Chương 6: Rời khỏi quân đội
"Tất cả các cậu nếu coi tôi là đội trưởng thì đây là mệnh lệnh cuối cùng của tôi! Hãy truyền lại những lời này cho những người còn lại, sau khi về quân khu thì tôi phải lập tức đi rồi!" Thu Phong nhìn xung quanh tất cả mọi người rồi hít một hơi nói: "Là một quân nhân các cậu phải có một linh hồn yêu nước không hơn không kém. Phục vụ đất nước hết mình, không được cảm xúc chi phối khi làm nhiệm vụ. Không được phản nước, không bán nước, không hại dân bằng bất cứ giá nào các cậu phải một mực yêu nước như chính bản thân các cậu. Ta chỉ là một con người bình thường, dù sau này có chuyện gì xảy ra với ta các cậu cũng không được làm gì quá phận rõ chưa! " "Rõ… Rõ … Rõ…" "Hức…" những âm thanh không đồng đều vang lên, giọng nói lại nghẹn ngào không nên lời. Có ngu thì họ cũng mơ hồ nhận ra Thu Phong là bị chính phủ ép rời khỏi quân đội.
Thu Phong nhìn mọi người, hắn cũng muốn khóc nhưng không thể. Nếu hắn để cảm xúc lộ ra thì những người ở đây cũng không thể kìm được cảm xúc. Lý do hắn kêu mọi người truyền đạt lại là vì hắn không muốn đối mặt với cả đội, nếu vậy hắn sẽ không kìm lòng được. Dù được các quốc gia mệnh danh là con quỷ của quân đội, điều đó chỉ đúng với kẻ thù. Còn những người như gia đình của hắn, thì hắn đối xử với họ rất tốt. Chưa bao giờ phụ lòng ai, dù người hắn tin tưởng phụ lòng hắn hắn cũng cười trừ rồi bỏ qua. Vì vậy những người biết Thu Phong không biết anh là ác ma hay là thiên thần.
~~~~~~~~~~
Hai tiếng sau. Đội của Thu Phong đã về tới quân khu. Xe của Thu Phong dẫn đầu đã vào cổng đầu tiền. Xe vừa dừng Thu Phong đẫ bước xuống rồi đi mất hút không ai hay.
"Đội trưởng … Đội trưởng, chúng tôi muốn nói chuyện với anh, đội trưởng …. " xe vừa vào tới tất cả thành viên của đội Thu Phong đã nháo nhào chạy lại xe của Thu Phong để gặp. "Đội trưởng đi rồi … Sau này còn cơ hội sẽ gặp lại đội trưởng … Bây giờ tất cả đội TẬP TRUNG " Đội phó Hoàng Thái nói với các thành viên rồi kêu họ tập hợp. "Rõ.." Dù là có chuyện muốn nói nhưng đã là quân nhân phải nghe theo lệnh."Tất cả về nghỉ ngơi tắm rửa, rồi qua nhà ăn uống một chén canh gừng sau đó về phòng ta sẽ giải thích sau! Bây giờ ta đi báo cáo nhiệm vụ! Nghe rõ thì giải tán " "Rõ" Sau đó tất cả giải tán. Riêng Hoàng Thái đi tới phòng Tư Lệnh để báo cáo.
"Cốc cốc" Hoàng Thái tới phòng Tư Lệnh gõ cửa. "Vào đi" Một tiếng nói già nua vang lên. Nghe vậy Hoàng Thái liên bước vào. Bên trong căn phòng rộng năm mươi mét vuông, chính giữa bày một bộ ghế salon với cái bàn thủy tinh. Xung quanh căn phòng là các chậu hoa, cây cảnh, bên góc phòng là một bàn làm việc rộng với một chiếc máy tính và một vài tài liệu trên bàn, người ngồi ở đó là một lão quân nhân hơn sáu mươi tuổi, với bộ đồ quân nhân trên mình nhìn ông trông rất uy nghiêm dù là khi ngồi đó. Người đó chính là Trần Văn Hoàng, tổng Tư Lệnh của lữ đoàn đặc công 467, Thiếu Tướng Trần Văn Hoàng.
"Thái đấy à? Vào đi con" Văn Hoàng nhìn Hoàng Thái nhẹ giọng nói. "Vâng thưa Tư Lệnh" Hoàng Thái đứng giữa phòng nói, rồi lại trước bàn làm việc của ông Hoàng chào theo kiểu quân nhân "Đại úy Hoàng Thái xin được báo cáo nhiệm vụ vừa rồi ".Văn Hoàng ngước lên nhìn Hoàng Thái nói " Thu Phong đã báo cáo với ta rồi ". Hoàng Thái nghe xong cũng mất kiên nhẫn tính nói gì rồi lại thôi.
Ông Hoàng biết Hoàng Thái nghĩ gì nên cũng nói luôn: "Con đang thắc mắc về chuyện của thằng Phong phải không?" "Đúng … Đúng vậy " Hoàng Thái ấp úng trả lời. Hắn biết với địa vị và chức quyền của hắn thì hắn không có quền được biết chuyện này.
Ông Hoàng thở dài "Ta sẽ nói con nghe nhưng không được phép kể lại với đội của cậu ta, nếu làm vậy lẫn con và ta đều bị khiển trách " "Người yên tâm "Hoàng Thái nghiêm túc nói, thật sự cậu cũng lo cho đội trưởng của mình hơn bất cứ ai. Ngày đầu vào quân đội cậu chỉ là một thằng vô dụng trong vô số các quân nhân ở đây. Ai cũng chê cười coi thường cậu, chỉ có Thu Phong, vị đội trưởng của cậu bây giờ không những không khinh bỉ cậu mà còn dìu dắt cậu từng chút một. Anh ấy đã chỉ từng li từng tí để bản thân mình được như bây giờ, Thu Phong vừa là một đội trưởng vừa là một người mà Hoàng Thái xem như là một người anh.
"Ta cũng biết tính cách con trầm ổn sẽ không nói với ai việc này. Được rồi ta sẽ nói cho con nghe. Hai đứa cũng như cháu của ta vậy, nhất là thằng Phong.. Haizzz…" ông Hoàng thở dài nói. Hoàng Thái mạnh mẽ gật đầu hắn rất muốn biết. Ông Hoàng nói tiếp " Thu Phong là một con quái vật tiềm ẩn của quân sự nước ta, đó là một điều tốt. Nhưng đối với các quốc gia khác thì ngược lại, họ không muốn ai uy hiếp đến họ. Điều đó là lý do lớn nhất Thu Phong buộc phải rời bỏ, tìm lý do để thằng Phong phải rời quân đội chỉ là việc nhỏ. Nếu thằng Phong có chỗ dựa lớn hơn ở các gia tộc thì không đến nỗi như vậy. Đây nó chả thèm lấy lòng ai, cũng chả làm mất lòng ai. Rất nhiều gia tộc đã muốn nhận nó vào gia tộc của mình mà nó đều từ chối. Chả biết nó nghĩ gì nữa, chắc là nó không quan tâm. Việc nó bị trừ khử ta cũng đã nhiều lần gọi điện cho cấp trên để họ nghĩ lại, cũng nói đến lợi ích khi có nó trong quân rồi. Rất tiếc là những quốc gia khác lại đưa cái lợi lớn hơn cho họ nên Thu Phong cũng không được coi trọng. Còn về các gia tộc họ càng muốn điều này xảy ra. Khi Phong nó không còn trong quân đội thì việc lôi kéo nó về phe mình càng dễ dàng. Thu Phong chẳng những có tài về mặt quân sự còn có tài về cầm quân lẫn lãnh đạo. Việc này dù với sức của ta cũng không thể nào " Nói xong ông Hoàng lắc đầu ngao ngán.
Thu Phong nó là đứa con của một người em gái kết nghĩa Văn Hoàng rất là quý. Thu Phong được như ngày hôm nay một phần là nhờ ông Hoàng nâng đỡ, một phần cũng do bản thân Thu Phong có thực lực. Nhà Thu Phong thật sự cũng không khá giả gì mẹ thì vẫn đi làm thuê làm mướn cho người khác, còn thằng em trai năm nay cũng đã mười lăm tuổi, vô học lớp mười. Tất cả tiền thưởng hay tiền lương của Thu Phong đều gửi về cho mẹ để chăm lo cho gia đình hết. Còn ba của Thu Phong đã mất từ sớm nên nhà cũng rất khó khăn về tiền bạc lẫn tinh thần. Vì vậy ông Hoàng coi Thu Phong như cháu trai của mình vậy, vì ông không có con trai. Chính vì đó nên Thu Phong hết lòng vì công việc của mình không phụ lòng ai.
Hoàng Thái nghe xong chết lặng. Đúng là hắn không thể tin được, một nhân tài mà bị vùi dập như thế sao? Hoàng Thái thầm quyết định bản thân phải càng phát triển hơn để lọt vào con mắt xanh của các đại gia tộc, từ đó hắn có thể giúp đỡ Thu Phong về kinh tế. Thu Phong như một người anh trai của hắn vậy. Quyết tâm, quyết tâm, … Hoàng Thái dặn mình phải cố gắng để giúp đỡ người anh của mình.
Ông Hoàng thấy ánh mắt của Hoàng Thái đã thay đổi ông cũng gật đầu mỉm cười. Quốc gia sắp xuất hiện một thiên tài mới để bù đắp lại sự thiếu sót của Thu Phong rồi. " Thằng Phong chắc giờ nó sắp đi rồi, nó dặn ta đừng nói cho ai biết vì nó sợ sẽ không kìm lòng được. " Ông Hoàng cười rồi lại nói tiếp "Cái thằng này thật sự như đàn bà, có vậy thôi cũng trành mặt. Thôi không có việc gì con về nghỉ ngơi đi" "Vâng! Thưa Tư Lệnh"
Sau khi trở về từ văn phòng của tư lệnh, Hoàng Thái đang nghĩ ăn nói thế nào với các thành viên trong đội đây. Đang trên đường trở về thì Hoàng Thái thấy một đám người đứng trước cổng quân khu như chờ ai đó. "Phó đội trưởng, chúng tôi muốn chào tạm biệt đội trưởng. Anh cùng chờ chứ? " Một người từ đám người đó thấy Hoàng Thái đang đi tới liền bước ra nói. Hoàng Thái giật mình. Anh không ngờ tất cả còn chưa trở về mà vẫn đứng đây."Sao các cậu biết đội trưởng sẽ đi ngay bây giờ?" Hoàng Thái hỏi. Một thành viên khác trả lời "Vì khi nãy có người thấy đội trưởng đang soạn đồ như chuẩn bị rời khỏi đây, nên chúng tôi đợi sẵn ở cổng ". Thái nhẹ nhàng gật đầu ra đứng chờ chung với các đồng đội, có lẽ sau hôm nay bất cứ ai trong đội cũng rất khó gặp được vị đội trưởng này của họ.
Năm phút sau … "B-Rừmmm… " một chiếc audi A8 đang chạy từ trong quân khu ra, chiếc xe đó là của Tư Lệnh, ông cho tài xế của mình chở Thu Phong đi. "Đội trưởng … Đội trưởng … Dừng xe lại, làm ơn dừng xe lại …" Tất cả các thành viên trong đội đều chạy ra chắn trước cổng quân khu. Làm vậy là trái luật nhưng không ai bắt lỗi họ vì tất cả đều biết lý do họ làm vậy.
"Két" Chiếc xe dừng lại nhưng không ai bước xuống. Thu Phong ngồi trong xe cắn răng không muốn ra. Tài xế cũng im lặng biết đây không phải chuyện của mình.
‘’Đội trưởng! Chúng tôi không cần biết lý do thực sự khiến anh rời khỏi, chúng tôi chỉ muốn đứng đây chào anh lần cuối cùng với tư cách là quân nhân. Mong anh khi về hãy giữ gìn sức khỏe, có dịp tất cả chúng tôi sẽ tới nơi thăm anh. Chúc anh THƯỢNG LỘ BÌNH AN. Chào anh vị đội trưởng của chúng tôi " Một người trong đội đứng ra nói, giống như đã bàn nhau từ trước, đến Hoàng Thái cũng bất ngờ.
"Tất cả NGHIÊM" Hoàng Thái liền nói, anh cũng kiềm chế cảm xúc của mình hết sức có thể. Tất cả cũng tách ra làm hai bên chừa đường cho xe đi. "Chào" Hoàng Thái đứng đầu hét. "Chúc đội trưởng thượng lộ bình an " cả đội ai ai cũng đồng thanh. Có đường thông tài xế liên quay qua nhìn Thu Phong, Thu Phong khẽ gật đầu. Xe tiếp tục lăn bánh. Qua khỏi công được mười mét bỗng có một cái đầu nhú ra khỏi cửa xe vẫy tay hét lớn "Chào các đồng chí, chào các anh em của ta, tất cả hãy giữ gìn sức khỏe!! Có dịp ta sẽ đến thăm mọi người, cám ơn mọi người …" Giọng ngày càng nhỏ xe đã đi xa khuất bóng ….
Các thành viên trong đội cũng bắt đầu rưng rưng nước mắt, vị đội trưởng hết mực chăm lo bọn họ đi rồi, đi thật rồi. "Oa huhuhuhu …" Trong đám người có một tên gào lên khóc như con nhít, hắn cũng lùn nhất đội chỉ cao 1m65 (vừa đủ tiêu chuẩn đc làm lính đặc chủng) và cũng là đứa trẻ nhất đội. Hắn nhớ lần đầu tiên hắn ngã cũng là Thu Phong kéo hắn đứng lên, lần đầu tiên hắn bị đánh cũng là Thu Phong đã thay mặt giúp hắn … Những kỉ niệm thật không thể quên. Tất cả các thành viên trong đội ai ai cũng đều được Thu Phong giúp đỡ để được như vậy.
"Phong! Anh hãy giữ gìn sức khỏe nhé! Em sẽ không phụ sự kỳ vọng của anh đâu" Hoàng Thái ánh mắt kiên định nghĩ thầm.
(chương này do nhiều cảm xúc nên mình viết hơi dài, để không làm các bạn mất hứng. Các bạn tiếp tục ủng hộ truyện của mình nhé! Nếu các bạn rảnh hãy ấn vào mục đề cử 10* giúp mình! Xin chân thành cảm ơn các độc giả)