Chương 11: ta phải là ta

Bạch Hổ Thánh Kí

Chương 11: ta phải là ta

- Không được! bọn ta còn nghiệm vụ tại thân! thứ lỗi!- bạch vô thường nói.
- ừm! không sao…
hắn nói.
- Nhớ năm đó, chúng ta đều chỉ là những tên lính của ngục thì tốt biết mấy…, không phải như hiện tại … tên thì chết ở chiến trường, tên thì chết vì tình,…
Hắn vừa nói vừa hồi tưởng lại đoạn kí ức đã lãng quên lúc nào không hay. Có vui, có buồn, có thương tâm, có tức giận,… tất cả kí ức như ùa về như mới vừa trải qua ngay trước mắt chứ không phải là ngàn năm qua đi.
Kiếp trước, hắn là thiếu chủ của 1 gia tộc có tiếng tăm bậc nhất địa ngục giới- Thương gia. Nhưng rồi 1 hôm toàn bộ gia tộc biến mất chỉ để lại mình hắn và một cái thiên đại nhân tình bảo vệ tính mạng. nhưng dù sao chỉ là 1 cái thiên đại nhân tình vô tình deo rắc cho nên hắn vẫn quyết định xung quân.
Cho dù chỉ 1 tên lính quèn nhưng hắn lại có thiên phú vô địch thủ trở thành truyền thuyết trong giới lính. hắn được trở thành đệ tử của đệ thập điện –thần mạnh bà nhưng…

Hắn đã từ bỏ tất cả mọi thứ vinh quang theo đuổi 1 thứ vô cùng nhỏ bé, đó chính là…

Tình yêu.

Nhưng yêu 1 cách mù quáng thì trở thành 1 con rối dễ dàng bị lợi dùng và mọi thứ mất hết.

Hắn đã mất hết mọi thứ…
Hắn không còn thứ gì…
Nhưng đến khi hắn vượt qua thứ lừa dối đó…
Hắn lại không cảm thấy mất mát mà lại cảm thấy hắn hiểu đời hơn…
Hắn khát vọng được làm lại 1 lần và có một ngày dũng cảm đối mặt với sự thật đang ở trước mắt hắn…
.
.
.
Hoàng hôn dần tắt,
Đây cũng là lúc hắn và 2 người đồng bạn vào sinh ra tử từ biệt. lúc này, tâm hắn vô cùng thanh thản, không suy nghĩ gì về vấn đề kiếp trước mà suy nghĩ về tương lai và con đường đạo pháp hắn phải đi. Tuy hiện tại hắn chỉ hơn người bình thường 1 chút là có thể chất và thân thể cường đại nhưng hắn lại hiểu đây là 1 khâu chuẩn bị cho mọi thứ sau này phải trải qua. Nhưng cho dù vậy, con đường tương lai hắn phải đi cũng có thể bất cứ lúc nào làm hắn gục ngã và vạn kiếp bất phục. Hắn suy nghĩ kĩ lưỡng quyết định đi cả 2 con đường: 1 là kiếp này, hai là kiếp trước hay nói cách khác 1 là tu thần, 2 là tu quỷ. dẫu biết con đường sẽ chong gai gấp vạn lần bình thường nhưng hắn biết chỉ có thể như vậy…

Bất kì 1 tu sĩ đi trên con đường tu luyện cũng phải vượt qua chong gai của quảng đường thành thần, thành thánh để tạo cho mình 1 con đường riêng và tạo nên 1 số phận, 1 ý chí, 1 niềm tin dành cho những người đi sau. Hay nói đúng hơn 1 tu sĩ không chỉ có cơ hội thành thần mà còn để lại cho nhân gian 1 hi vọng mang tên gọi "truyền thừa".
1 tu sĩ cũng có thể đi theo con đường người khác để ngộ ra con đường của mình và cũng có thể lấy ý chí bất diệt của mình làm nên 1 trang sử sách riêng. Cho nên mỗi tu sĩ là 1 số phận khác nhau.
Nhưng khi nhận truyền thừa của 1 người đi trước thì con đường tương lai không thể thiếu bóng hình của kẻ đi trước.

Người khác nhận truyền thừa còn có hung hiểm nhất định nhưng hắn thì lại khác…
Sẽ không có 1 thứ gì nguy hiểm có thể ảnh hưởng bởi…
Hắn là hắn, hắn chỉ đi tiếp con đường mà hắn đang đi dở dang…
Hắn bắt đầu ngồi trên 1 phiến đá, nhắm mắt tĩnh tâm và dò lại từng kí ức một. mỗi 1 tia kí ức cũng làm hắn rùng mình vì trong kí ức đó vẫn tồn tại 1 ý chí bất diệt mà hắn kiếp trước hắn đã tạo nên.

Qua 1 đêm tiếp nhận, hắn đã lấy lại hết kí ức kiến khí chất tạo nên sự đột biến. hay nói cách khác so với kiếp trước con đường hiện tại đã đi trật đường ray.
- Phù! may mắn không sảy ra biến cố! nếu có hậu quả sau này tính tiếp, con ruồi không thể quan tâm đếm 1 dĩa thức ăn mà mình không thể đẻ trứng được.
Hắn thở dài, nói và 1 suy nghĩ kiên định nảy ra trong lòng hắn.
- Cho dù như thế nào thì không có chuyện ta bỏ cuộc! đời ta phải do ta làm chủ chứ không thể mãi làm con rối của bọn hắn! ta phải là ta!
(hiện tại 1 trẻ trâu ra đời! cho nên truyện sẽ chỉ chấp nhận bị chữi 1 từ duy nhất: "sửu nhi")