Chương 23: Sưu Hồn Thủ
" Lão bà của ta lúc nào đến phiên người khác vung tay múa chân?" Một âm thanh lãnh đạm từ bên ngoài truyền đến, một thân ảnh tuấn lãng phiêu dật chậm rãi đi đến.
" Phôi lão công...." Mộ Dung Hạ Thu nhào vào lòng Âu Dương Gia Vũ khóc. Thanh âm tràn ngập ủy khuất.
Âu Dương Gia Vũ ôm cái eo nhỏ nhắn của lão bà, ôn nhu nói:" Hảo lão bà, có lão công ở đây ai cũng đừng nghĩ khi dễ ngươi."
" Hỗn láo, ngươi không biết ta là ai sao? Dám như vậy nói chuyện với ta?" Âu Dương Phong Dương tức giận đến cả người phát run, sắc mặt xạm đen lại.
Âu Dương Gia Vũ trực tiếp không nhìn Âu Dương Phong Dương đang sầm mặt, quay về Âu Dương Vô Vi cùng Lý Như Lan nói:" Ba, mụ, các ngươi đứng lên đi, người này không xứng các ngươi quỳ lạy."
Đông Phương Thế Nhân thú vị nhìn cảnh này, tiểu tử này theo huyền tôn mình nói chính là Âu Dương Gia Vũ, thật sự là không biết trời cao đất rộng a, cư nhiên dám cùng tổ tông mình nói chuyện như vậy, thật thú vị.
Đông Phương Tuyết Phong trong lòng mừng thầm, lão tổ tông là ai hắn biết rõ, mà lão tổ tông bình đâu phải là hạng người đơn giản? Âu Dương Gia Vũ ngươi dám kiêu ngạo sao, ngươi bây giờ càng kiêu ngạo ta lại càng vui vẻ.
Âu Dương Vô Vi sắc mặt kinh hãi, run giọng nói:" Vũ nhi, không được vô lý, đây là lão tổ tông Âu Dương gia, mau hướng lão tổ tông bồi tội." Cái này cũng không phải Âu Dương Vô Vi mềm yếu, mà chủ yếu là hắn còn không biết năng lực của con mình, mà lão tổ tông Âu Dương gia là ai hắn lại biết rõ, sợ lão tổ tông nổi giận làm ra chuyện gì mới cố ý nói như vậy.
Âu Dương Thiên Đức cũng là lo lắng không thôi, cùng một tâm tư với Âu Dương Vô Vi, đều sợ Âu Dương Phong Dương giận dữ làm ra chuyện gì, mặc dù biết đã biết cháu mình không đơn giản, nhưng trước mặt lão tổ tông đã ngàn năm của Âu Dương gia chỉ sợ cháu mình có gì ngoài ý muốn.
Thần sắc của mọi người đều hiện lên trong đáy mắt của Âu Dương Gia Vũ, lão tổ tông của Âu Dương gia? Biết vì lão tổ tông Âu Dương gia, ba mụ bọn họ sẽ không đứng lên, nhưng tự mình lại không thể ở chỗ này giết hắn, mặc dù Âu Dương Gia Vũ đã động sát tâm, nhưng hắn dù sao cũng là tổ tông của Âu Dương gia, cho dù không đúng, cũng không thể trước mặt gia gia cùng ba mụ bọn họ giết hắn. Trầm tư chốc lát, Âu Dương Gia Vũ ánh mắt đột nhiên sắc bén âm lãnh, tâm thần cường đại hướng Âu Dương Phong Dương chấn áp.
Đang phẫn nộ Âu Dương Phong Dương, bỗng nhiên cảm thấy một cỗ khí thế vô cùng cường đại hướng mình chấn áp, bị khí thế cường đại ẩn chứa sát ý công kích Âu Dương Phong Dương kinh hãi cả người phát run, không có một ý niệm kháng cự.
" Hừ..., còn không mau cút, từ nay về sau Âu Dương gia cũng không cần người như vậy làm tổ tông." Âu Dương Gia Vũ hừ lạnh một tiếng, khinh thường thu hồi tâm thần công kích nói.
Âu Dương Phong Dương bị tiếng hừ lạnh chứa chân nguyên chấn động nội tạng đã bị nội thương dù cố nén xuống nhưng bên mép máu vẫn trào ra, Âu Dương Phong Dương ánh mắt sợ hãi như gặp phải Ma thần, sắc mặt trắng bệch nhanh chóng hướng ra phía ngoài chạy trốn.
Chuyện cú như vậy chấm dứt trực khiến mọi người trợn mắt há mồm, Âu Dương Thiên Đức chứng kiến cháu mình cư nhiên có thể không động thanh sắc mang lão tổ tông đuổi đi, hơn nữa bộ dáng còn như bị thương, không khỏi vừa kinh ngạc vừa vui vẻ.
Bởi vì cách xa nhau nhiều năm, cho tới bây giờ không có gắp mặt, Âu Dương Thiên Đức bọn họ cũng chỉ biết là có một người tổ tông như vậy mà thôi, Âu Dương Phong Dương đối với con cháu cũng không có gì cảm tình, kỳ thật Âu Dương Thiên Đức bọn họ cũng không muốn như vậy. Mặc dù cảm giác được mang tổ tông đuổi đi có chút vong bổn, nhưng ngẫm lại ai kêu hắn muốn đem cháu dâu của mình đuổi ra khỏi Âu Dương gia đây? So sánh với chắt chút chít trong tương lai thì loại tổ tông này không có cũng được.
Âu Dương Vô Vi và Lý Như Lan cảm giác tất cả giống như trong mộng, tổ tông Âu Dương gia như thần tiên cứ như vậy bị con mình đuổi đi. Hai người cũng không tự giác đứng đó ngơ ngác nhìn con mình, trong lúc nhất thời vui mừng lẫn sợ hãi không thôi.
Mộ Dung Hạ Thu cảm giác hạnh phúc tràn trề, phôi lão công vì mình cứ như vậy mang lão tổ tông ghê tởm đuổi đi, động tình ôm chặt Âu Dương Gia Vũ, ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt lộ ra nhu tình vô hạn.
" Đứng lại cho ta, lại còn muốn chạy sao?" Âu Dương Gia Vũ quay về phía Đông Phương Thế Nhân và Đông Phương Tuyết Phong đang lén chạy trốn quát. Đông Phương Tuyết Phong này lần trước phát bố chung cực huyền thưởng lệnh huyền thưởng với mình, vốn khi đó đột nhiên tâm tính xảy ra điểm biến hóa không muốn so đo với bọn họ, tất cả bọn họ đều giao gia tộc của chúng, xử lý như thế nào thì mình cũng không hỏi tới. Không ngờ lần này hắn lại xuất hiện ở đây, hơn nữa tình huống vừa rồi phát sinh hắn cũng không thoát được quan hệ.
Đông Phương Thế Nhân không khỏi run lên, vừa rồi sát tinh này còn không có chính thức ra tay mà Âu Dương Phong Dương đã bị thương, mình vốn định thừa dịp hắn đang lưu tâm đến thân nhân len lén chạy trốn, không nghĩ tới sát tinh vẫn chú ý tới mình, không khỏi thầm hận đã biết huyền tôn mình chọc phải sát tinh, mà mình không điều tra rõ ràng đã tìm tới cửa.
" Tiền... Thiếu hiệp còn có gì phân phó sao?" Đông Phương Thế Nhân vừa định kêu là tiền bối, nghĩ lại hắn chỉ là con cháu của Âu Dương gia liền chuyển sang gọi là thiếu hiệp, mặc dù nghe Âu Dương Gia Vũ ngữ khí bất thiện, nhưng lại nghĩ vừa rồi mình cùng Âu Dương Phong Dương nói chuyện đều là dùng linh thức truyền âm, mọi người tự nhiên sẽ không biết là mình nói gì đó, nhiều nhất chỉ biết là mình vì Mộ Dung Hạ Thu mà đến, có gì thì mình có thể nói là mang huyền tôn tới xin lỗi Mộ Dung Hạ Thu, không phải là được rồi sao? Chỉ cần mìnhqua được cửa này, trở về môn phái mang cao thủ đến đây báo thù là được, cố nói chuyện thì hắn trong mắt thoáng hiện một mạt âm mưu bại lộ liễu hắn lúc này tâm tình.
" Đông Phương Tuyết Phong, lần trước không có trực tiếp giết ngươi, không nghĩ tới ngươi không có quý trọng, dĩ nhiên còn dám tới chọc ta, có phải hay không cho rằng ta không dám giết ngươi a." Âu Dương Gia Vũ sắc mặt bình tĩnh, nhìn không ra hỉ nộ.
Đông Phương Tuyết Phong lúc này đã đã biết Âu Dương Gia Vũ lợi hại, không nghĩ tới cường đại như lão tổ tông cũng phải xem sắc mặt hắn làm việc, bản thân hắn bây giờ dù có hạ mình cũng không sao, biết rõ đạo lý quân tử báo thù mười năm không muộn. Nghe vậy vội vàng cúi đầu quỳ xuống nói:" Âu Dương huynh, lần trước là ta sai rồi, là ta bị ma quỷ dẫn đường a, ta lần này tới để bồi tội, hy vọng Âu Dương huynh tha thứ cho ta." Đang khi nói chuyện nhưng ánh mắt lại hiện lên oán hận.
Âu Dương Gia Vũ chứng kiến hai người nhanh nhanh chóng thay đổi thái độ, không khỏi cười nói:" Các ngươi không cần uổng phí tâm cơ, cứ thống khoái nói ra nhưng việc các ngươi là ta sẽ cho các ngươi tự mình lựa chọn chết như thế nào, nếu không đừng trách ta chưa cho các ngươi cơ hội."
Đông Phương Thế Nhân thấy bị Âu Dương Gia Vũ nhìn thấu tâm tư, tâm tư nhanh quay ngược trở lại, sanh lộ duy nhất chính là chạy trốn, nét mặt cũng không động thanh sắc nói:" Thiếu hiệp, ta oan uổng a, ta trở về nghe chuyện mới mang theo bất hiếu tử tôn này vội tới bồi tội thiếu hiệp, di... Âu Dương huynh ngươi như thế nào vừa đi đã trở lại." Đông Phương Thế Nhân thừa dịp mọi người bị đánh lạc hướng nhìn ra cửa, ngự kiếm về phía sau vách tường đánh tới.
" Hừ..., ở trước mặt ta ngươi còn muốn chạy?" Âu Dương Gia Vũ hừ một tiếng, một trảo hư không tung ra.
Phía vách tường Đông Phương Thế Nhân bị một cỗ hấp lực hút quay lại. Phát hiện không ổn đích Đông Phương Thế Nhân sắc mặt đại biến, tâm trạng hung ác, nguyên anh thoát khỏi cơ thể nhanh chóng bỏ chạy.
Âu Dương Gia Vũ cười khinh miệt, ôm lão bà thân hình chợt lóe, rồi trở về thì trong tay đã nắm lấy nguyên anh, tiên thức trong nháy mắt đã giết chết linh thức nguyên anh, bày cấm chế không cho nguyên anh năng lượng thất tán, cái này chính là đồ bổ cấp lão bà a.
Đông Phương Tuyết Phong bị dọa ngây người, trong lòng biết rõ sự cường đại của lão tổ tông, chỉ bị một cái phất tay đã bị giết chết, trong khoảng thời gian ngắn không khỏi tâm như tro tàn,, Đông Phương Tuyết Phong cũng không tiếp tục cầu xin Âu Dương Gia Vũ, đằng nào cũng chết, đây là nhận thức của Đông Phương Tuyết Phong.
" Âu Dương Gia Vũ, ngươi giết ta đi, ta chỉ hận cuộc đời này tại sao bất công như vậy, thích Mộ Dung Hạ Thu cũng chỉ là bình thường, bất quá vóc người nàng thật sự là rất đẹp a, nàng không phải luôn thể hiện sự dâm đãng ra ngoài sao? Nàng có muốn hay không biểu diễn sự dâm đãng trên màn hình? Ha ha......." Đông Phương Tuyết Phong không biết chết sống cười lớn nói.
" Ngươi...... Vô sỉ." Mộ Dung Hạ Thu đỏ mặt, thân hình không ngừng run rẩy, hiển nhiên là rất tức giận.
Âu Dương Gia Vũ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng lão bà, ý là không cần để ý, hai đồng tử co lại hiện ra sắc thái yêu dị, hơi nhếch mép, ngoạn mùi:" Hảo, nói cho cùng, Đông Phương huynh ngươi thật là có dũng khí, hy vọng một lúc nữa ngươi cũng còn dũng khí như bây giờ, ngàn vạn lần không nên cầu xin tha thứ để cho ta phải thất vọng a."
" Hừ......." Đông Phương Tuyết Phong khinh thường hừ một tiếng, nếu tâm đã chết, này trên đời này không có gì phải sợ.
" Gia gia, ba, mụ, Hạ Thu, ta mang người này vào phòng trong xử lý một chút" Âu Dương Gia Vũ hướng về thân nhân nói. Lập tức kéo Đông Phương Tuyết Phong đi vào phòng trong.
Âu Dương Thiên Đức đến từng này tuổi, hôm nay coi như là đại khai nhãn giới, liên tiếp phát sinh sự tình hắn cũng phải mất một thời gian mới có thể tiêu hóa được, nghe Âu Dương Gia Vũ nói cũng chỉ gật đầu.
Mà Âu Dương Vô Vi cùng Lý Như Lan cũng là tiêu hóa xong những việc vừa rồi, nghe vậy cũng chỉ gật đầu.
Chỉ có Mộ Dung Hạ Thu là tốt, vừa rồi đối với người bình thường mà nói chính là mở rộng ra tầm mắt, nhưng Mộ Dung Hạ Thu tốt xấu cũng cùng Âu Dương Gia Vũ trải qua đoạn thời gian, tự thân mình cũng là Kim Đan kỳ, cũng không cảm thấy sự tình vừa rồi có cái gì, bởi vì phôi lão công rất lợi hại nàng đã sớm biết, bây giờ nàng chỉ tò mò phôi lão công sử dụng phương pháp gì để hành hạ người ngay cả chết còn không sợ?
Ở phòng bên.
Đông Phương Tuyết Phong khinh thường nói:" Có gì mà thần bí a, ta ngay cả chết còn không sợ chẳng lẻ còn sợ hành hạ thân xác sao? Có thủ đoạn gì ngươi cứ sử dụng thoải mái đi."
Âu Dương Gia Vũ khinh miệt nhìn Đông Phương Tuyết Phong, khinh bỉ nói:" Ngươi cho là cái thế giới này chết là xong ư? Ngươi biết cái gì khiếu muốn sống không được muốn chết không xong không? Nếu ngươi không biết, rất may mắn, lập tức ngươi là có thể biết ngay thôi."
Đông Phương Tuyết Phong không cho là đúng cười châm chọc nói:" Muốn sống không được muốn chết không xong? Ta rất sợ hãi nga."
Âu Dương Gia Vũ nhìn Đông Phương Tuyết Phong không biết đích bộ dáng, cũng không cần hắn tiếp tục nói nhảm, đến gần Đông Phương Tuyết Phong vận khởi sưu hồn thủ của Ma Môn chuyên môn hành hạ linh hồn.
" A......" Đông Phương Tuyết Phong đau đầu cùng cực, linh hồn chậm rãi từ trong đầu bị kéo ra ngoài.
" Sao la sớm vậy? Đừng nóng vội, vừa mới bắt đầu mà thôi." Âu Dương Gia Vũ ánh mắt sắc bén nhìn linh hồn trong tay nói.
" Ngươi... Ngươi rốt cuộc đã làm gì ta? Ta như thế nào biến thành như vậy? A... Đây là chuyện gì xảy ra?" Đông Phương Tuyết Phong sợ hãi nói.
Âu Dương Gia Vũ ánh mắt lạnh lùng nhìn linh hồn của Đông Phương Tuyết Phong, cười lạnh nói:" Ngươi không phải mới vừa nói là không sợ sao? Ngươi không phải cho rằng chết là xong sao? Hừ... Thật sự là ngu ngốc, ngươi cho là chết mà ta không có biện pháp sao? Ta muốn cho ngươi nếm thử sự lợi hại của luyện hồn sưu hồn thủ, ta muốn cho ngươi hồn phi phách tán."
Đông Phương Tuyết Phong lúc này mới biết trên thế giới này còn có cái so với chết còn đáng sợ hơn, đó chính là bị hành hạ nhìn thấy mình chết, ngay cả đầu thai cũng không có cơ hội.
" Âu Dương đại ca, Âu Dương gia gia, Âu Dương tổ tông, ngươi tha ta đi, ta biết sai rồi, ta thật sự sai rồi, van cầu ngươi buông tha ta đi." Đông Phương Tuyết Phong vừa kinh hãi vừa hối hận cầu xin tha thứ.
Âu Dương Gia Vũ mỉa mai nghiêm mặt nói:" Tha ngươi? Người như ngươi dù có đi đầu thai cũng chỉ làm heo thôi, còn không bằng từ từ hưởng thụ một chút sưu hồn thủ của ta."
Nói xong không hề để ý tới Đông Phương Tuyết Phong đáng thương đang cầu xin tha thứ, thi triển ra luyện hồn ba mươi sáu thủ, từ đệ nhất thủ chậm rãi thi triển, Đông Phương Tuyết Phong bị Âu Dương Gia Vũ thi triển luyện hồn ba mươi sáu thủ vô cùng kinh hãi, hối hận, thống khổ kêu gào. Cho đến khi Âu Dương Gia Vũ sử dụng đến đạo thứ mười bảy mới hồn phi phách tán.
Mộ Dung Hạ Thu đang nghĩ ngợi rốt cuộc phôi lão công dụng cái phương pháp gì hành hạ người ngay cả cái chết còn không sợ, phòng bên cạnh truyền ra những tiếng kêu thảm thiết như thể thể thế giới đã đến ngày tận thế vậy. Mộ Dung Hạ Thu không khỏi cũng rùng mình một cái, thầm nghĩ phôi lão công rốt cuộc dùng phương pháp kinh khủng gì làm cho người ta phát ra tiếng kêu thảm thiết như vậy.
Âu Dương Thiên Đức, Âu Dương Vô Vi, Lý Như Lan cũng thấy mồ hôi lạnh toát ra, khó trách Vũ nhi yếu lại mang vào phòng bên, thật không biết hắn dùng phương pháp kinh khủng gì làm cho người ta thống khổ đến mức đó. Ba người trong lòng đều cùng một tâm trạng.
Suốt 1 giờ sau, Âu Dương Gia Vũ mới thoải mái đi đến. tất cả mọi người ánh mắt khác thường nhìn hắn, Âu Dương Gia Vũ a a cười nói:" tốt lắm, cuối cùng cũng trút xong cơn giận."