Chương 17: Lần đầu thuấn di

Bách Thế Trùng Tu

Chương 17: Lần đầu thuấn di

Âu Dương Gia Vũ lấy điện thoại di động ra tự nhiên nhìn Mộ Dung Thức cười cười, lắc đầu như muốn nói Mộ Dung Thức đừng lo rồi nhấc điện thoại lên nghe, giọng nói của Âu Dương Thiên Đức gia gia vang lên:" Vũ nhi, cư nhiên có người dám bỏ ra 1 triệu mỹ kim phát ra chung cực huyền thưởng lệnh để đối phó với ngươi, giờ ngươi đang ở đâu để ta phái người đón ngươi quay lại, sau đó sẽ điều tra bọn hỗn đản này là ai mà dám đối với Âu Dương gia ta phát ra huyền thưởng lệnh."

Âu Dương Gia Vũ thần sắc bình thường an ủi gia gia:" Gia gia người không nên lo lắng, ta bây giờ cùng Mộ Dung gia gia ở Mộ Dung sơn trang, năng lực của ta người còn không biết sao? Nói cho ba mụ bọn họ không cần phải lo lắng, không chọc đến ta thì ko sao nếu đến gây chuyện với ta thì ta làm cho những kẻ đó chỉ có đi mà không có về." Nói xong thì Gia Vũ đã thoáng hiện lên sát ý. Tiếp tục an ủi gia gia mấy câu nữa rồi mới cúp điện thoại.
Mộ Dung Thức, Liễu Lan Mi, Mộ Dung Hạ Thu ba người đều lo lắng cùng nhìn Âu Dương Gia Vũ, Mộ Dung Thức mở miệng nói:" Tiểu Vũ, này chung cực huyền thưởng lệnh này cũng không thể coi thường được a, ngươi trước hết cứ ở mộ dung sơn trang đã, để chuyện này giải quyết xong thì đi học sau."

Nhạc mẫu Liễu Lan Mi cũng đồng ý nói:" Đúng vậy, tiểu Vũ, ngươi cùng Hạ Thu trước hết không nên đi học, đợi chuyện này giải quyết xong đi, để cho chúng ta không phải lo lắng." Mộ Dung Thức, Liễu Lan Mi tự nhiên sẽ không nghĩ đến Âu Dương Gia Vũ cùng Mộ Dung Hạ Thu đều đã không định đi học từ trước.

Âu Dương Gia Vũ nhìn gia gia Mộ Dung Thức, nhạc mẫu Liễu Lan Mi, lão bà Mộ Dung Hạ Thu ai cũng lo lắng, nhất thời dở khóc dở cười nghĩ:" gia gia Mộ Dung Thức và nhạc mẫu Liễu Lan Mi không biết thực lực của mình, bọn họ lo lắng cũng là bình thường, còn lão bà rõ ràng biết thực lực của mình còn như 2 người họ lo lắng gì ko biết?.

" Ta và Hạ Thu vốn đã không định đi học, về phần ta mọi người không cần lo lắng, ta tự có phương pháp đối phó." Âu Dương Gia Vũ tự tin nói. Rồi sau đó truyền âm cho gia lão bà Mộ Dung Hạ Thu:

" Hảo lão bà, ngươi cũng không phải không biết ngươi bản lĩnh của lão công đích, ngươi lo lắng cái gì a? Quan tâm quá sẽ bị loạn a?"
Mộ Dung Hạ Thu trong đầu truyền đến tiếng nói của phôi lão công không khỏi ngẩn ra. Lão công mình chính là tu chân giả phân thần hậu kỳ, tự mình như thế nào lại quên đây? Chẳng lẻ thật sự là bởi vì quá quan tâm sẽ bị loạn? Nghĩ vậy không khỏi đỏ mặt hung hăng lườm hắn 1 cái ra bộ dạng ta đây đã biết rồi.
Mộ Dung Thức trầm ngâm nghĩ:" Đứa cháu gái bảo bối của mình đã không còn nhỏ nữa", rồi không khỏi âm thầm cảm thán: tuổi trẻ thât là tốt a. Chỉ là không biết nếu cho hắn biết Âu Dương Gia Vũ trăm lần đầu thai gần như là 1 lão quái vật 10 vạn năm thì sẽ có cảm giác gì.
" Tiểu Vũ, ngươi cũng không thể sơ suất được, đối với sát thủ không nên mệnh liều mạng, hay là ngươi cứ ở nơi này để mọi chuyện điều tra rõ ràng rồi hãy đi." Mộ Dung Thức lo lắng nói.

"Như vậy đi, tiểu Vũ, ngươi hãy ở đây, để điều tra rõ rồi mới quyết định." Liễu Lan Mi đồng ý nói. Vừa rồi thấy ánh mắt của nữ nhi bảo bối của mình chỉ biết là vô cùng hài lòng với Gia Vũ nhưng nàng cũng không biết là hài lòng chuyện gì.
Âu Dương Gia Vũ không khỏi có chỗ nhức đầu, mình lại không thể nói cho bọn họ biết mình là người tu chân có tu vi phân thần hậu kỳ, có một số việc bọn họ không biết thì tốt hơn, nhiều lắm cũng, nhưng mình không nói thì bọn họ như thế nào mà biết được mình căn bản không để đám sát thủ này vào mắt đây? Như thế nào biết mình chỉ cần động 1 đầu ngón tay là có thể tiêu diệt bọn chúng ngay?

Trầm ngâm một hồi, Âu Dương Gia Vũ trong mắt sáng ngời: không phải lúc mình sinh ra đã làm ra 1 sự tình sao? Nghĩ như vậy không khỏi hé ra 1 nụ cười, thích ý nói:" Mộ Dung gia gia các người hẳn là nghe nói qua ta sinh ra thì có một việc sao?"

Mộ dung thức như là nhớ tới cái gì ánh mắt trở nên có chút thâm thúy đứng lên gật đầu:" uhm."

" Mộ Dung gia gia người hẳn là cũng nghe gia gia ta đã có nói hắn cùng ta luận bàn cũng thua ta ra sao?" Âu Dương Gia Vũ tiếp tục hỏi. Dĩ nhiên với tính cách của gia gia, dù so với cháu mình thì không mạnh bằng nhưng trước mặt bằng hữu cũng không có dấu diếm chút nào.

Quả nhiên không ngoài sở liệu, Mộ Dung Thức sắc mặt cổ quái nhẹ nhàng gật đầu nói:" Nghe gia gia ngươi nói so với lão ngươi còn lợi hại hơn ta còn tưởng rằng lão cố ý khoa trương, bây giờ nghe ngươi có ý tứ này hay đó là sự thật? Nếu đó là thật sự ta đây cũng không có gì phải lo lắng nữa."

Mộ Dung Thức ngẫm lại lần đầu tiên chứng kiến Âu Dương Gia Vũ, lúc đó hắn bất quá chỉ là tiểu hài tử ba tuổi, mình thấy hắn lớn lên không phải là 1 người đơn giản. Cho nên mình mới không chút do dự theo sát Âu Dương Thiên Đức thương lượng để hứa gả cháu gái sáu tuổi cho hắn lúc đó mới có ba tuổi.

Giờ võ công không thua mười đại võ học tông sư trong thiên hạ, hơn nữa lúc sinh ra thì còn xuất hiện thần bí tiên trưởng, mộ dung thức thầm nghĩ mình cũng không nhìn thấu đứa cháu rể này.

Âu Dương Gia Vũ mỉm cười nói:" Tự nhiên là thật sự, cho nên các ngươi thật sự không cần lo lắng, cho ta ba ngày thời gian, ta nhất định đem chuyện này giải quyết tốt đẹp."

" Tiểu Vũ chẳng lẻ ngươi còn muốn tự mình đi thăm dò sao? Việc này giao cho hạ nhân đi làm là được a?" Liễu Lan Mi ngạc nhiên hỏi.

Âu Dương Gia Vũ khẽ cười, thần bí nói:" Nhạc mẫu các người cứ chờ xem đi, thiên lang võng dám phát huyền thưởng lệnh đối với ta? Ta sẽ để cho bọn họ cả đời nhớ kỹ tên của ta, dù có sống thì sau này không dám ra huyền thưởng lệnh với ta nữa."

.........................................................


Trong phòng trọ ở đường W.

Lý yên tuyết bây giờ vô cùng hối hận, hối hận không nên nhận vai diễn kia, vốn lúc đó muốn thể hiện những điều đã được học trong thực tế mà thôi, nghĩ bất qua chỉ là 1 chút tranh giành đàn bà của đám công tử nhà giàu nhàm chán mà thôi. Mà người ta xuất tiền cho mình diễn kịch, đồng thời mình còn có thể thực tập những gì đã học như vậy thì sao mà không làm đây?

Chỉ là không nghĩ tới, thật sự không có nghĩ đến mình diễn kịch không có thành công, đến lúc trả lại tiền lại bị người truy sát nhằm giết người diệt khẩu. Lúc đầu tưởng chuyện này thật đơn giản, chỉ là bỏ chút công sức mà thôi.Cũng may là lúc đó ca ca ở trong quân đội vừa vặn quay về chứng kiến mới cứu được mình, bằng không mình bây giờ đã bị giết chết. Vì vậy làm hại ca ca phải giết người rồi cùng mình chạy trốn khắp nơi.

Lý Điền bây giờ hết sức tức giận, thiếu chút nữa, còn kém một chút thì mình vĩnh viễn cũng không thấy được muội muội duy nhất nữa. Phỏng chừng muốn điều tra tại sao muội muội bị đuổi giết thì chỉ có hỏi muội muội mới biết được nguyên nhân mà thôi. Lý Điền tất nhiên không nghĩ muội muội lại đơn giản như vậy, nghe xong chuyện Lý Điền biết, bất kể thành công hay không thành công thì muội muội cũng sẽ bị người ta diệt khẩu.

Biết đối phương là sinh viên của hoa giang đại học đích, Lý Điền quyết đoán cùng muội muội ngay trong đêm rời đi H thị, dù sao có thể vào Hoa Giang Đại Học đều là nhận vật không đơn giản. Bất quá, Lý Điền trong lòng cười lạnh, bất kể là ai nếu hướng vào muội muội ta hạ độc thủ, ta cũng sẽ làm cho kẻ đó hối hận.

" Phanh, phanh, phanh"

Một trận tiếng đập cửa đánh vỡ sự trầm tư của hai huynh muội. Lý Điền, Lý Yên Tuyết huynh muội đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được sự nghi hoặc trong mắt của người kia, dù sao giờ là ban đêm, quản lý phòng trọ không có việc gì bình thường cũng không đến quấy rầy khách trọ. Mà bọn họ huynh muội vừa mới đến hôm nay, mà ở chỗ này không có ai quen biết vậy mà ai lại tới tận cửa tìm bọn họ đây? Chẳng lẻ là những người đó đã đuổi theo tới nơi?

Lý Điền ra dấu bảo muội muội trốn vào nhà vệ sinh phía sau, không sợ một vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu thật sự là những người đó đuổi theo, muội muội không ở phòng ít nhất mình có thể xuống tay thoải mái. Đợi muội muội trốn xong, Lý Điền mới đến cửa hỏi:" Ai đó?"

" Lý Điền cái tên tiểu tử này, còn không mau mở cửa." Âu Dương Gia Vũ ở ngoài cửa cười mắng.

Từ trong Mộ Dung sơn trang đi ra, Âu Dương Gia Vũ liền vận dụng thần thức trong nháy mắt bao trùm cả địa cầu, tiên đế hậu kỳ thần thức quả nhiên không giống bình thường, cả địa cầu những chuyện đang xảy ra cũng đều xuất hiện rõ ràng trong đầu Âu Dương Gia Vũ.
Vốn tưởng chậm rãi thu thập tin tức xem là ai phát ra một triệu mỹ kim cho huyền thưởng lệnh đối với mình, không ngờ lại phát hiện người con gái có ý đồ phá hư chuyện tình cảm giữa mình với lão bà Mộ Dung Hạ Thu, mà nàng lại ở cùng một chỗ với Lý Điền người mà mình đã từng dạy tại quân khu, cho nên mới thay đổi chủ ý, thuấn di đi tới trước cửa chỗ Lý Điền huynh muội đang ở.

(ở chỗ này bổ sung một chút, người tu chân có hai tình huống có thể thuấn di, thứ nhất là có tâm thần tu vi và pháp lực tu vi đều đạt tới hợp thể kỳ, thứ hai là dù pháp lực tu vi không đủ, nhưng tâm thần tu vi đột phá đến tiên nhân cảnh giới cũng có thể thuấn di.)

Lý Điền nghe ngoài cửa là thanh âm quen thuộc, không khỏi vui mừng lẫn sợ hãi liền mở cửa phòng, kích động nói:" Âu Dương giáo quan."

Âu Dương Gia Vũ mỉm cười nói:" Ngươi không định mời ta đi vào chơi sao?"

" Nga, Âu Dương giáo quan mời vào." Lý Điền đưa tay mời rồi hô to giọng gọi:" Muội muội mau ra đây ra mắt Âu Dương giáo quan."

Lý Yên Tuyết đi vào vệ sinh ở phía sau trốn để khi địch nhân tới để không làm ảnh hưởng tới ca ca, không nghĩ tới vừa vào đó không bao lâu chợt nghe thấy một âm thanh quen thuộc, vừa nghĩ đã nhớ ra:" đây không phải là nam nhân ngày đó mình định phá hư tình cảm sao? Như thế nào ca ca gọi hắn Âu Dương giáo quan đây? Hắn không phải là đệ tử của Hoa Giang đại học sao?

Đang miên man suy nghĩ thì Lý Yên Tuyết nghe ca ca gọi tiếp nhất thời tâm lý hơi loạn không biết làm như thế nào cho tốt đành cúi đầu đi ra ngoài.
Lý Điền cao hứng kéo Lý Yên Tuyết đang cúi đầu giới thiệu nói:" Muội muội, đây là người mà ca ca ta bội phục nhất Âu Dương giáo quan." Lập tức chỉ vào muội muội Lý Yên Tuyết rồi hướng về phía Âu Dương Gia Vũ nói:" Âu Dương giáo quan, đây là xá muội Lý Yên Tuyết."

Lý Điền giới thiệu xong nhưng không có nghe được hai người nói chuyện, không khỏi cảm thấy kỳ quái nhìn hai người, chỉ thấy muội muội đỏ mặt cúi đầu, mà Âu Dương giáo quan thì cũng có vẻ như cười như không.

Chẳng lẻ bọn họ hai người vừa nhìn đã "kết" nhau? Bằng không muội muội gan lớn từ nhỏ như thế nào mà đỏ mặt không dám nhìn? Mà Âu Dương giáo quan cũng có vẻ mập mờ đích, Lý Điền càng nghĩ càng cảm giác được chính là như vậy.

Dù thế nào thì Lý Điền cũng không đoán được muội muội mình đỏ mặt không dám nhìn là Gia Vũ bởi vì đã từng giả mạo là tình nhân của Gia Vũ, mà Âu Dương Gia Vũ rất thú vị khi nhìn cô gái ngày đó gan lớn dị thường, bây giờ lại thẹn thùng không dám nhìn hắn. Vì vậy đương nhiên Lý Điền cho rằng Gia Vũ có ý với muội muội hắn.

Nếu giáo quan cưới muội tử vậy phải gọi mình một tiếng đại ca a, đến lúc đó mấy tên hỗn đản tiểu tử thấy ta gọi Âu Dương giáo quan là muội phu còn không hâm mộ lão tử a.

Lý Yên Tuyết thật sự là chịu không được cái không khí trầm mặc này ngẩng đầu liếc nhìn Âu Dương Gia Vũ, cố lấy dũng khí đứt quãng nói:" vậy... ngày đó thật sự là có người trong trường học đưa tiền cho ta mời ta diễn kịch, ta... ta chỉ là... tưởng thực hành một chút ta học... học trong trường mà thôi." nói đến phía sau thanh âm càng ngày càng nhỏ, gần như không thể nghe thể nghe.


?44079-Huyen-Ao-Bach-The-Trung-Tu-Quyen-2-Chuong-55&page=4#ixzz3AZaKA1lz