Chương 04: Tiến Hóa

Evolution XXX

Chương 04: Tiến Hóa

Chương 04: Tiến Hóa


- Giết người rồi… A… A…

Tiếng la hét thất thanh đâu đó vang lên, có những kẻ không tự chủ được mà bước chân phải lùi về phía sau mấy bước, kinh hoàng đến nỗi ngã ngồi trên nền đất, mặt cắt không còn giọt máu.

Thằng Huy nhíu mày, nó sợ hãi nhìn cảnh tượng vừa diễn ra, trái tim trong lồng ngực nhảy lên thình thịch. Trước khi được đưa về trại mồ côi, ngay từ lúc nhận biết được chuyện xung quanh, nó đã phải vì miếng ăn mà lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm, đầu đường xó chợ, cùng vài tên lưu manh lớn tuổi đem nó đi xin ăn, móc túi… không chuyện gì thấp hèn nhất mà nó chưa từng trải qua, mấy cái chuyện thanh toán đâm chém cũng không phải nó chưa từng thấy, thế nhưng việc một cô gái chân yếu tay mềm chỉ nhoáng lên lập tức cắt rụng đôi tay của gã thiếu niên cao lớn thì đây là lần đầu trong cuộc đời nó chứng kiến, tin chắc những kẻ còn lại cũng không ngoại lệ.

- Cô ta còn là con người sao?

Thanh âm run rẩy của gã áo đỏ lắp bắp kinh hoàng. Ngón tay tê cứng chỉ vào tên thiếu niên đang nằm thoi thóp trong vũng máu.

Quan sát thật kỹ sẽ thấy năm chiếc móng nhọn hoắt, vươn dài chừng hai ba tấc, lấp lóe như bạc mọc ra trên bàn tay phải của cô gái, chính cái thứ đó vừa chém rơi đôi tay của gã thiếu niên kia.

Không gian tràn ngập mùi tanh của máu.

Đối với những đứa trẻ còn chưa đủ tuổi trưởng thành, tràng cảnh kinh khủng vừa rồi dường như đã khắc sâu vào tiềm thức, khiến chúng không thể nào quên được.

Cùng lúc, tại một căn phòng kín không rõ địa điểm ở đâu trên thế giới, trước màn hình tivi cỡ lớn, ẩn hiện ba bóng dáng đang ngồi tựa lưng trên ghế sofa, dưới ánh sáng yếu ớt từ nơi đó tỏa ra, có thể nhìn thấy những kẻ này đều mang mặt nạ, chất liệu hình như đều được đúc bằng kim loại, bóng loáng lạnh lẽo, khác biệt duy nhất là màu sắc cùng những hoa văn kỳ quái.

- Cô bé thức tỉnh sớm nhất kia có năng lực dạng công kích, có lẽ thuộc vào cấp B...

- Máy tính bắt đầu phân tích!

Từ thanh âm già dặn, dứt khoát, có thể đoán được đây là lời của người phụ nữ đã bước vào độ tuổi trung niên, ngay khi ấy, trên màn hình lập tức xuất hiện mấy dòng chữ.

"Đối tượng: Nữ"

"Số hiệu: T17"

"Tương thích máu huyết 12%"

"Thức tỉnh: Vuốt Bạc cấp B"

"Khả năng sinh tồn 37%"

Màn hình chạy qua dòng chữ cuối cùng, ba người nhìn nhau gật gù, thoạt trông có vẻ tương đối hài lòng.

- Cũng chưa biết mấy thằng nhóc kia sẽ sinh ra thứ gì, hy vọng không nổ tan xác như mấy lần trước! Hé hé!

Tiếng nói the thé quái khí bất nam bất nữ của một gã ngồi chính giữa vang lên, giọng điệu vô cùng âm lãnh.

Quay lại khu rừng, hiện giờ thằng Huy đã bị hù cho kinh sợ, nó lui lại, từ từ lẩn vào trong đám đông, sau đó tách khỏi khu vực mà nó xác định là nguy hiểm, với cái suy nghĩ tốt nhất tránh xa con mụ ghê gớm vừa ra tay kia càng sớm càng tốt.

Một mình nó nhắm hướng khác di chuyển, mặc kệ là đi đâu, cứ lẩn trước rồi tính.

Dĩ nhiên, đồng dạng như nó cũng có hơn chục người chia nhau âm thầm rời khỏi hiện trường.

Hiện tại, trong lòng tất cả đã bắt đầu phân tích được vài thông tin quan trọng, đặc biệt thứ gọi là ưu thế kia, tựa như, dạng ưu thế này là khả năng mọi người ở đây đang hoặc sẽ nắm giữ, tuy nhiên, làm sao để phát huy ra thì không ai biết, thủy chung vẫn còn là một ẩn số cần bọn chúng tìm hiểu.

Thằng Huy tự nhủ, vấn đề trên hết lúc này là cần phải giữ mình, mười bốn ngày nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, càng như lời gã áo đỏ ban nãy đề cập, quan trọng nhất trước tiên làm sao sinh tồn ở chốn này! Đói chết thì cũng thảm như nổ chết mà thôi...

Khi số lượng những kẻ xung quanh phạm vi cô gái giảm dần, lúc này gã áo đỏ mới chợt tỉnh táo lại từ trong sự mê man. Gã vẫn giữ nguyên tư thế đưa ngón tay về phía trước, nói lắp bắp.

- Không thể... nào... Cô là... thứ... gì thế?

- Tao là thứ gì? Tụi mày vẫn chưa hiểu hay sao, đây là trò chơi sinh tử! Chỉ có chết hoặc sống! Thế nào, tốt nhất ngậm miệng lại, cút khỏi đây, chờ chị em tao tìm được hai chìa khóa rồi tụi mày muốn làm gì thì làm! Cút...

Mặc dù có chút xấu hổ khi bị một cô gái chỉ vào mặt bảo cút, thế nhưng gã cũng hiểu mình không thể làm gì, đành ngậm miệng, lủi thủi đi theo đám người khác.

Chẳng mấy chốc, chỗ này trở nên vắng vẻ, từng cơn gió nhẹ thổi qua mấy sợi tóc của hai cô gái trẻ bay lất phất. Khung cảnh sẽ xinh đẹp hơn nếu như cạnh đó không có xác của gã thiếu niên đã tắt thở vì mất máu quá nhiều.

- Chị, bình tĩnh hơn chưa?

Cô gái áo trắng thở dài, có chút lo lắng cất lời.

- Ừ, phát tiết được, nên đã khá tốt rồi! Em thì sao, trong đầu có thông tin gì thêm hay không? Hầy, em cố gắng thức tỉnh sớm một chút, lợi thế sẽ nghiêng về chúng ta. Mà từ lúc này, gọi chị là Yến...

- Em chưa được... nhưng em cảm giác thông tin đang dần hồi phục trong đầu rồi, có lẽ mấy tiếng đồng hồ nữa thôi... Mà sao ban nãy...

- Ý em là giết hết để không ai cạnh tranh chìa khóa?

- Dạ đúng!

- Không được... Vuốt Bạc của chị chỉ có thể dùng thêm được vài lần, cần bổ sung năng lượng...

Lời của cô gái tự nhận tên Yến vừa dứt, từ trong bụng cô ta bỗng phát ra tiếng rột rột, khiến cô ấy không khỏi lắc đầu, ngồi bệt xuống, dựa vào gốc cây gần đó, thở hắt ra, Yến tiếp tục nói, lời nói có vẻ bất đắc dĩ.

- Trong vòng mấy tiếng nữa, em tranh thủ thức tỉnh năng lực, chúng ta phải tìm thực phẩm để bổ sung. Không nghĩ rằng thứ năng lực đáng sợ này lại khiến cơ thể nhanh đói như thế...

o0o

Năm giờ sau!

Liên tục có tiếng cười ha hả khắp nơi trong rừng. Đôi lúc còn có những thứ âm thanh như thể tiếng sấm nổ, tiếng la hét cùng vài loại âm thanh hỗn tạp khó có thể hình dung.

- Con chó cái, tao cũng thức tỉnh rồi... Thì ra như vậy... Thì ra như vậy... Ha ha... Chờ đó, lần này tao sẽ đi săn mày... Dám bảo tao cút sao, khốn nạn, chó chết... Chờ đó cho tao...

Ở đâu đó...

- Chuyện gì thế này... Mình nhớ rồi... Trời ơi... tốc độ của mình...

Lại một nơi khác...

- Hừ! Ra là thế! Năng lực thức tỉnh sẽ có thông tin, mình tên Dũng à? Tên cũng được đấy...

Lần lượt những kẻ đang thức tỉnh, nhưng bên cạnh đó cũng không hiếm những người xui xẻo.

Khi trong não bắt đầu hình thành những dòng thông tin đầu tiên, còn chưa kịp thời hiểu ra vấn đề, cả cơ thể của đám đó do không hoàn toàn thích nghi với năng lực, cho nên có dấu hiệu tinh thần sụp đổ, trở nên điên dại. Tất cả diễn ra rất nhanh, từ đỉnh đầu những kẻ đó trương phình như quả bóng, rồi đột ngột căng ra càng lúc càng lớn...

Bùm!

Thế là một mạng nằm xuống!

"T75 Thức Tỉnh Sóng Xung Kích cấp B"

"T09 Thức Tỉnh Bước Nhảy cấp C"

"T83 Thức Tỉnh thất bại"

"T14 Thức Tỉnh Chữa Lành cấp C"

"T25 Thức Tỉnh......

Trên màn hình liên tục hiện ra những thông tin chi chít, ba người mang mặt nạ đã không còn giữ được bình tĩnh, đều hơi chồm người tới phía trước, dán chặt đôi mắt vào, tâm tình có vẻ đang rất hưng phấn...

Thêm chừng ba tiếng đồng hồ nữa trôi qua, hầu như tất cả hơn trăm người đã lần lượt hoàn thành sự thức tỉnh, người thành công nắm giữ dạng năng lực vô cùng kỳ quái, kẻ thất bại nằm xuống, cát bụi trở về cát bụi.

Duy nhất có thằng Huy, hiện giờ nó đang ngồi trên một chạc cây rậm rạp, khuất khỏi tầm mắt của tất cả, khuôn mặt méo xẹo vì đau đớn, tưởng chừng như nó đang bị một bàn tay vô hình dày vò cả cái đầu.

Rõ ràng trước đây mấy tiếng, thằng Huy đã thành công thức tỉnh một lần, nhưng không hiểu vì sao, lúc nó đang nghỉ ngơi sau khi thể nghiệm năng lực, thì đột nhiên trong đầu tiếp tục tống ra những luồng thông tin còn nhiều hơn lúc trước, khiến nó không thể chịu đựng nổi mà thành ra sự tình như hiện tại.

Chỉ là, cơn đau cứ tăng dần, nhưng nó vẫn tỉnh táo nhận biết được tất cả mọi thứ xung quanh, cho đến khi, trong thần trí hiện ra những hình ảnh vô cùng kỳ lạ.

Nó thấy bản thân trôi nổi vô định trong tinh không, cứ như vậy trôi mãi trôi mãi, không biết thời gian trải qua bao lâu, khi sự cô đơn xâm chiếm hết lý trí, nó mở mắt ra thì bầu trời đã tối đen như mực.

- Chuyện gì đây, mình vừa rồi rõ ràng thấy được những vì sao, chỉ cần đưa tay là có thể chạm lấy...

Trong mơ hồ, nó cảm nhận được thân thế có sự biến đổi, cảm giác mất lực vì đói lúc chiều đã không còn, thay vào đó là năng lượng tràn trề chảy khắp các cơ thịt.

Trong màn đêm, thằng Huy khẽ nắm chặt bàn tay, từng âm thanh rôm rốp phát ra, sau đó, ngay chính giữa tay nó đột ngột hiện ra những đốm sáng lập lòe như đom đóm. Cùng lúc trong đầu cũng hiện ra thông tin.

"Tiếp nhận đồng huyết đạt 100%, kỹ năng Hấp Thụ khởi động"

"Tiếp nhận đồng huyết, kỹ năng Ẩn Nấp cấp A"

"Tiếp nhận đồng huyết, kỹ năng Bạo Quyền cấp S"

"Tiếp nhận đồng huyết, kỹ năng Vuốt Bạc cấp B"

"Tiếp nhận đồng huyết, kỹ năng Nhìn Thấu cấp A"

"Đồng huyết khởi động, không đủ điều kiện thăng cấp, tạm ngưng"...

o0o

Trên màn hình tivi trong căn phòng, ba người thần bí ngồi nhìn nhau, cười nói vui vẻ, không ai nhận ra những thứ phát sinh trên người thằng Huy, lại càng không dám tưởng tượng đến chuyện tương tự như thế.

Chương trình Evolution thực chất là một chương trình vào hạng tuyệt mật của chính phủ các nước phương Tây, chương trình này đã bắt đầu khởi động từ những năm 1200, hiện tại đã là năm 2234, trải qua hơn ngàn năm, số lượng những Tiến Hóa Nhân làm việc cho mấy tổ chức bí mật này là một con số khủng khiếp. Lần này khởi động lại, chính là vì gần đây họ chiếm được một thứ vô cùng quan trọng, cũng chính là tảng băng cách đây mấy năm cướp từ tay đoàn thám hiểm Potaris.

Kỳ thực cái quan trọng không phải tảng băng vô tri vô giác, mà là thứ nằm bên trong. Tổ chức Evolution gọi nó là Blood Soul, viết tắt là BS, một dạng Huyết Hồn kỳ lạ.

Khi con người được tiêm vào huyết thanh BS, nếu thích ứng được, thì hầu như các tế bào của những kẻ đó sẽ biến đổi, gần như thành một dạng dị nhân mà tổ chức Evolution gọi là Tiến Hóa Nhân. Những kẻ này mang trong mình một sức mạnh kinh khủng, có thể gọi là bán nhân bán thần cũng không sai.

Lần này Evolution tiếp tục tiến hành, chính là vì muốn dùng những kẻ như thằng Huy thực hiện một nhiệm vụ quan trọng.

- Số lượng 27 tên thích ứng, khá nhiều so với dự đoán, phải cho đào thải bớt, về sau đỡ tốn công thanh tẩy... Mười chìa khóa vẫn quá nhiều, đúng ra chỉ nên cho chúng sống vài đứa thôi... Không hiểu mấy lão già kia nghĩ cái quái gì, mỗi lần xong việc, đi thanh tẩy tụi này cũng mệt mỏi...

- Là tại cô lười, đám cấp 1 như chúng thì có gì khó khăn... Tôi vẫn thích nhiều một chút, mỗi lần thanh tẩy săn giết mới thú vị... Hé hé...

o0o

Quay lại khu rừng!

Buổi trưa ngày thứ hai!

Ầm... Ầm... Phừng...

- Ha ha... Thế nào con chó! Nếm thử Liệt Hỏa của ông đây...

Gã thiếu niên áo đỏ cười điên cuồng, hai bàn tay liên tục ném về phía cô gái áo sơ mi tên Yến từng đoàn lửa đỏ rực, đám lửa kỳ lạ đi tới đâu, cây cối bốc cháy đến đó, âm thanh nổ đì đùng, khói đặc bốc lên ngùn ngụt.

- Hừ! Hôm qua không giết mày đúng là sai lầm...

Yến tung mình nhảy lùi, tránh khỏi đoàn lửa, miệng phun một bãi nước bọt, đáp trả không chút sợ hãi.

- Mày sẽ còn sai lầm dài dài...

- Thật không? Ha ha... Mày quên tao có hai người hay sao?

Lời nói vừa dứt, từ trên chạc cây cách đó không xa, giọng nói thánh thót vọng đến.

- Đao Gió...

Vút... Vút...

Xoạt...

- Á...

Tên áo đỏ thất kinh, nhìn dưới bụng mình lộ ra một vết cắt sâu hoắm, máu phun ra như suối, gã gầm lên...

- Chó chết, ỷ đông phải không, tụi mày chờ đó...

Nói rồi gã lao về một hướng, hai chân vắt lên cổ chạy thục mạng không dám quay đầu.