Chương 24: Rời Khỏi Địa Cầu
Âu Dương Gia Vũ cẩn thận sử dụng tâm thần lực lượng bảo vệ linh hồn yếu ớt của con mình, nhẹ nhàng ôm con đặt xuống bồn tắm đã chuẩn bị từ trước, bên trong đã được đổ đầy linh dược, bồn tắm linh khí sung túc không có tiết ra ngoài, nguyên lai là bởi vì bồn tắm sớm bị Âu Dương Gia Vũ hạ cấm chế.
" Phôi lão công, nước này khá kỳ lạ, có thể hay không ảnh hưởng đến con mình a?" Mộ Dung Hạ Thu lo lắng hỏi.
" Hảo lão bà ngươi yên tâm đi, cách làm của ta ngươi còn không yên tâm sao? Ngươi vừa sinh đứa nhỏ thân thể tương đối suy yếu, nghỉ ngơi trước đi, con mình giao cho ta là được." Âu Dương Gia Vũ nhẹ nhàng nói.
Mộ Dung Hạ Thu quả thật cảm giác được bây giờ có chút suy yếu, mềm mại gật đầu, còn không quên nói:" Vậy phôi lão công ngươi cẩn thận một chút, không được làm bị thương con chúng ta, ta nghỉ ngơi đây."
Đợi lão bà đi rồi, Âu Dương Gia Vũ ba quản tề hạ, một bên sử dụng tâm thần lực lượng bảo vệ linh hồn yếu ớt của con mình. Một bên sử dụng chân nguyên tiến vào trong cơ thể con mình, dùng lộ tuyến vận công của cửu chuyển bất diệt kim thân vận chuyển trong cơ thể của đứa nhỏ. Sau đó tiếp tục dùng chân nguyên giúp con mình vận công theo lộ tuyết của công pháp trong Bách gia chân giải (Âu Dương Gia Vũ trọng tu trăm lần, hợp công pháp sở trường của trăm nhà).
Hai loại công pháp được Âu Dương Gia Vũ vận chuyển chậm rãi hấp thu linh khí từ linh dược tản ra. Sau khi xong một vòng chu thiên, công pháp tự động vận chuyển trong cơ thể Âu Dương Vũ Thu, linh khí không ngừng tiến vào trong cơ thể.
Một ngày rồi một ngày, cho đến bảy bảy bốn mươi chín ngày, Âu Dương Vũ Thu mới hấp thu sạch sẽ linh khí chứa trong linh dược, lúc này Âu Dương Gia Vũ ở bên cạnh mới thở phào nhẹ nhỏm. Suốt bốn mươi chín ngày nay, Âu Dương Gia Vũ liên tục dùng tiên thức quan sát tình huống tu luyện của con mình, đây là con mình đang vô ý thức tu luyện, vì sợ hắn tỉnh dậy, Âu Dương Gia Vũ một khắc cũng không dám buông lỏng, bây giờ cuối cùng cũng thành công vì con mình hoàn thành trúc cơ, cũng đạt tới tu vi tâm động sơ kỳ.
Âu Dương Gia Vũ thở dài một hơi, Mộ Dung Hạ Thu đứng bên cạnh tươi cười.
Đêm đó, trong phòng ngủ, Âu Dương Gia Vũ xuất ra nguyên anh của Đông Phương Thế Nhân, linh thức đích đã bị tiêu diệt nguyên anh lúc này bất quá chỉ còn năng lượng thể mà thôi, vì để cho lão bà năng hấp thu năng lượng tinh thuần, Âu Dương Gia Vũ sử dụng lục vị chân hỏa luyện hóa tạp chất của nguyên anh, chỉ để lại một phần mười năng lượng tinh thuần.
" Hảo lão bà, chuẩn bị vận chuyển song tu công pháp, ta giúp ngươi hấp thu năng lượng này." Âu Dương Gia Vũ nhắc nhở nói.
" A... Nga...." Mộ Dung Hạ Thu hai má ửng đỏ, mắt mơ màng nhìn Âu Dương Gia Vũ, chậm rãi cởi áo ngủ ra.
Hai cái "bánh bao" cao ngất, thân mình mảnh khảnh, kiều đồn tràn ngập co dãn, hai chân thon dài, Âu Dương Gia Vũ thấy vậy nước miếng tràn lên tận yết, hỏa dục hướng về "tiểu đệ đệ", cố nén trứ phác quá khứ đích ý nghĩ, ba hạ năm trừ hai bả tự mình thụy bào cỡi, bãi hảo tư thế tọa hảo, để hạ huynh đệ sớm đã thị một trụ giơ lên trời liễu.
Mộ Dung Hạ Thu cố nén ngượng ngùng đi tới ôm Âu Dương Gia Vũ, điều chỉnh kiều đồn, sau đó nhắm "đúng chỗ" chậm rãi ngồi xuống.
" Nga... Ân...." Hai người không hẹn mà cùng rên rỉ một tiếng. Âu Dương Gia Vũ trấn định tâm thần, một tay đưa nguyên anh năng lượng nuốt vào, một tay vẫn giữ Mộ Dung Hạ Thu, vận chuyển song tu công pháp năng lượng theo giao hợp đi vào lão bà.
Mộ Dung Hạ Thu được cỗ năng lượng này chi trợ, trong cơ thể kim đan cấp tốc xoay tròn, hấp thu năng lượng càng ngày càng nhiều, kim đan cũng càng chuyển càng nhanh, năng lượng tinh thuần không ngừng bị kim đan thu lấy. Bỗng nhiên gian, kim đan của Mộ Dung Hạ Thu cấp tốc xoay tròn bắn ra kim quang chói mắt.
" Phanh......."
Toái đan thành anh, hai người liên tục vận chuyển mấy chu thiên, cho đến khi Mộ Dung Hạ Thu một tia năng lượng cũng hấp thu sạch sẽ, củng cố tu vi nguyên anh tiền kỳ, mới dừng song tu công pháp lại.
Dừng công pháp lại, Âu Dương Gia Vũ Mộ và Dung Hạ Thu đồng thời mở hai mắt, không có lời thừa, Mộ Dung Hạ Thu thân thể uấn éo như rắn, kiều đồn di động từ trên xuống.
Mùi cơ thể từ nàng tản ra mê, động tác nhẹ nhàng làm cho Âu Dương Gia Vũ ra vào dễ dàng cảm sung sướng giác bay bổng.
Trong ánh sáng mờ ảo, hai người động tác càng lúc càng nhanh, chỉ nghe Âu Dương Gia Vũ gầm nhẹ một tiếng, triền miên hồi lâu hai người vẫn ôm nhau không nhúc nhích, hưởng thụ dư âm của cao trào.
Một lúc lâu, Mộ Dung Hạ Thu dựa người vào ngực Âu Dương Gia Vũ, buồn bã nói:" Phôi lão công, hôm nay ta cũng đến Nguyên Anh kỳ, chúng ta có phải hay không rất nhanh liền rời đi khỏi đây?"
Âu Dương Gia Vũ vuốt ve lưng lão bà, tự nhiên biết nàng không muốn xa con mình, mà mình làm sao bỏ được đứa con mới sinh ra không bao lâu, còn có gia gia, ba mụ bọn họ nữa?
" Ân. Chờ ta an bài tốt mọi sự tình chúng ta đi đến Tu Chân Giới, sau ba tháng chúng ta sẽ xuất phát." Âu Dương Gia Vũ từ từ nói.
Nga mi sơn, là một di sản văn hóa tự nhiên của Trung Quốc, Nga mi sơn trong lịch sử đã từ lâu là thắng cảnh cấp quốc gia. Địa chất đặc biệt, sinh vật thổ nhưỡng khí hậu vô cùng thuận lợi, phồn đa động thực vật phong phú trong tự nhiên, sơn lộc (chắc là dê núi) đầy đỉnh núi " Một ngày đủ bốn mùa, mười dặm liền khác nhau". Lên đỉnh Nga My, vách núi dựng đứng, cao chọc trời, uy nghiêm hùng vĩ, mây vờn đỉnh nuí, mặt trời mọc, phật quang, thánh đăng tứ đại kỳ quan.
Tây khả thiếu mạn sơn hồng diệp, tầng lâm tẫn nhiễm lúc. Làm ngài lĩnh lược" Kim đính tường quang"," Tượng trì tháng đêm"," Chín lão tiên phủ"," Hồng xuân hiểu vũ"," Bạch thủy gió thu"," Song kiều thanh âm"," Đại bình tễ tuyết"," Linh nham điệt thúy"," La phong tình vân"," Thánh tích vãn chung"," Vân hải phạm cung"," Lôi động mây khói"," Ngọc duẩn u lan"," Long động dũng tuyền"," Long giang sạn đạo"," Ngọa vân phù chu"," Lãnh sam u lâm" Đẳng mỹ không thắng thu đích cảnh sắc chi tác.
Chính thức đỉnh của Nga Mi sơn là chỗ tu luyện của thượng cổ tu chân môn phái Nga Mi sơn, con người căn bản không có cách nào lên tới, bởi vì linh khí trên địa cầu ngày càng thưa thớt, ngàn năm trước, tu vi đạt Nguyên Anh kỳ đều đã rời đi, chỉ còn lại những người tu vi không đủ, không cách nào rời đi đành lưu lại.
Hiện giờ chưởng môn phái Nga Mi là Vinh Sanh đạo trưởng là một trong những người còn lưu lại, kinh qua ngàn năm khổ tu, ba trăm năm trước đạt tới nguyên anh trung kỳ, bây giờ là một trong tứ đại cao thủ Tu Chân Giới địa cầu. Trong đoạn thời gian trước bởi vì hắn phát hiện nơi tu luyện vốn đã không nhiều linh khí cư nhiên tiết ra ngoài, cho nên phái ra Vinh Nhân đạo trưởng, tu vi vu trăm năm trước đạt tới nguyên anh trung kỳ cao thủ xuống núi điều tra, chính là Vinh Nhân này xuống núi đã hơn một năm còn không thấy quay lại (bởi vì tài liệu cùng phương pháp hạn chế không có luyện chế ra linh hồn ngọc giản, tự nhiên không biết Vinh Nhân sớm bị Âu Dương Gia Vũ giết). Vinh Sanh đạo trưởng đang nghĩ ngợi chuyện lúc đó, thì một âm thanh phá không truyền tới.
" Tất cả người tu luyện nghe đây, từ hôm nay, trong vòng ba trăm năm, Âu Dương thế gia ở tục giới trong vòng ba trăm dặm không cho người tu luyện tiến vào, nếu không sát... không... tha."
Vinh Sanh đạo trưởng rất kinh hãi khi nghe xong tin tức cảnh này cáo, ba chữ giết không tha phía sau càng làm hắn chấn động tâm huyết, không khỏi hoảng sợ, nếu không phải chủ nhân của âm thanh đó chỉ là cảnh cáo thì phỏng chừng mình bây giờ cũng đã bị thương nặng.
Nghĩ vậy Vinh sanh đạo trưởng không khỏi toát mồ hôi lạnh, bay nhanh tới nơi môn hạ đệ tử tu luyện, hạ lệnh nghiêm cấm tiến vào Âu Dương thế gia ở tục giới trong vòng ba trăm dặm.
Đợi chúng môn nhân đệ tử tập trung trước mặt, chứng kiến vẻ mặt khiếp sợ của tất cả mọi người thị, tưởng là lới nói vừa nãy bọn họ cũng nghe thấy được, Vinh sanh đạo trưởng lại càng sợ hãi, thầm nghĩ người này thần thông không phải bọn họ có khả năng đoán được, nhanh chóng ra lệnh cho môn hạ đệ tử, trong ba trăm năm ai cũng không cho tiến vào Âu Dương thế gia ở tục giới trong vòng ba trăm dặm.
Đồng thời, trong tứ đại cao thủ của Tu Chân Giới địa cầu là Thiên Sơn chưởng môn Ngọc Tuyền đạo trưởng, Côn Lôn chưởng môn Phong Thanh đạo trưởng, Thục Sơn chưởng môn Kiếm Minh đạo trưởng, ba người cũng đều cảnh cáo môn hạ đệ tử, trong ba trăm năm ai cũng không cho tiến vào Âu Dương thế gia ở tục giới trong vòng ba trăm dặm.
Âu Dương sơn trang.
" Ba trăm năm hẳn là không có người tu luyện nào dám đến Âu Dương sơn trang trong phạm vi ba trăm dặm, con mình tự mình cũng dụng bí pháp bả tu luyện phương pháp phong ấn tại hắn đích trong đầu liễu, theo hắn tu vi đích đột phá phong ấn tự nhiên cũng một tầng tầng đích giải phong. Kỳ nó đích một chút như phàm dược, con mình dụng đắc trứ đích các loại pháp quyết, cùng với một sự tình đích giao cho, đều|cũng phóng tới rồi con mình đích trữ vật giới chỉ bên trong. Con mình đích sự giải quyết liễu, còn có chuyện gì không có tố đâu|mà|đây?" Âu Dương Gia Vũ tại nhất kiện kiện trầm tư trứ rời đi trước phải tố đích sự.
" Được rồi, thiếu chút nữa quên mất hắn, nếu hắn ở nơi này gây phiền toái thì mình hối hận cũng không kịp." Âu Dương Gia Vũ thuấn di biến mất tại chỗ.
Lúc hiện ra thì Âu Dương gia lão tổ tông Âu Dương Phong Dương cũng ở bên cạnh, cũng không cần hắn nói nhảm, trực tiếp đem hắn cho vào nơi hạ cấm chế, cũng không nhiều, chỉ hạ cấm chế hắn trong vòng ba trăm năm mà thôi, đến lúc đó cấm chế suy giảm hắn tự nhiên có thể phá tan cấm chế đi ra. Đáng thương cho Âu Dương Phong Dương bởi vì nhất thời có tham niệm, hơn nữa Âu Dương Gia Vũ đúng ra mà nói cũng không phải là hậu đại tử tôn của hắn, vốn hắn là có thể làm cao cao tại thượng lão tổ tông, bây giờ lại bị hạ cấm chế.
Âu Dương sơn trang.
Âu Dương Gia Vũ đợi tất cả mọi chuyện đều thỏa đáng, mới cùng một số thân nhân quan trọng cáo biệt.
Dù sao không muốn để cho nhiều người không quá thân thiết với bon họ biết, theo ý tứ của Âu Dương Gia Vũ, Âu Dương Thiên Đức cũng chỉ gọi con gái mình trở về mà thôi, Mộ Dung gia thông tri cho gia gia Mộ Dung Thức của Mộ Dung Hạ Thu, còn có ba ba Mộ Dung Vực, mụ mụ Liễu Lan Mi ba người.
Âu Dương Gia Vũ xuất ra đan dược mới luyện chế gần đây nhất (trước kia luyện chế chính là cấp cho con mình dùng tu chân, những người khác không cách nào phục dụng), tay vung lên xuất ra một bình đan dược, sau đó nắm tay lão bà, từ từ nói:" Ta và Hạ Thu phải đi, đan dược này mỗi người một viên, mọi người uống vào, mặc dù không có tác dụng gì quá lớn, nhưng chắc chắn giúp mọi người khỏe mạnh sống đến trăm tuổi."
" Vũ nhi......"
" Hạ Thu......"
Mọi người đều ngẹn ngào.
Âu Dương Thiên Đức hai mắt ửng đỏ, biết tôn nhi sẽ đi, không thể gặp lại a, Âu Dương Thiên Đức đặt nhiều tâm huyết lên đứa cháu này, cảm tình thâm sâu, giờ thấy ông cháu không ngày gặp lại, không khỏi vô cùng buồn bã.
Mộ Dung Thức ánh mắt cũng buồn bả nhìn cháu gái, tuy mình có nhiều cháu nhưng đứa cháu gái này là người mình yêu quý nhất, giờ thấy không còn ngày gặp lại trong lòng không khỏi trống rỗng.
Âu Dương Vô Vi cùng Mộ Dung Vực là hai người cha, lúc này cũng rơi nước mắt.
Mà Lý Như Lan ôm cháu Âu Dương Vũ Thu trực khóc, Liễu Lan Mi, Âu Dương vô Thiến hai người cũng khóc thành tiếng.
Những người khác hai mắt đều ửng đỏ, Âu Dương Gia Vũ nắm tay Mộ Dung Hạ Thu cũng là nhịn không được sự chia cách ôm con mình khóc lên, trong khoảng thời gian ngắn, ly biệt khiến mọi người rất thương tâm tình trong lòng.
Âu Dương Gia Vũ đáy lòng cũng nổi lên một cỗ đau thương, đi qua ôm lấy lão bà, yên lặng nói:" gia gia, ba, mụ, Vũ Thu tựu giao cho các ngươi. Mộ Dung gia gia, ba, mụ, còn có đại bá, Nhị bá, tiểu cô, cũng không nên khổ sở, Vũ nhi đi." nói xong một người|cái thuấn di biến mất tại liễu tại chỗ, chỉ để lại chúng thân nhân tại tại chỗ một trận trù trướng