CHƯƠNG 3: 1 vs 1
Thu Phong gật đầu sau đó Chenla ra lệnh cho cả đội của mình áp giải những tên buôn lậu súng và người trung niên lên xe. Sau khi xử lý xong xuôi Chenla nhìn Thu Phong nói "Bắt đầu được rồi ". Thu Phong gật đầu cười, đây có lẽ là cuộc đấu cuối cùng của Thu Phong với tư cách la một quân nhân. Thu Phong quay người lại nói với các thành viên trong đội
" Hết hôm nay! Ta, Thu Phong này sẽ không còn là đội trưởng của mọi người nữa và đây cũng là trận đấu cuối cùng của ta. Những ai muốn xem ta đấu thì hãy đứng thành vòng tròn." Thu Phong vừa dứt lời toàn đội bỗng chết đứng, như không tin vào tai mình. Tại sao? Đó là câu hỏi đặt ra cho mỗi thành viên. Thu Phong là một cấp trên tốt nhất mà bọn hắn từng gặp, có nghiêm khắc, có dạy bảo rồi bảo vệ họ trước những tên lính khác dù họ vô dụng. Thu Phong cũng đã huấn luyện cho từng người, từng cá nhân. Thu Phong chưa bao giờ trách họ sai một chuyện gì, trong tâm can mỗi người ai cũng coi Thu Phong là một người sếp hết lòng vì cấp dưới. Không chỉ vậy bản thân Thu Phong cũng rất mạnh, Thu Phong là một trong ba người mạnh nhất trong đặc chủng. Ngoài Thu Phong thì hai người kia thuộc phân khu miền Bắc, miền Nam có Thu Phong nên mỗi lần đại hội quân đội diễn ra Thu Phong luôn là người lấy lại mặt mũi cho miền Nam. Từ trong ra ngoài Thu Phong là một nhân vật hoàn hảo trong mắt tất cả các quân nhân ở miền Nam, thậm chí có người còn thần tượng anh. Vì vậy là thành viên trong đội của Thu Phong chẳng những có niềm vinh hạnh mà còn có niềm kiêu hãnh có một đội trưởng hết lòng vì cấp dưới.
"Đội trưởng … Anh không đùa đấy chứ?" "Tại sao anh lại rời bỏ chúng tôi, chúng tôi đã làm gì sai sao? " "Đội trưởng như vậy là sao? Xin anh cho chúng tôi một lời giải thích.. " "Đội trưởng …." "Đội trưởng …" Bỗng mọi người trong đội Thu Phong nháo nhào cả lên, họ đều muốn biết lý do mà Thu Phong rời khỏi đội. Có người tự trách bản thân đã làm gì sai liên lụy tới đội trưởng …
"Im lặng!!!" Thu Phong quát to lên trừng mắt hét "Từ khi nào đã mất trật tự như vậy! Tôi đã cho các anh nói chưa mà các anh tự tiện nói! Im lặng để tôi nói hết " Thu Phong quát lên làm tất cả im bặt. Họ đã biết mình đã quá phận, không ai dám hó hé, bọn họ im lặng chờ Thu Phong lên tiếng.
Thu Phong nhìn cả đội thở dài.. Đây là thành quả 7 năm trong quân đội của Thu Phong. Những gì Thu Phong gầy dựng trong 7 năm qua thì hết hôm nay sẽ phải từ bỏ tất cả, Thu Phong cũng không muốn nhưng đây là lệnh. Thu Phong lòng nặng trĩu giải thích "Hết hô nay Thu Phong ta không làm quân nhân nữa. Đây là ý của riêng ta, ta thấy bản thân mình không thích hợp làm một quân nhân nên sẽ từ bỏ. Ta còn sự nghệp bên ngoài, còn gia đình, mẹ già, em nhỏ. Đồng lương quân đội không đủ để lo cho gia đình nên ta cần ra ngoài lập nghiệp. Xin lỗi các đồng chí của ta, ta đã phụ lòng mọi người. Sau hôm nay đội trưởng sẽ là Hoàng Thái, cậu ta sẽ tiếp tục dắt mọi người đi trên con đường của một quân nhân chuyên nghiệp. Ta xin lỗi vì không thể tiếp tục dẫn dắt mọi người, thành thật xin lỗi " Nói xong Thu Phong cúi người xuông một góc chín mươi độ trước toàn đội, khi cúi xuống một giọt nước mắt của anh chảy ra, một quân nhân không thể khóc cho dù đồng đội có chết trước mặt, nhưng lần này là lần đầu tiên Thu Phong khóc kể từ khi anh gia nhập quân đội đến đây. Anh cũng giấu việc mình bị ép phải rời khỏi quân đội, anh không muốn bọn họ căm thù chính phủ, điều đó chỉ gây nên bất lợi cho họ.
"Đội trưởng …" Cả đội ai cũng cắn răn kìm chế cảm xúc. Mỗi người bọn họ ai cũng có một kỉ niệm khắc nghiệt với Thu Phong. Họ là một đại gia đình, cảm xúc sống cùng nhau không thể nói là ít được. "Được rồi, đây là việc riêng của đội trưởng. Mọi người nên tôn trọng anh ấy, đừng có ích kỷ như vậy, ai cũng có gia đình để lo. Nên nhớ chúng ta đang làm nhiệm vụ. NGHE RÕ CHƯA " Đội phó Hoàng Thái lên tiếng nói. Cả đội kìm lòng đồng thanh "Rõ".
Người mà Thu Phong hết lòng đào tạo nhất là Hoàng Thái. Thu Phong biết với bản tính thẳn thắng của mình thì quân đội sẽ tìm mọi lý do để anh rời khỏi quân đội nên Thu Phong đã đào tạo Hoàng Thái sẽ trở thành người đội trưởng tiếp theo của đội. Hoàng Thái cũng biết lý do Thu Phong rời khỏi quân đội không đơn giản như vậy, một người chỉ lạnh lùng với người ngoài, còn với cả đội anh như những người thân của họ, toàn tâm toàn ý. Lý do Thu Phong nói ra chắc cũng chỉ là một phần.
"Đội phó nói đúng ý của ta đó. Nên ta mong mọi người hiểu cho ta " Phong nhìn cả đội nở một nụ cười ấm áp trong mưa nói. Bỗng mắt Thu Phong trở nên sắc bén "Nào! ai muốn xem ta đấu lần cuối hãy bước lên thành một vòng tròn. Đây là trận cuối của ta nên hãy xem cho kỹ." "Rõ! Thưa đội trưởng " Tất cả một trăm sáu mươi sáu thành viên đầu xếp thành một nửa vong tròn. Nửa vòng tròn bên kia đội của Chenla cũng đã xếp hàng ngay đó tạo thành một vòng tròn như một cái đấu trường dành riêng cho hai người.
Chenla nhìn Thu Phong mỉm cười nói "Xem ra anh đã giải quyết xong việc với đội của anh rồi nhỉ? Mặc dù không hiểu anh nói gì nhưng tôi thấy anh được lòng cấp dưới quá đó!" Thay vì lo lắng như lúc nãy thì Chenla lại cảm thấy hưng phấn. Chiến đấu, đó là cách mỗi quân nhân tồn tại, bản năng dã thú của họ sẽ được bộc phát qua chiến đấu. "Cũng thường thôi!" Thu Phong hời hợt trả lời. Dù vậy ánh mắt của anh đã trở nên sắc bén, cả hai chuẩn bị lao vào cuộc chiến 1 vs 1.
"Xoẹt Xoẹt …" Cả Thu Phong và Chenla đều bắt đầu tháo súng và băng đạn, dao găm … Tất cả những thứ có thể gây sát thương ngoài nắm đấm đều được tháo xuống. "Cạch Cạch … Rầmmmmmmm…" Thu Phong vừa cởi một lớp quần ngoài xuống, cái quần vừa chạm đất gây ra chấn động cả mặt đất. Quần mà Thu Phong mặc bên trong nó có hàng tá cái túi nhỏ, bên trong những túi nhỏ đó là hợp kim osmi. Hợp kim được cho là nặng nhất thế giới với 22,48g/cm3. Tổng trọng lượng chiếc quần của Thu Phong là 200kg, chiếc quần này được nhà nước thiết kế cho riêng Thu Phong, hiện nay trong quân đội vẫn chưa ai mặc được nó mà di chuyển bình thường thậm nhí nhanh nhạy như Thu Phong. Thu Phong thường mặc chiếc quần đó mà vẫn hoạt động bình thường. Thu Phong chỉ cởi chiếc quần đó ra khi gặp đối thủ thực sự.
" Nhẹ cả người " Thu Phong nhún nhún vài cái rồi nhìn Chenla, dù cởi quần đặc biệt đó ra thì bên trong Thu Phong vẫn mặc chiếc quần quân đội bình thường. Chenla cũng giật mình với cái quần đó của Thu Phong. Việc này đủ thấy Thu Phong không tầm thường. Chenla bình tĩnh không có nghĩa cả đội của anh ta cũng vậy.
"Chuẩn bị xong chưa? Bắt đầu thôi!" Thu Phong nói. Chenla im lặng khẽ gật đầu. "Đoàng …" một phát súng chỉ thiên ra hiệu cho trận đấu bắt đầu. Cả hai nghe tiếng súng liền lao vào nhau như một con sói trong màn mưa.