Chương 4: ngứa nghề, quen tay

Bạch Hổ Thánh Kí

Chương 4: ngứa nghề, quen tay

"Haizzz! cuối cùng hôm nay không phải tiêu tiền nữa, nếu lại tiêu tiếp thì chắc lại ngứa nghề nữa sao?" hắn nghĩ.

Lúc trước sống trong làng hắn được 1 tên trộm dạy cho các "phương pháp kiếm sống" như móc túi, trộm, cắp, lưu manh, trấn lột và tuyệt kỹ nhanh tay lẹ mắt. Có đôi khi hắn vô tình móc túi của người đi bên cạnh mình lúc nào không hay rồi trả lại cho nên hắn lúc nhỏ được lũ trẻ gọi là thần nhặt tiền trong làng là vua nhặt tiền.
Nhưng lúc vào đến phòng, lại thấy 1 cái bọc tiền nằm trong tay lúc nào không biết chỉ có thể nhắm mắt cho qua bởi đôi khi làm việc tốt không đúng lúc là đồng nghĩa với gieo oán cho mình.

Ngồi vào cái bàn duy nhất trong phòng, hắn lại lấy tay nãi ra xem 3 vật thầy cho là gì.
1 con dao cũ kỉ
1 quyển sách kèm với 1 lá thư
và 1 viên ngọc bội cổ quái

Suy nghỉ 1 lúc lâu, hắn quyết định đọc lá thư đầu tiên. Trong thư viết:
"chào con trai,
Chắc con nhìn thấy những thứ ta cho rồi chứ gì? Con dao và ngọc bội kia là lúc trước mẫu thân của con trước lúc gửi con vào chùa đã đưa cho ta và nói đợi đến lúc con muốn tìm lại gốc gác của mình thì đưa lại cho con. Con cất giữ cẩn thận không thể làm mất và nhớ để lại chút tiền đi tới Côn Sơn bái sư học nghệ nữa. Nhưng ta khuyên con nên kiếm việc gì đó làm 1 hay 2 tháng để đủ tiền đi lại vì từ Vũ Vân Thành đến Côn sơn cũng mất 1000 cây số còn Linh sơn cũng mất thêm 500 cây số nữa.
Quảng đường khá dài đấy, chúc con may mắn! à đúng rồi còn quyển sách là ta đi cầu siêu ở làng trên họ bảo biếu ta nhưng ta là người phàm mà đọc đâu có hiểu nên ta cho con!..."

- Đúng là lầy lội! chẳng có gì mà làm ta hết hồn cứ tưởng thứ gì đó quan trọng.
Hắn lại lục tục cất vào hết thảy chỉ chừa lại 1 quyển sách.
Nhìn vào trang bìa chỉ có 4 chữ " âm phách quyền ".
- ồ! lại là 1 môn võ kỷ chắc là thầy tốn nhiều tiền lắm để mua đây!
hắn liếm môi 1 phát như gặp bảo bối nhưng khi mở ra thì...
- chết tiệt! lại trò gì đây?
vừa nói hắn vừa lật lia lịa và...

chỉ có những tờ giấy trắng!
không thể nào! Lão nói lão đọc không hiểu tại sao lại không có chữ nào?
- vì ngươi chưa khai căn, tiên duyên đã tới nhưng vì tính lầy nhầy của 2 cha con nhà người nên lỡ mất cơ hội tốt!
nhưng hắn vừa tự hỏi lại có 1 giọng nói vang lên trong đầu.
- ai! ai đang nói? ngươi là ai?
hắn hỏi vì nghỉ trong phòng không chỉ có mình hắn.
- Hỏi ai à? ngươi lật cuối quyển sách là thấy ta.
- Không cần sợ hãi! lũ người phàm các ngươi sống với lũ kiến kia mà chẳng hiểu gì? lật ra cuối quyển sách ta nói cho người!
- Ngươi...ngươi... là ma sao?

Nếu giọng nói không dứt hắn sẽ bị ngơ ra vì ngạc nhiên.
- Ma gì ở đây? ta bảo làm sao thì cứ làm đi!

Hắn từ từ lật quyển sách việc đầu tiên hắn thấy là 1 hình thanh đại đao như thiết bảng dài rộng trên thân khắc nhiều hoa văn và hình thù chia thân đao làm 5 mảng điêu khắc khác nhau.
Mảnh thứ nhất gồm: 1 con phượng hoàng và xung quanh nó là hàng trăm loại chim và bao khỏa trong ngọn lửa.
Mảnh thứ 2 gồm: 1 con rùa đạp sóng biển mà đi và ngàn vạn loài động vật dưới biển được khắc trên mai nó.
Mảnh thứ 3 gồm: 1 con kì lân và dưới chân nó là các chữ số, phạn văn,...
Mảnh thứ 4 lại gồm: 1 con rồng và bên cạnh nó là vô số loài động vật trên bờ.
Rồi mảnh cuối cùng lại chỉ có 1 người đàn ông mà sau lưng là có 1 vòng tròn bát quái và bên ngoài vòng tròn đó là 6 hình tròn nhỏ.
Và hắn lại hỏi " ngươi là cái gì?"
- ngươi đoán đúng! ta là 1 quyển sách mà thánh đế viết hoặc nói đúng hơn ta là người dẫn đường cho kẻ được chọn đi đúng con đường mà ngài ấy đã vạch ra.
Như nhìn thấu suy nghỉ của hắn âm thanh đó lại vang lên. Nhưng cũng đúng vì chỉ có thánh đế mới có 1 thanh sinh tử vạn thiên đao và cũng chỉ có hắn mới dám khắc ra hình thù ngũ đại thánh thú.

- Ta nghĩ chắc thánh đế không chỉ viết ra 1 quyển sách đâu chứ? còn tại sao lại là ta được chọn?

- Đúng nhưng sai! thánh đế viết nên 36 tuyệt kĩ và chọn lựa ra 36 kẻ đã chọn trước để tạo nên 1 thời đại mới và xử lí hết tất cả việc còn lại ông ấy chưa làm được nhưng trong số đó sẻ có 2 kẻ là lại không làm gì cả và ngươi là 1 trong số đó!
- không làm gì cả?
- không! phải nói chính xác là thánh đế viết 2 quyển này cho 2 tên đệ tử quan môn tự đi con đường mà hắn phải đi và chính là sứ mệnh của ngươi.
Hắn nghe xong vô cùng kích động suýt nữa nhảy cẩng lên.
Ha ha! ta là truyền nhân của thánh đế - kẻ mạnh nhất vạn giới.
Như nghĩ ra gì đó hắn xoa xoa tay, liếm mép nhìn quyển sách nói " hề hề! quan môn đệ tử cũng là đệ tử chắc sẽ có....hề hề!".
- cười cười cái quần! ngươi là tên đệ tử khốn nạn nhất ta từng thấy! chưa nhận sư môn đã đòi quà ra mắt.
- ha ha! ngươi cứ chọc ta! thánh đế bị vợ hắn chọc cho 1 cái không biết sống chết còn đi đâu dập đầu bái sư! không những vậy còn để lại 2 cô con gái bé nhỏ như vậy không phải nói là 2 cuốn này nghiệm vụ là chọn rể cho thánh đế sao?
Lúc còn ở làng, hắn không những học nghề từ tên "thầy trộm" ấy mà còn bị lây nhiểm bởi cách ăn nói của hắn đã vậy tính cách cũng bị tên đó lây nhiễm. Cụ thể thì việc đòi sư thầy truyền cho vài món kinh và suốt ngày lén lút trộm cà sa của thầy vì cho rằng khuất thực thì được cho nhiêu tiền. Nhưng khi đã biết suy nghĩ hắn lại thấy nhục nhã cho việc đó, hắn lại nghỉ ra trò khác là trấn lột lũ trẻ trong làng tiền ăn vặt nhưng hắn không nghỉ lần đầu tiên trấn lột lại bị mắng vốn và 2 cục lằng to tướng trên mông.

- Cút! ta sẽ chọn người khác! được tên nghịch tử như ngươi bái tế không biết chủ nhân khi nào sẽ hộc máu chết nữa!

Vừa quát, cuốn sách vừa bay lên chuẩn bây đi.
- Ây ây! đừng! Ta chỉ đùa thôi không cần nổi nóng thế chứ!
- Ha ha! tiểu tử ngươi tưởng đùa ta mà dễ sao! nói cho ngươi biết mỗi quyển sách chúng ta là 1 thế giới tri thức hay nói cách khác chúng ta là những tinh thần lực thánh giả.
Vừa nói xong, quyển sách lại dựng dứng trên bàn.
- Được ta tặng ngươi vài món bảo vật để cho thánh khỏi trách tôi ta!
(các bằng hữu thông cảm đợt nay ta đang thi nên ra được có vài chương thôi!)