghĩ cẩn thận hơn
"Vậy tại sao cô nghĩ tôi có thể giúp nàng? tôi không nghĩ một thằng như tôi có thể làm gì được?" tôi nói thẳng suy nghĩ của mình
"Ngươi làm được vì nàng cảm thấy dễ chịu khi ở bên ngươi, ngươi nghĩ rằng tất cả mọi việc ta làm đều là do chủ đạo? sai rồi ít nhất 1/3 đều là do nàng làm đấy!" Linh Lung tức giận quát
"Đừng nói mấy lời não tàn như vậy? vừa gặp đã yêu xin lỗi tôi không phải soái ca trong truyền thuyết!!" tôi phản bác đừng đùa nữa một gái xinh đẹp gặp một tên như tôi đến nhìn mặt chỉ sợ cũng chẳng thèm ấy là.
"Ta chỉ muốn ngươi tin nếu ngươi không giúp nàng chết chắc, tính mạng của nàng người phụ thuộc vào ngươi cả đó" Linh Lung quay đầu sang một bên có vẻ nàng đã chẳng muốn bàn luận thêm nữa. Xe vẫn chầm chậm lăn bánh, giữa chúng tôi lại là sự im lặng, tôi biết Linh Lung nói với tôi như vậy đã là cực hạn rồi gạn hỏi nữa nàng cũng sẽ không trả lời. Trong lúc suy nghĩ chẳng biết thế nào mà xe đã đến trước cửa nhà Linh Lung tôi cũng biết nếu mình đi vào đây mọi thứ sẽ chẳng thể trì hoãn được nữa
"Tôi đồng ý!" thở dài một hơi tôi cuối cùng cũng hoàn toàn đồng ý việc này.
"Cứu một mạng người hơn xây 7 tòa tháp cao ngươi nghĩ được vậy là tốt" Linh Lung mừng ra mặt
"Cô đã giải quyết *bố mẹ vợ* chưa đấy?" tôi chợt nghĩ ra
"Yên tâm đã giải quyết xong giờ đây ngươi chính là ân nhân cứu mạng Linh Lung 2 lần khỏi cần cảm ơn"
Bước vào trước cửa ngôi biệt thự, trong đầu chỉ có 1 suy nghĩ

"Mồi ngon hay là của nợ đây?"