Chương 4: Đi học – Ngẫu nhiên gặp Furinji Miu

Ảo Tưởng Chi Tiêu Dao Thần

Chương 4: Đi học – Ngẫu nhiên gặp Furinji Miu

" Gì cơ, đi học? Ta sao? Ngươi đùa sao Rebecca?" Minh Ngọc mang theo vẻ mặt rất là ngạc nhiên, hỏi Rebecca.

" Đúng vậy. Dù sao hộ khẩu các loại ta đều làm giúp ngươi rồi, ngươi bây giờ coi như cũng là một phần của nhà ta rồi, người nhà Rossellini làm sao lại có thể không có bằng cấp được chứ. " Rebecca chăm chú thuyết giáo Minh Ngọc. Sau đó giống như sực nhớ ra điều gì, nàng dùng sức kéo hai má của Minh Ngọc về hai bên:

" Còn có, phải gọi là chị Rebecca. "

Ra là bố mẹ của Rebecca cũng không có ở Nhật Bản, mà bọn họ chủ yếu sống bên Italia, một năm sẽ đến thăm Rebecca vài lần mà thôi. Ông bà Rossellini muốn cho con mình tự do và có thể bằng chính đôi bàn tay của mình lập ra một phen sự nghiệp.

Ba ngày trước, Rebecca đã gọi một cuộc điện thoại về Italia, hỏi ý kiến ông bà Rossellini, tỏ vẻ mình muốn nhận Phan Minh Ngọc làm em nuôi. Dù sao Phan Minh Ngọc không những cứu nàng khỏi hai tên côn đồ, hơn nữa dáng vẻ của Phan Minh Ngọc mới có 7 tuổi, trông rất đáng yêu, dễ dàng " thâu tóm " trái tim của thiếu nữ mới 14 tuổi này. Cho nên, khi nghe Phan Minh Ngọc bây giờ còn chưa có chỗ ở, Rebecca đã nảy ngay ra ý này.

Ông bà Rossellini cũng không có con trai, dưới gối chỉ có một đứa con gái là Rebecca, cho nên khi nhìn thấy ảnh của Phan Minh Ngọc mà Rebecca gửi về liền đáp ứng luôn.

Ba người nhanh chóng đạt thành thỏa thuận trên đầu môi, cũng không để ý đến ý kiến của Phan Minh Ngọc, lập tức đem tên của hắn vào hộ khẩu của nhà Rossellini.

Mà về phần Phan Minh Ngọc, hắn cũng biết Rebecca cùng ông bà Rossellini là có ý tốt, hơn nữa bây giờ tạm thời hắn cũng không có chỗ để đi, nên chỉ hơi có một chút bất mãn là bọn họ không thèm để ý ý kiến của mình mà thôi, sau đó cũng ngầm đồng ý.

Thế là ông bà Rossellini trở thành bố mẹ nuôi của Phan Minh Ngọc. Còn Rebecca ở trên danh nghĩa, trở thành chị của hắn.

" Hiểu rồi, Rebecca. " Minh Ngọc thở dài một hơi, chỉ là hắn cũng không thay đổi cách xưng hô, cũng không đẩy tay Rebecca ra. Mang theo trí nhớ kiếp trước, Phan Minh Ngọc làm sao có thể gọi một thiếu nữ mới có 14 tuổi là chị cho được.

Ba ngày qua, trời mới biết Rebecca dằn vặt Phan Minh Ngọc như thế nào, nàng quả là đem Phan Minh Ngọc trở thành món đồ chơi của mình, đi ngủ cũng ôm Minh Ngọc ngủ. Nếu không phải Minh Ngọc cực lực phản đối, không thì đến cả khi tắm Rebecca cũng mang theo Minh Ngọc tắm chung.

Chỉ ba ngày ngắn ngủi, Phan Minh Ngọc đối với Rebecca có thể nói vừa yêu vừa hận. Thử hỏi đối với một người đã có tâm lý trưởng thành như hắn, một thiếu nữ như hoa như ngọc đứng ngay trước mắt mà lại không thể làm gì sẽ dễ chịu sao?

Đánh không được, mắng cũng không xong, quả thật là dằn vặt người ta mà.

(Chú thích: Con gái phương Tây lớn nhanh lắm, 14 tuổi đã trông như con gái 18 bên châu Á rồi.)

" Đã bảo phải gọi là chị Rebecca mà. " Rebecca không vừa ý, nắm hai má Minh Ngọc một chút, thấy hắn vẫn không chịu thay đổi cách xưng hô thì mới bất đắc dĩ thả ra. Sau đó, nàng bước ra ngoài gọi:

" Quản gia, chuẩn bị xe, chúng ta tới trường tiểu học Gakuen. "

…..........................................................................................

20 phút sau, một chiếc Maserati Levante xuất hiện trước một trước học, ở trên có ghi tên, là Shouchiku Gakuen.

Sau đó có ba người từ trên xe bước xuống, hai nam một nữ, một già hai trẻ.

Phan Minh Ngọc nhìn bảng tên trường, trong lòng ngờ ngợ, thấy có chút quen quen, nhưng nhất thời chưa nhớ ra.

" Đi thôi, chúng ta vào trong. " Rebecca nói.

" Cô chủ, cậu chủ, mời đi lối này. " Quản gia dự định đi trước mở đường cho hai người. Cả ba trực tiếp đi đến phòng hiệu trưởng.

Có nhà Rossellini làm hậu thuẫn, thủ tục nhập học của Phan Minh Ngọc được hoàn thành rất thuận lợi, nhanh chóng trở thành học sinh của tiểu học Gakuen.

" Minh Ngọc, nhớ chăm chỉ học tập nha. " Rebecca phất phất tay chào Minh Ngọc, sau đó lên xe. Chiếc Maserati Levante như một mũi tên màu bạc, nhanh chóng rời khỏi trường tiểu học.

Đợi chiếc xe đi xa, Minh Ngọc mới xoay người, đi theo thầy hiệu trưởng đến lớp học của mình.

Đi tới lớp học, Phan Minh Ngọc phát hiện đã có một người đàn ông tuổi trung niên đứng đợi mình, có vẻ đây là chủ nhiệm lớp của hắn.

Đã được hiệu trưởng bàn giao từ trước, chủ nhiệm lớp nhanh chóng đưa Minh Ngọc vào lớp.

Thấy Phan Minh Ngọc đến, học sinh trong lớp xôn xao xì xào bàn tán.

Với vẻ ngoài đẹp trai khó có thể bị sự non nớt trên gương mặt che giấu cộng với khí chất đặc biệt, Phan Minh Ngọc nhanh chóng trở thành tâm điểm của cả lớp.

" Kia là ai vậy, học sinh mới đến sao? "

" Cậu ta thật là đẹp trai. "

" Không biết đã có bạn gái chưa. " Bé gái nói câu này xong, hai mắt hiện lên hồng tâm nhìn Minh Ngọc, hiện tượng này cũng có ở nhiều bé gái khác. (Con gái Nhật Bản biết yêu từ rất sớm.)

" Nào, em hãy tự giới thiệu mình đi. " Chủ nhiệm lớp dẫn Minh Ngọc lên bục giảng, sau đó kêu hắn giới thiệu mình.

" Chào mọi người, ta tên là Phan Minh Ngọc, người Việt Nam, sau này xin được chỉ bảo nhiều hơn. " Trên mặt Minh Ngọc trồi lên một nụ cười ấm áp, khiến đông đảo các bạn học cảm thấy hắn rất thân thiện, dễ mến.

" Được rồi, Minh Ngọc, em muốn ngồi ở đâu? " Chủ nhiệm lớp hỏi một cách ôn hòa.

Minh Ngọc cũng không đáp, hai mắt nhìn quanh lớp.

" Ngồi ở đây " " Ngồi ở đây " các bạn học liên tiếp hướng về Minh Ngọc đưa ra lời mời mọc, không chỉ nữ mà còn cả nam.

Cuối cùng hai mắt Minh Ngọc sáng lên, nhìn về phía chỗ ngồi bên cửa sổ, ở đó còn một cái bàn trống. Quan trọng nhất là bên cạnh đó có một bé gái tóc vàng, dáng vẻ cô đơn hấp dẫn hắn.

Phan Minh Ngọc bước nhanh về phía đó, ngồi xuống.

Ánh mắt của chủ nhiệm lớp nhìn Minh Ngọc mang theo vẻ kinh ngạc, sau đó nói với bé gái bên cạnh hắn:

" Furinji bạn học, em có thể cho Minh Ngọc bạn học xem chung sách không, ngày đầu đến lớp Minh Ngọc hẳn không mang sách đến lớp. "

Cô bé được gọi là Furinji nhẹ gật đầu, đem sách giáo khoa hơi nhích sang bên cạnh một chút, đủ để Minh Ngọc thấy được.

Lúc này, Minh Ngọc nghe thấy tiếng đám bé gái xì xào bàn tán.

" Lại là con bò sữa này, nó lại cướp mất Minh Ngọc bạn học. "

" Nghe đâu nó còn quyến rũ cả một học sinh trung học rồi cơ đấy. "

Nghe đến đây Minh Ngọc xuýt nữa thì quỳ, không ngờ đám bé gái này mới chỉ học lớp 2, thế mà đã biết bàn tán yêu đương, nói xấu nhau rồi.

Minh Ngọc đối với những lời đồn như thế này cũng không để ý nhiều lắm, khuôn mặt mang theo nụ cười thân thiện, quay sang chào hỏi Furinji:

" Xin chào, ta là Phan Minh Ngọc, sau này xin giúp đỡ nhiều hơn. "

Cô bé có chút ngoài ý muốn, không nghĩ là Phan Minh Ngọc lại chủ động làm quen, không giống như các bạn khác xa lánh mình. Thế là cũng cố nặn ra một nụ cười:

" Chào ngươi, ta tên là Furinji Miu, sau này xin giúp đỡ nhiều hơn. "

Nghe vậy nụ cười của Minh Ngọc cứng lại, liên tưởng đến tên trường là Shouchiku Gakuen, lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

" Ra là thế giới " History's Strongest Disciple Kenichi " à. " Sau đó liếc liếc Miu, nhìn thấy vòng một đã bắt đầu nảy nở của cô bé có chút nuốt nước miếng, nghĩ thầm: " Đúng là có tiềm năng trở thành bò sữa thật mà. "

" Minh Ngọc bạn học, sao vậy? " Miu nghe được tiếng Minh Ngọc lẩm bẩm, không khỏi nghi hoặc.

" Không có gì, nói nhảm thôi ý mà, đừng để ý. " Minh Ngọc đang nghĩ bậy, nghe được Miu hỏi liền chột dạ, vội vàng xua tay, sau đó rất nhanh nói sang chuyện khác:

" Đúng rồi, Miu, trong nhà ngươi mở một đạo quán phải không, ta có thể đến xem không? "

Chiêu này quả nhiên có hiệu quả, Miu nhanh chóng bị Minh Ngọc hấp dẫn, giật mình hỏi lại:

" Oa, tại sao ngươi lại biết nhà ta mở một đạo quán? " Thú thực Miu rất giật mình, việc trong nhà mình mở đạo quán đến nay nàng vẫn chưa từng kể với ai trong trường, không ngờ Minh Ngọc lại biết được điều này.

" Theo ta đoán, đạo quán tên là Ryozanpaku phải không? " Minh Ngọc vẻ mặt thần bí nói với Miu.

" Điều này ngươi cũng biết sao? Ngươi là nhà tiên tri à? " Miu mang theo vẻ sùng bái nhìn Minh Ngọc, đôi mắt đáng yêu mang theo từng ngôi sao nhỏ.

Haizz, đúng là trẻ con dễ bị gạt.

" Đúng rồi, đợi khi tan học ta có thể đến đạo quán Ryozanpaku không? " Minh Ngọc mong đợi nhìn Miu.

" Dĩ nhiên là được, khi tan học ta sẽ dẫn ngươi đi. " Miu cười híp cả mắt, trong rất là đáng yêu. Đối với một bé gái chịu sự xa lánh, ghen ghét của các bạn khác như nàng, sự xuất hiện của Minh Ngọc không khác nào xua tan sự cô đơn mà Miu phải chịu đựng, được hưởng thụ niềm vui của tình bạn như bao người khác.

" Chúng ta ngoắc tay, ai thất hứa sẽ là con rùa con. " Minh Ngọc đột nhiên nổi tính trẻ con, đưa ra ngón út.

" Ai thất hứa sẽ là con rùa con. " Miu cười, hai ngón tay nhỏ ngoắc vào nhau, tình bạn của hai bên lập tức được hình thành.

Đột nhiên, cả hai bỗng cảm nhận được " sát khí ", không hẹn mà cùng một lúc nhìn lên bục giảng. Chỉ thấy sắc mặt chủ nhiệm lớp tối sầm, hai tay cắm vào hông.

" Furinji, Minh Ngọc, đang giờ học mà hai em lại ngồi nói chuyện như thế à! Cả hai ra ngoài đứng mau lên! " Chủ nhiệm lớp quát lên.

" Reng, reng... " Đúng lúc này tiếng chuông hết tiết học vang lên, chủ nhiệm lớp bất đắc dĩ nhìn hai người, xua xua tay, sau đó thu dọn đồ dùng rời khỏi lớp.

Miu và Minh Ngọc hai mặt nhìn nhau, sau đó đồng thời nở nụ cười.