Chương 10: người quen gặp lại

Bạch Hổ Thánh Kí

Chương 10: người quen gặp lại

Địa phủ,
Đây là nơi giữ gìn sự yên bình cho âm gian và cũng là nơi các linh hồn đầu thai về lục đạo luân hồi: cõi trời, A Tu La, cõi nhân, súc sanh, ngạ quỷ, Địa ngục.

Mỗi 1 linh hồn sau khi chết đều đi tới đây để được phán xử để bước lên 1 luân hồi mới.

Đứng đầu ở đây là thập điện diêm vương với các chức năng khác nhau nhưng chủ yếu là phán xử các linh hồn làm việc sai trái. Tại đây có 18 tầng đại địa ngục và 128 tiểu ngục do 10 bị diêm vương cai quản.

Đệ nhất điện,
- Tần Quảng Vương Điện,
Đây cũng là nơi lưu trư sổ sách và định ra sinh tử trần duyên:
- báo! Cấp báo!- 1 tên âm binh chạy vào hớt hãi la lớn.
- Có chuyện gì?- 1 vị trung niên béo tốt da ngăm đen lên tiếng.
- Thưa đại Vương! Hiện trong kho đột nhiên thiếu mất gần 1000 Âm thể, tại hiện trường tìm thấy tín ngưỡng chi lực còn sót lại.
Như nghĩ tới việc gì đó Diêm Vương ấn từng đầu ngón tay rồi lại lẩm bẩm trong miệng.

Sau 1 lúc, hắn lại trầm ngâm không nói tiếng nào như đã có lời giải nhưng vẫn đầy bụng nghi hoặc.

- hắn còn sống sao?.... - diêm vương lại lẩm nhẩm.
- Hắc bạch vô thường!- diêm vương nói.
- Có!-2 con dạ quỷ đội mũ ô quan, mặc 2 trang phục 1 đen,1 trắng và trên tay bọn chúng cầm 2 thanh kiếm và 2 sợi dây xích lớn cùng màu với trang phục chúng đang mặc nhảy ra.
- Dẫn theo 2 con chó nghiệp vụ dò xét tình hình. Nếu là hắn thì không cần truy cứu.... sau này hắn trở lại tất rõ.
- Dạ!- câu nói vừa dứt chỉ còn 2 đạo tàn ảnh nhạt dần nhạt dần biến mất.

Vạn thiên sơn,

Vạn thiên sơn hay vạn linh sơn là 1 trong 36 cấm địa tại vạn giới. Được gọi cấm địa bởi đây là vùng đất bị ám bởi 1 vị ma đạo thiên thánh. Vùng đất này gồm 1 vạn ngọn núi rộng lớn vô cùng, giữa các ngọn núi lại có các thung lũng với những rừng cây bạt ngàn.

Thương hành ngô đang trú tại 1 hẻm núi rộng 50 mét. Bên cạnh hắn là 1 đám người đang xì xào bàn tán gì đó.

Suốt từ hôm đó đến nay đã đêm thứ 5, hắn trầm ngâm suy nghĩ mà không tu luyện như mọi khi.
- rốt cuộc cũng tới...- hắn lẩm bẩm.
Hắn lấy 1 giọng điệu hết sức trầm thấp nhưng từng câu từng chữ hình hồn như chưa bao giờ nói.
- 2 ông bạn già! Thấy ta còn sống cảm giác hụt hẫng sao? Các ngươi tính đi theo ta tới chết sao?
- Làm gì căng vậy lão Ngô! Chúng ta chỉ muốn xác nhận có phải ngươi không mà thôi! À mà! Lão gặp 2 con lệ quỷ này không mời được cốc trà sao?

Bạch vô thường với khuôn mặt trắng bệch, tướng đi trang nhã, tay cầm chiếc quạt bước ra.

- 2 tên các ngươi cứ lén lén lút lút. Đừng bảo là ta, cho dù Mạc Ưu hắn thấy cũng không nhận ra. - hắn vừa nói vừa rót trà vào ly và tự mình ngồi xuống đối diện.

Hắc Bạch Vô Thường trong nháy mắt hiện ra trên chiếc ghế.

- Ngươi lão măn này! Làm cả Địa Phủ sốt vó! Ta cũng tưởng mất 1 người bạn rồi chứ! - Hắc Vô thường mang theo 1 cây cờ màu đen thốt lên.
Hắn nhấp 1 ngụm trà rồi nở nụ cười nói.
- ta hiện tại không còn là Ngô Tiên Thiên Thủ nữa! Hiện tại ta là 1 đứa nhóc mới dứt sữa mà thôi! À! Nói đến vấn đề chính đi! Tần Quảng Vương nói thế nào?
- Ngươi...Haizz! ta tưởng khi sống lại tu vi bị mất hết ai ngờ qua 18 năm còn lợi hại hơn trước đã đành mà còn thẳng thắn hơn trước nữa! Haizz!
Bạch vô thường thở dài trong sự kinh ngạc nói.
- Diêm Vương nói khi nào ngươi xuống dưới đó rồi hẳn rõ...
- ừm!...

hắn lại suy tư một lúc lại nhấp ngụm trà lại hỏi.
- Thiên Hương khoẻ không?
- Ngươi! Anh em sinh tử hoạn nạn có nhau ngươi không hỏi lại đi hỏi 1 người phụ nữ bội bạc là sao?
Hắc Vô Thường chỉ vào mặt hắn nói như giận dữ nhưng trên khuôn mặt bình thản như chuyện chắc chắn xảy ra.

- A Ly! Lấy ta 1 vò rượu!
Hắn quay người lại nói với đám người kia.

1 lúc sau, 1 cô bé mang mái tóc vàng óng ả chạy ra mang theo 1 bình rượu và 3 cái bát đặt lên bàn và rồi đi về đi về đứng tại sau lưng Ngô.
- uống với ta vài ly chứ!- hắn nói.
(lap bị hư nên hiện tại bù lại 4 chương của tuần trước cùng với 4 chương của tuần này là 8 chương! Chỉ có thể khóc ra máu)