Chương 12: Thây Ma

Evolution XXX

Chương 12: Thây Ma

Chương 12: Thây Ma


Tiến sĩ Hạ hốt hoảng ngã ngồi ra phía sau, hai chân chòi chòi lết thân thể áp sát vào vách khoang tàu, miệng ú ớ phân trần.

- Không... Tôi không biết...

Nòng súng trên tay đội trưởng Lý chuyển sang hướng gã họ Dương, mặc dù không lên tiếng nhưng sự tức giận đằng đằng sát khí ẩn hiện trong đôi mắt đã bộc lộ hàm ý rõ ràng.

Tiến sĩ Dương cũng đồng dạng quýnh quáng mà xua tay liên tục, thế nhưng từ sự ấp úng đã như tự tố cáo bản thân, không khỏi làm cho gã họ Lý nhếch miệng cười gằn.

Đoàng...!

- Á...

Sau tiếng nổ, chân trái tiến sĩ Dương xuất hiện một lỗ thủng, máu chảy đầm đìa. Gã đau đớn quỵ xuống, toát hết mồ hôi, run lẩy bẩy.

- Nói!

- Tôi... Tôi...

Đoàng!... Lại một phát súng xuyên qua chân còn lại.

- Á... Tôi nói... Tôi nói... Đừng bắn nữa...

Tiến sĩ Dương như con tôm càng bị nhúng nước sôi, cả cơ thể co quắp nằm giữa vũng máu, miệng không ngừng cầu xin, cất giọng đau đớn.

- Mấy gã kia biến dị là... là do tiêm vắc xin X666 nhằm tạo kháng thể chống chọi với virus Corano...

Ầm... Ầm...

Âm thanh từ miệng gã tiến sĩ còn chưa dứt, cánh cửa khoang lái đã bị một lực lượng cực mạnh tông vào khiến méo lệch sang một bên.

Tành tành tành... Tành tành tành...

Ba bốn họng súng hướng về phía cửa nhả đạn, tia lửa cùng những tiếng động chát chúa khiến mọi người nhất thời đinh tai nhức mắt. Có điều, tất cả chỉ diễn ra chóng vánh, vừa lúc cánh cửa thép bị hất tung, một thân hình gớm ghiếc từ từ đi vào.

Áo quần trên cơ thể đã rách tươm, lộ ra thân hình chằng chịt những khối u đang chảy ra dịch nhờn, hai tay hai chân như bị kéo dãn, biến dạng thành hình dáng như thể bốn cái xúc tua đầy gai nhọn. Phần lưng còng khọm xuống, nhô ra mấy cây gai xương trắng hếu, khuôn mặt chỗ phình chỗ lõm, mồm ngoạc ra đến tận mang tai lởm chởm những chiếc răng bén như dao cạo.

Vù... Vù...

Gào...

Chưa kẻ nào kịp thời ổn định được tâm lý, con quái vật ấy đã rú lớn, nhào đến chỗ tên gần nhất.

Đoàng...

- Hự... Cứu...!

Tiếng súng xen lẫn tiếng la thảm thiết vừa vang lên liền tức thì yên lặng, cả thân thể của gã đã tách làm đôi, máu tươi cùng nội tạng theo hai sợi xúc tua đầy gai trôi tuột xuống sàn, một mùi tanh tưởi bốc lên làm cho ai nấy kinh hồn bụm miệng, cố gắng khống chế không để cho bản thân nôn mửa.

Đội trưởng Lý hít một hơi thật sâu, nghiến chặt răng chỉa thẳng súng vừa nhả đạn vừa hét như điên cuồng.

- Chết đi... Chết đi... Con mẹ mày...

Tành tành tành...

Chỉ là dù cố gắng đến đâu, những loạt đạn dữ dội ấy cũng chỉ làm cho con quái vật tạm thời bị đẩy lui, không hề tạo ra bao nhiêu tác dụng.

Súng ống có mạnh mẽ như thế nào cũng có lúc hết đạn.

Khi viên đạn cuối cùng rời khỏi nòng, con quái vật dùng đôi mắt xanh nhìn chằm chằm vào gã đội trưởng, nó hơi khom mình, bật thật mạnh.

Vút...

Đội trưởng Lý không hổ là kẻ có nhiều kinh nghiệm xử lý những tình huống bất ngờ, gã quăng súng trường trên tay, thân thể nhảy lùi theo phản xạ, đồng thời tay trái bám vào điểm tựa trên vách khoang, tay phải rút khẩu súng ngắn bên hông, tiếp tục nhả đạn, đạn nổ tới đâu gã lùi dần cách xa quái vật đến đó.

Đoàng... Đoàng... Đoàng...

Bên kia, mấy gã đồng đội lập tức yểm trợ bằng loạt mưa đạn điên cuồng, chỉ là những cố gắng của của đội xử lý hình như không gây ra được sát thương chí mạng, ngược lại điều đó càng làm tăng lên sự kích thích khiến quái vật trở nên cuồng loạn.

Ré... Ré...

Quái vật ngoác cái mồm rộng, phát ra âm thanh chói tai, tức khắc bỏ qua gã đội trưởng mà chuyển hướng sang một tên khác.

- Không...

Xoạt...

Lại hai phần thân thể bị xé làm đôi. Tất cả diễn ra quá nhanh, không ai kịp thời nhìn rõ.

Cũng chẳng ai biết, hiện giờ trên nóc khoang lái, ngay chỗ vết nứt do quái vật tạo thành khi trước, đang có một cặp mắt nhìn chằm chằm xuống. Chính là thằng Huy khi nghe động tĩnh bên này đã âm thầm leo lên rồi bò sang quan sát, nhìn tràng cảnh khủng khiếp đang xuất hiện trong tầm mắt, khóe miệng bất giác thốt thành lời.

- Chuyện càng lúc càng nằm ngoài dự liệu rồi đây... Cái thứ kinh tởm dưới kia lợi hại hơn đám thây ma lúc trước...

Đột nhiên...

Ầm...

Quái vật chợt xoay đầu, ném thẳng nữa cái xác về hướng thằng Huy, sau đó dùng ánh mắt âm u nhìn chòng chọc vào khe nứt, cái mũi nhếch lên vang thành tiếng khìn khịt như đang đánh hơi.

Chuyện bất thình lình làm thằng Huy không kịp trở tay, chỉ hơi lách người sang một bên nhằm giảm tối đa sự chấn động. Có điều cũng chính vì như vậy mà Ẩn Nấp nhất thời mất đi tác dụng.

Quái vật giống như bị chọc tức, quăng phần cơ thể còn lại xuống, rồi búng mạnh như lò xo, bốn sợ xúc tua như bốn mũi tên đâm thẳng vào nơi thằng Huy đang bám vào.

Mặc dù thằng Huy khá kinh hãi, nhưng huyết thanh BS trong cơ thể lại sôi trào, cảm giác nguy hiểm làm cho máu trong người nó dâng lên, sự hiếu chiến một mực bị nó kìm nén bấy lâu, hiện tại như ngựa thoát cương, lồng lộn mà vọt ra như núi lửa.

- Mẹ mày...

Thằng Huy vỗ tay mạnh xuống, lực phản chẩn đẩy nó nhảy lùi tránh thoát bốn sợi xúc tua, đồng thời tay phải bất chợt lập lòe ánh sáng sẵn sàng phản kích.

Ầm...

Cả cái nóc khoang tàu bị quái vật phá nát, từng tấm thép bay ngược ra phía sau va chạm vào hai bên đường hầm tạo thành những chấn động đì đùng.

Sự tình bất ngờ xảy ra khiến ai nấy đều lâm vào hoảng loạn lại kèm theo sự nghi hoặc quá mức tưởng tượng, vì sao trên tàu lại còn một tên thiếu niên ẩn nấp.

Chỉ là có ngờ vực như thế nào chăng nữa, hiện tại cũng không kẻ nào dám thở mạnh chứ đừng nói là tiến tới để đặt câu hỏi, bất kể là gì thì lúc này đây ít nhiều cũng có chút thời gian để thở.

Trên nóc tàu, hai bên tai thằng Huy vang lên âm thanh vù vù của gió, tốc độ đoàn tàu thực sự rất nhanh nhưng mặc nhiên lại không có bao nhiêu ảnh hưởng, cả cơ thể nó hiện tại bị bao lấy bằng hơi thở của một chiến binh, chẳng còn giống nó ngày thường chút nào.

Ngay phía đối diện, dường như quái vật nhận ra bàn tay thằng Huy có gì đó khác thường, có thể trong bản năng của nó cũng đang dâng lên cảm giác nguy hiểm, cho nên nó không vội tấn công mà hơi khom người xuống, dùng ánh mắt như loài dã thú săn mồi thận trọng quan sát.

Tuy nhiên cũng chính vì sự cẩn thận của quái vật làm cho thằng Huy có thời gian phát động Ẩn Nấp một lần nữa.

Trong nhất thời không còn thấy bóng dáng con mồi, quái vật phì phì mấy tiếng tức giận, liền lập tức lao đến chỗ đối phương vừa biến mất.

Có điều quái vật không thể ngờ được chính lúc này giữa kẻ đi săn và con mồi đã đổi chỗ, vừa lúc thân thể nó như mũi tên rời khỏi cánh cung, thì...

Xoạt...

Ré... Ré...

Tiếng gào rú của quái vật không tồn tại bao lâu thì ngay tức khắc đã im bặt, từ ngay chỗ thằng Huy vừa biến mất ban nãy, hiện giờ thay vào đó là cơ thể quái vật đang ngồi xổm bất động.

Phốc...
Âm thanh như thể miếng thịt bị xẻ ra rồi tách làm mấy phần đổ xuống tấm thớt.

Cả cơ thể gớm ghiếc của quái vật phân thành bốn mảnh bằng nhau, túa ra cả mớ lộn xộn bầy nhầy, thực sự không thể dùng lời để diễn tả mức độ kinh tởm.

Những người bên dưới đang dõi mắt nhìn lên, hiện giờ đều có chung một biểu cảm, chính là ngơ ngác, mông lung kèm theo là sự sợ hãi sâu sắc.

Một con quái vật đến súng trường bắn liên thanh còn không thể làm gì nó, vậy mà chỉ nháy mắt đã bị xé xác, thử hỏi điều khó tin đến mức phô trương như vậy làm sao không khiến người chứng kiến kinh hồn táng đởm.

Ấy vậy mà đó là sự thực.

Đến khi thằng Huy xuất hiện trở lại, đã yên lặng đứng trước mặt gã đội trưởng. Một tên trong số những thành viên có lẽ vì quá mất bình tĩnh, trong vô thức đưa họng súng hướng về lưng thằng Huy khẽ bóp cò.

Đoàng...

- Số 5 đừng...

Thanh âm ngăn cản của gã đội trưởng còn chưa dứt, thì ngay tức khắc...

Vù...

Khẩu súng trên tay gã vừa làm ra hành động xem như dại dột ấy đã bị chia năm xẻ bảy, thân hình thằng Huy không rõ biến mất từ khi nào, nhưng ngay cổ gã số 5 đột nhiên xuất hiện vết máu, bên tai vang lên giọng nói lạnh lẽo.

- Nếu có lần sau... Không phải khẩu súng mà là thân thể mày...

o0o

Khu vực sa mạc Goobi.

Tổng bộ phòng thí nghiệm X!

Tiến sĩ Triệu ngồi trầm ngâm nhìn vào những báo cáo trước mặt, bàn tay khẽ gõ gõ lên bàn dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Rất lâu, gã ta mới từ từ đứng lên, xoay lưng hướng về màn hình lớn phía sau, mở miệng phân phó.

- Ngừng việc phát tán virus Corano toàn bộ!

Đồng thời gã khua tay vào không khí, những hình ảnh theo mỗi cử động của gã tức thì liên tục hiện ra trên màn hình. Từ những hình ảnh chuyên môn bao gồm sơ đồ các tế bào, nhiễm sắc thể... được phóng lớn rõ ràng nhưng vô cùng phức tạp. Khi những hình ảnh đã phóng lên đến giới hạn, gã mới dừng lại khẽ lầm bầm trong miệng.

- Lâm Dịch đã đoán đúng! Sự tình ngày càng thoát khỏi sự kiểm soát rồi. Bản chất Corano và X666 đều không có vấn đề... Nhưng nếu người đã từng nhiễm Corano rồi cơ thể tự sinh kháng thể khỏi bệnh, sau khi tiêm X666 sẽ xảy ra biến dị. Tuy nhiên sự biến dị lại không hoàn toàn giống nhau... Mấu chốt ở đâu... Là ở đâu...?

Sau một hồi tự hỏi mà vẫn không có câu trả lời, gã họ Triệu thở dài ngồi phịch xuống ghế, ôm lấy đầu vò vò mái tóc.

Cộp... Cộp...

Đúng lúc đó có tiếng bước chân từ bên ngoài đi tới đánh tan bầu không khí yên tĩnh.

- Thế nào tiến sĩ Triệu? Tiến độ X666 đã có kết quả hay chưa? Chính phủ cần báo cáo ngay hôm nay!

Ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt nhíu lại có vẻ không mấy thiện cảm, Triệu Lưu Phong gằn giọng.

- Hừ! Không cần anh hối thúc! Tôi đã chuyển dữ liệu cho chính phủ sáng nay. Nhưng tôi nhắc cho anh nhớ, tôi chỉ đảm nhận vai trò nghiên cứu, còn chuyện tiến hành là ở phía các anh, sau này có chuyện gì xảy ra đừng đổ trách nhiệm cho tôi.


- Ha ha, việc ấy không cần tiến sĩ bận tâm. Chỉ cần anh làm tốt công việc của bản thân là được, tuy nhiên việc anh cho dừng phát tán Corano về khu vực Tây Á cách đây năm ngày, anh có lời gì muốn giải thích?

Gã đàn ông cao lớn, cả thân quân phục không chút khách khí ngồi xuống cái ghế đối diện Triệu Lưu Phong, hai chân bắt chéo, vừa mồi điếu thuốc vừa hỏi với giọng điệu bắt bẻ.

- Tôi... Hạ Hầu Ôn! Tôi biết con người anh, biết sư đoàn Thiết Huyết của anh! Tôi hỏi thật, anh có đồng ý với cách làm của chính phủ hay không?

Gã đàn ông gọi là Hạ Hầu Ôn có chút giật mình, hơi nhổm người dậy, nhưng sau đó lại ngã ra sau tựa vào thành ghế, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía gã tiến sĩ Triệu, nhếch miệng đáp.

- Thì đã sao? Quân lệnh như núi!

Lắc nhẹ đầu, Triệu Lưu Phong tiếp tục.

- Tôi cho anh xem cái này, sau đó anh sẽ hiểu vì sao tôi phải cho ngừng việc phát tán virus, thậm chí vài giây trước khi anh tới tôi đã cho ngừng toàn bộ...

- Anh...!!!

Hai tay vỗ mạnh vào mặt bàn, Hạ Hầu Ôn chồm tới, đưa gương mặt đầy sẹo áp sát vào tiến sĩ Triệu, thế nhưng gã cũng nhịn lại, ngồi về chỗ cũ, mở miệng.

- Anh có một cơ hội duy nhất...