Chương 3: Rebecca Rossellini

Ảo Tưởng Chi Tiêu Dao Thần

Chương 3: Rebecca Rossellini

Ngay khi Phan Minh Ngọc chuẩn bị ấn vào mục xuyên không, bỗng hắn ta nhớ đến điều gì đó, đột nhiên dùng tốc độ cực nhanh quay đầu hỏi Hằng Nga:

" Đúng rồi, Hằng Nga này... Ngươi ở trong này không chán sao? "

Hằng Nga hơi có một chút sững sờ, sau đó liền phản ứng lại ngay, bèn đáp lại:

" Cũng có một chút buồn chán... Nhưng dù sao ta cũng quen rồi, dần dần cũng cảm thấy bình thường. "

Nhìn vẻ mặt mỉm cười của Hằng Nga mà bỗng Minh Ngọc cảm thấy đau lòng thay cho nàng. Có ai biết, sau nụ cười ấy là nỗi cô đơn biết nhường nào.

Minh Ngọc nghĩ tới mình còn 2000 Tiêu Dao Điểm, thế là cắn răng một cái, nói với hệ thống:

" Hệ thống, cho ta hối đoái " Quảng Hàn Tiên Cung " và " Thanh Thử Điện " "

" Tích tích, " Quảng Hàn Tiên Cung ", " Thanh Thử Điện " hối đoái thành công, hao phí 1000 Tiêu Dao Điểm. "

Trong hệ thống không gian bỗng xuất hiện hai cung điện, một cung điện màu trắng, cái còn lại màu xanh.

Cung điện mặc dù không lớn, nhưng thay vào đó mang lại cho người ta cảm giác hết sức cao quý, xung quanh có tiên khí lượn lờ, mây mù che phủ, giống như cõi bồng lai của tiên gia.

Cách đó không xa có một gốc quế cao chót vót, cành lá xum xuê. Dựa theo ước tính, gốc cây này có tuổi thọ ít nhất phải đạt tới khoảng một nghìn năm.

Quả đúng là " Quảng Hàn Cung lý nhất chi mai, Thanh Thử Điện tiền thiên thụ quế. "

Đột nhiên, từ trong cung điện, một con thỏ trắng nhỏ xinh xắn, hết sức đáng yêu chạy ra, sau đó nhào vào lòng Hằng Nga. Hai con ngươi màu đỏ mang theo vẻ quyến luyến nhìn giai nhân.

" Thỏ... Thỏ ngọc? " Hằng Nga kinh ngạc nhìn bé thỏ trắng nhào vào lòng mình. Sau đó lại nhìn về phía cung điện:

" Đây là cung Quảng Hàn sao? "

Lập tức nàng liền hiểu được suy nghĩ của Phan Minh Ngọc. Hắn không muốn để cho nàng chịu cảnh cô đơn ở đây một mình, lúc này bỏ ra 1000 Tiêu Dao Điểm hối đoái cung Quảng Hàn, ít nhất nàng sẽ có thỏ ngọc làm bạn, không phải lẻ loi nữa.

Một dòng nước ấm chảy xuôi trong lòng Hằng Nga. Ánh mắt nàng nhìn về Minh Ngọc càng thêm nhu hòa, như một làn thu thủy đủ để hòa tan hắn.

Hai người nhìn nhau, đều nở nụ cười mỉm không nói, ánh mắt đã đủ để diễn tả nhiều điều, âm thanh lúc này thực sự quá thừa thãi.

" Ta sẽ sớm trở về thôi. " Cuối cùng Phan Minh Ngọc là người cất tiếng trước, phá vỡ không khí trầm mặc này.

" Ừm. " Hằng Nga cũng không nhiều lời mà chỉ nhẹ gật đầu. Nàng tin tưởng Minh Ngọc sẽ sớm trở về.

Suốt bao nhiêu năm tháng, rốt cục Hằng Nga cũng có người để kí thác.

" Hệ thống, cho ta xuyên qua thế giới " Naruto " ".

" Tích tích, Tiêu Dao Điểm của kí chủ không đủ, không cách nào xuyên qua " Naruto " ".

Phan Minh Ngọc nghe vậy liền sững sờ, vội vàng kiểm tra thật chi tiết, sau đó trong miệng hắn phát ra một tiếng cười khổ.

Hóa ra muốn xuyên qua mỗi một thế giới lại cần hao phí Tiêu Dao Điểm khác nhau. Thế giới thấp thì cần ít Tiêu Dao Điểm, ngược lại, thế giới càng cao cấp hao phí Tiêu Dao Điểm càng nhiều.

Mà muốn xuyên qua " Naruto " hắn cần phải trả ròng rã 50000 Tiêu Dao Điểm, cũng chính là một nửa giá cả của Mangekyou Sharingan.

Còn nữa, muốn định vị thế giới cần xuyên qua lại muốn tốn thêm 5000 Tiêu Dao Điểm. Cho lên, lựa chọn duy nhất của Minh Ngọc vào lúc này chỉ còn thế giới thể loại School Days, hơn nữa lại còn là Random.

Minh Ngọc cũng chẳng suy nghĩ nhiều nữa, lập tức click vào Random, sau đó trước mắt Minh Ngọc bao trùm bởi một màn đen, tối sầm lại.

….........................................................................

Ào ào ào ào...

Bên tai là tiếng gió đang gào thét.

" Đây là gió sao? Cảm giác thật là quen thuộc. "

Phan Minh Ngọc rốt cuộc lấy lại ý thức của mình, mí mắt hơi nhíu chặt lại sau đó liền mở ra.

Cảnh tượng trước mắt làm Minh Ngọc hết hồn.

Hắn ta đang rơi tự do từ độ cao khoảng ngàn mét.

" Ối mẹ ơi, trời đất thần phật ơi cứu con. Chu mi naaaaaaaa... "

Sau đó chỉ nghe " ầm " một tiếng, khuôn mặt đẹp trai của Phan Minh Ngọc đã tiếp xúc với đất một cách hết sức thân mật.

" Hệ thống... ngươi thật là đồ khốn nạn... " Minh Ngọc gằn từng chữ.

Bỗng, hắn ta cảm thấy điều gì đó là lạ: " Ủa, mình vẫn còn sống sao? "

Bên tai Phan Minh Ngọc đột nhiên vang lên âm thanh lạnh lùng của hệ thống: " Thành công giáng lâm đến vị diện mới, ngôn ngữ tự động được chuyển thành Tiếng Việt, màn bảo vệ chuẩn bị đóng lại... Đếm ngược, 60...59...58... ".

Lúc này Phan Minh Ngọc mới để ý đến quanh mình có một cái màn màu vàng, bán kính chừng 3 mét, ngăn cách mọi vật xung quanh.

Sau đó Minh Ngọc đứng lên, hơi vuốt vuốt mũi một chút, liền ngây ngẩn cả người.

" Ớ, sao tay ta lại trở nên nhỏ thế này. "

Minh Ngọc hốt hoảng, trong nội tâm mặc niệm " Hệ thống ", vội vàng ấn vào mục " Nhân vật ".

Tên: Phan Minh Ngọc

Tuổi: 7

Huyết thống: Hoàng Kim Long, Tiên Nhân

Tu vi: Luyện khí cảnh sơ kỳ

Công pháp: Tạo Hóa Tiêu Diêu Quyết tầng 1

Kỹ năng: Võ Cổ Truyền, Siêu Cấp Thị Lực

Số lần rút thưởng: 0

Tiêu Dao Điểm: 0

" Ôi vãi, sao mình lại thành 7 tuổi thế này... " Minh Ngọc há hốc mồm nhìn thông tin được biểu hiện trước mắt mình. Sau đó Minh Ngọc liền nghĩ tới một điều, cắn răng nghiến lợi quát lên:

" Hệ thống, là do ngươi giở trò phải không??!! "

Hệ thống đối với sự tức tối của Minh Ngọc không hề quan tâm, cũng chẳng thèm trả lời lấy một câu, vẫn lạnh lùng đếm tiếp.

"... 3... 2... 1.... Đếm ngược đã xong, màn chắn biến mất. " Dứt lời, Minh Ngọc liền thấy xung quanh cảnh vật thay đổi cực kỳ to lớn.

Lúc này hắn đang trong một hẻm nhỏ. Bên ngoài là dòng người đông đúc, đâu đâu cũng thấy người đi lại.

Ngay khi Minh Ngọc chuẩn bị ra ngoài xem xét thông tin của thế giới này, hai nam một nữ bỗng đi vào hẻm nhỏ.

Không, nói đúng hơn là cô gái kia bị hai gã còn lại ép buộc vào trong đây.

" Cô em, làm gì mà vội vậy, khôn hồn thì nôn tiền ra đây. Nếu không thì đừng trách chúng ta vô tình... " Ánh mắt dâm tà của chúng đảo loạn trên thân cô gái kia.

Đó là một người thiếu nữ tóc vàng xinh đẹp, khuôn mặt mang dáng vẻ không thuộc về người châu Á, đoán chừng là đến từ phương Tây.

Chỉ là khuôn mặt xinh đẹp của nàng giờ đây lại đầy vẻ hoảng sợ, đến nỗi có chút trắng bệch ra.

Rebecca Rossellini trong lòng thầm nói một tiếng xui xẻo. Nàng vốn là học sinh kiêm người mẫu cho một số mặt hàng quần áo nhỏ, hôm tay quay chụp xong chỉ muốn ra ngoài đi dạo một chút, ai ngờ lại gặp phải việc này.

" Các ngươi đừng làm loạn nha, ta sẽ la lên đó... "

" La sao? Ngươi cứ việc la đi, xem ai dám tới cứu ngươi... " Một trong hai tên du côn cười phá lên, từ trong túi quần bỗng lấy ra một con dao gọt hoa quả, không có ý tốt nhìn về phía Rebecca.

Phan Minh Ngọc gặp cảnh này, lập tức hiểu rằng mình đã gặp được bọn cướp, cảm thấy hơi chút đau đầu, vừa mới đến thế giới này đã chứng kiến tình cảnh khó coi như vậy.

Trong lòng tuy có chút cảm thán, thế nhưng hành động của hắn cũng không chậm, hét lên một tiếng, hấp dẫn sự chú ý của hai tên côn đồ:

" Dừng tay, giữa thanh thiên bạch nhật định giở trò cướp bóc còn có thể thống gì? " Bởi vì trở về hồi 7 tuổi nên giọng điệu mang theo chút non nớt của trẻ con.

Giọng nói của hắn làm cả ba sững sờ, cũng hấp dẫn sự chú ý của một số tuần cảnh.

" Bên kia có chuyện gì vậy, qua xem chút. " Hai người mặc đồng phục cảnh sát màu xanh kéo nhau qua đây xem. Trị an ở Nhật Bản làm rất tốt.

" Còn chần chờ gì nữa, đi mau... " Phan Minh Ngọc lập tức lôi kéo Rebecca chạy đi.

Đùa gì vậy, hắn không thân không phận, nếu bị chú cảnh sát gặp được còn không phải là vào cô nhi viện sao.

Thân thể của Phan Minh Ngọc nhỏ thế nhưng tốc độ cũng không chậm. Tu vi Luyện Khí sơ kỳ ngay lập tức được hiển lộ. Thế nhưng Rebecca là thân con gái cũng không có tốc độ như hắn, chạy một chút liền cảm thấy hụt hơi, thở dốc:

" Chậm... chậm lại một chút... "

" Haizz, ngươi chạy chậm quá đi mất. " Phan Minh Ngọc cảm thấy hai tên côn đồ và hai ông cảnh sát sắp đuổi tới nơi, hai tay bèn ôm lấy hông Rebecca, hít sâu một hơi liền ôm ngang lấy nàng, vận lên bí kĩ " Lăng Ba Vi Bộ, Ba Chân Bốn Cẳng " cong đít mà chạy, chỉ chốc lát đã bỏ xa bốn người kia.

" Phù, phù... cuối cùng cũng cắt đuôi được. " Chạy 15 phút Phan Minh Ngọc liền dừng lại, đặt Rebecca xuống, thở dốc. Dù có tu vi đạt tới Luyện Khí sơ kỳ, thế nhưng thân thể hắn vẫn còn là trẻ con, vì vậy thể lực cũng không được tốt lắm.

Liếc mắt sang bên, Minh Ngọc liền thấy Rebecca đang nhìn mình như nhìn một con quái vật.

Rebecca nuốt nước miếng một chút, hỏi: " Ngươi còn là trẻ con sao? Làm sao lại chạy nhanh như vậy chứ? Dù ôm ta chạy vẫn nhanh hơn bốn người trưởng thành... Trời, trẻ con bây giờ đều lợi hại như vậy sao? "

Sau đó lại lẩm bẩm một mình, vẻ mặt hơi tái đi:

" Không đúng, chẳng lẽ ta gặp ma giữa ban ngày. "

" Ma cái đầu ngươi... Cả nhà ngươi mới là ma đó! " Minh Ngọc tức giận gõ vào đầu Rebecca.

" Ô ô ô, không phải ma, ma làm sao lại đánh người được. " Rebecca đáng thương lên tiếng. Sau đó hỏi Minh Ngọc:

" Thế ngươi là ai? "

" Ta là Phan Minh Ngọc, là người Việt Nam. "

" Tên ta là Rebecca Rossellini, người Italia. " Sau đó Rebecca chớp chớp con mắt đáng yêu, tò mò hỏi Minh Ngọc:

" Minh Ngọc, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? "

Phan Minh Ngọc há mồm ra, vừa định nói năm nay 19 tuổi, bỗng nhớ đến hiện tại mình chỉ có 7 tuổi mà thôi, bất đắc dĩ trả lời:

" 7 tuổi "

" Ặc, ngươi thật là mới có 7 tuổi sao? Ngươi lợi hại như vậy bố mẹ ngươi có biết không? "

Minh Ngọc nghe Rebecca nhắc tới bố mẹ mình, lập tức nghĩ đến hình ảnh hai người qua đời với nụ cười thỏa mãn, mà hắn không bao giờ có thể gặp lại họ nữa, ánh mắt hơi có vẻ đượm buồn, đáp lại:

" Bố mẹ ta không ở đây. "

Rebecca nghe vậy sững sờ, lại phối hợp với nét mặt đượm buồn của Minh Ngọc, nàng liền biết mình đã chạm đến nỗi đau của " cậu bé " trước mặt, vẻ mặt áy náy vội vàng nói xin lỗi:

" Xin lỗi! Không ngờ ta lại khiến ngươi nhớ lại chuyện buồn. "

" Không sao, tất cả cũng đã qua rồi. " Minh Ngọc cười đáp lại. Sau đó xoay người định đi.

" Nếu không còn việc gì thì ta đi nhé. "

" Chờ chút! "

….....................................................................

Nửa tiếng sau, Minh Ngọc cùng Rebecca đứng trước một căn biệt thự hết sức hào hoa.

Số là khi nãy Rebecca hỏi Minh Ngọc bây giờ ở đâu, Minh Ngọc nói còn đang tìm nơi ở, thế là Rebecca lôi Minh Ngọc về nhà mình luôn, không thèm hỏi ý kiến của hắn.

" Oa, đây là nhà ngươi à Rebecca. Thật lớn nha. " Minh Ngọc thốt lên. Kiếp trước tuy nhà hắn cũng có tiền, nhà cũng rất sang trọng, nhưng sao có thể bì nổi những căn biệt thự trong Anime được.

" Cũng tạm được, chúng ta vào thôi. " Rebecca cười một cách tự hào, sau đó cánh cổng điện tử mở ra, hai người bước vào trong căn biệt thự có bề ngoài hào nhoáng này.