Chương 1: Khúc Nhạc Dạo Đầu

Bạch Hổ Thánh Kí

Chương 1: Khúc Nhạc Dạo Đầu

Nhân tộc, được mệnh danh vạn vật chi linh không chỉ có nhân hình hoàn thiện, phù hợp quy luật của tự nhiên mà còn nhờ trí tuệ đỉnh cao và ngộ tính siêu quần. Nhưng trên thực tế khiến các chủng tộc khác sợ hãi hơn hết là Võ Hồn.

Võ Hồn được mệnh danh là sự ưu ái của tạo hóa dành cho con người.

Võ Hồn có đủ mọi hình thái, mọi công dụng, mọi kích cỡ. Không những vậy võ hồn còn có khả năng lai tạo, tiến hóa hoàn thiện hơn,…

Nhưng không phải võ hồn nào cũng mạnh mẽ…

Có những võ hồn không thể sữ dụng trong chiến đấu nhưng chưa phải là gì để so với những võ hồn như nồi, niêu, soong chảo,… những võ hồn này….

Haizzz

Võ hồn đại diện cho thiên phú, số mệnh, khí vận và kiếp nạn. Từ đó, ta có thể suy luận ra mỗi con người đều phải chấp nhận số phận và còn đường đã giới hạn từ trước cho nên thành tiên thành thần không phải công việc của người bình thường.
.
.
.
Làng vũ đại,

Tọa lạc tại bìa rừng, lấy săn bắn và trồng trọt làm kế sinh nhai. Mỗi ngày mọi người phải làm những công việc này để chống lại tự nhiên khắc nghiệt nhưng họ vẫn luôn là những con người luôn tràn đầy nhựa sống, sống với nhau bằng tình làng nghĩa xóm.

Ngô là đứa trẻ được nhặt về bởi một lão hòa thượng duy nhất trong làng. Vì tôn trọng đấng sinh thành của cậu nên ông không đặt cho cậu họ mà chỉ cho cậu một cái tên. Ngô sống bình dị như một người bình thường nhưng có một điềucậu luôn trăn trở là người nuôi mình bấy lâu tên là gì Nhưng lão chưa bao giờ hé răng nữa lời.

Đã vậy, nhiều lần cậu tỏ ý muốn trở thành nhà sư nhưng lão chưa bao giờ đồng ý và bảo:" tu tâm cũng là tu, làm người cũng là tu, làm người chưa tỏ thì mãi mãi bất thành Phật.’’

mãi cũng thành quen! Cậu chả đôi co thêm nữa bỡi tính cách trâm ngâm của sư thầy ai ai cũng biết.


Hôm nay là ngày đẹp trời,

Ngô vẫn đang nướng giấc say nồng trong giường.

Cốc cốc

Tiếng gõ cửa vang lên và cùng với tiếng nói vọng vào:’’Ngô dậy đi ta có chuyện gấp cần nói’’

- có chuyện gì vậy thầy? mới canh năm thôi cho con ngủ thêm tí nữa.
- dậy đi. Ta sắp phải đi rồi.
- vâng

Ngô từ từ lết cái xác khô ra khỏi gường và đi ra phòng khách.

Chưa đến cửa đã nghe thấy tiếng thầy vọng vào:’’ vào nhanh đi ‘’

Ngô đi vào nhìn thấy lão hòa thượng đang nhắm mắt. Lão mặc một bộ cà sa đã sờn và ngồi trên tấm thảm và sau lưng là quyển kinh và cái mỏ đang xếp ngay ngắn trên bàn trong căn phòng nho nhỏ này.

Thấy Ngô đã vào lão lại bảo:’’ngôi xuống đây.’’

Lão chỉ tay vào tấm thảm trước mặt.

Ngô ngồi xuống.

- hôm nay con đã tròn 16 tuổi. cũng nên nói sự thật rồi.
Lại một lúc lâu lão mới mở mắt ra và nói.
- không phải là ta nhặt về mà là mang về...
Nói xong lão lại dừng lại một lúc mới ngắm nhìn khuôn mặt hắn còn đang kinh ngạc.
- có phụ mẫu như bao đứa trẻ khác và con cũng có họ. con tên Thương Hành Ngô và cha mẹ con là...
đang nói lão dừng lại rồi lại nói.
- ta chỉ có thể tiến lộ cho con rằng mẫu thân con họ Mộc tên Uyển Hoa. Và việc còn lại ta nghĩ con nên tự làm...
Ta có phụ mẫu! mẫu thân ta là Mộc Uyển Hoa!
Dòng suy nghĩ chạy qua trong chốc lát. Lại bị lão làm tán đi.
- nếu con muốn tìm phụ mẫu thì con phải bước trên con đường đầy chông gai với hàng tá kẻ thù như con thú dữ đang chờ đợi bất cứ khi nào xé xác con ra thành từng mãnh nhỏ.
Còn chưa nói đến thứ con chống lại còn xa hơn nữa là số mệnh, vận mệnh hay thậm chí là thiên địa. Con có chấp nhận hay không?
Cứ như tiếng nói đến từ trong máu huyết, tim gan không cần suy nghĩ, không cần đắn đo.
- có.
Lão mỉm cười và nói một cách khảng khái.
- được! trước đó ta cho con 3 thứ và 3 lời khuyên.
Nói xong lão móc ra 3 vật và đặt vào 1 chiếc túi gấm. Thần hình thần kì của Lão như lúa chiêm đón sấm. Sắc mặc nghiêm nghị.
- thứ nhất, đứng không thẹn với trời, ngồi không thẹn với đất, sống không thẹn với lòng.
- Thứ hai, nhìn tình hình rồi mới hành động, nhìn tính tình rồi mới lộ ra nhân cách.
- Thứ ba, trên đời có nhân mới có quả, có nghĩa thì mới có trung, thiện giả thiện lai, ác giả ác báo. Thứ của mình thì chắc chắn của mình, thứ không phải của mình thì mãi mãi không phải là của mình.
- ngoài ra còn một điều là con không được tiết lộ võ hồn của mình. Kẻ thù có thể nhận ra con bất cứ đâu.
(và con hãy nhớ kỉ 5 điều bác hồ dạy nghe con... ha ha ha)