Chương 14: Ngày Tàn

Evolution XXX

Chương 14: Ngày Tàn

Chương 14: Ngày Tàn


"Báo cáo thí nghiệm X666".
"Về bản chất X666 vô hại với cơ thể con người, tác dụng là khôi phục các tế bào lão hóa. Cho nên vấn đề không nằm ở đó, mà nằm ở Virus Corano!"

"Khi người nhiễm virus trong thời gian ủ bệnh được tiêm X666 sẽ dần hồi phục, tuy nhiên có thể vì những lý do ngoài ý muốn chưa xác định, một số virus đã nảy sinh biến hóa thành chủng khác. Người nhiễm loại virus mới này sẽ có thời gian 72 ngày bình thường, càng gần những ngày cuối thì cơ thể sẽ dần chuyển biến!"

"Mức độ về thời gian chuyển biến không giống nhau, sai số nằm trong khoảng 3-7 ngày, nhưng tình trạng khá tương đồng. Vào những ngày thứ 43 -50 trở đi, người bệnh sẽ có cảm giác thèm ăn, cơ thể mệt mỏi, đôi lúc cáu gắt không cần có nguyên nhân bên ngoài tác động".

"Vào ngày 52 trở đi, hệ thống thần kinh trung ương xuất hiện những dấu hiệu bất ổn, mất dần năng lực tự chủ hành vi, đôi lúc làm ra hành động vô ý thức, cơ thể xuất hiện nhiều triệu chứng rõ ràng. Biểu hiện đầu tiên mi mắt sưng đau, có ghèn đục như mủ, kéo màng giả ở kết mạc sụn mi. Đỏ mắt, ngứa ngáy, chảy nước mắt nhiều, bệnh nhân rất nhạy cảm với ánh sáng, nổi hạch khắp cơ thể, sốt cao, kèm theo viêm loét vài nơi trên người, xuất hiện dịch nhờn có mùi tanh.

"Ngày thứ 60-72 tình trạng chán ghét ánh sáng tăng lên, làn da nhạy cảm hơn mức bình thường với tia UV. Khi chịu tác động bởi tia UV, mô da biến đổi nhanh chóng, trở nên xù xì nhăn nheo xỉn màu, thủy tinh thể mờ đục, biểu hiện nặng sẽ liên tục chảy máu dưới da".

"Sau ngày 72, người bệnh hoàn toàn mất kiểm soát, điên loạn, tấn công tất cả những vật sống xung quanh phạm vi mà bệnh nhân xác định được, sau đó chỉ còn lại bản năng nguyên thủy nhất... Đó chính là ăn!"

"Điện não đồ và điện tâm đồ cho thấy họ đã chết, nhưng vấn đề ở đây là họ "vẫn" chưa chết".

"Tạm thời gọi virus mới này là Virus C, đánh giá mức độ nguy hiểm báo động, khả năng lây nhiễm nhanh thông qua tình dục và đường máu tương tự virus HIV"

o0o

Hú òa... Hú òa... Hú òa...

Tiếng còi xe cấp cứu, xe cảnh sát, xe cứu hộ liên tục xuất hiện những ngày gần đây ở khắp các ngõ ngách bên trong thành phố Kỷ Nguyên!

Các mặt báo thi nhau đưa tin, tình hình căng thẳng bởi nhiều nhóm phần tử hung hăng tấn công bất kỳ người nào gặp phải. Phương thức tấn công vô cùng man rợ... Cắn đến chết...!

Chính phủ nhanh chóng đưa ra các biện pháp ứng đối, phong tỏa các khu vực xảy ra bạo loạn, điều động các lực lượng chức năng giám sát, trấn áp trên diện rộng. Bên cạnh đó, những bài báo trấn an dư luận làm việc hết công suất.

Tuy nhiên sự tình căng thẳng ngày càng leo thang bởi những kẻ điên này không hề sợ chết, chúng chỉ có duy nhất hành động như loài dã thú, ngoài ra không còn bất cứ cảm xúc nào. Bởi thế dưới tình huống bắt buộc, thì đã có tiếng súng đầu tiên nổ ra. Điều này vô hình trung khiến người dân ngày càng trở nên bất an.

Khi mà lo lắng không yên đạt tới ngưỡng cao nhất, ai cũng hiểu, đỉnh điểm của nỗi sợ là sẽ bộc lộ ra bản chất của con người. Sự ích kỷ, tham lam, tàn ác nhất đang ngủ say bị sự sợ hãi gọi dậy trong vô thức.

Cùng thời điểm đó, ở vài thành phố lớn của một số quốc gia cũng đang xảy ra tình huống tương tự.

Tin tức trên ti vi, internet, các trang mạng xã hội hiện giờ xoay quanh vấn đề cảnh báo người dân phải ở yên trong nhà, đóng cửa chắc chắn, tuyệt đối không được bước chân ra ngoài.

Khắp nơi đâu đâu cũng xuất hiện sự hỗn loạn, những đám cháy to nhỏ vì tai nạn, tiếng còi xe đinh tai nhức óc, tiếng la hét thất thanh...

Mặc dù phía quân đội đã được chính phủ điều động đến, thế nhưng dưới tình huống không có đủ thời gian xác định nguyên nhân phát sinh, cũng khiến mọi sự khó lòng kiểm soát. Mà cái chính là do trong nhất thời không thể phân biệt người bình thường hay người nhiễm bệnh điên cuồng, cho nên việc dùng vũ lực bị hạn chế rất nhiều, chỉ sau vài giờ đồng hồ tính từ lúc bắt đầu thì số lượng những kẻ điên kia hình như có dấu hiệu tăng nhanh.

- Báo cáo Đại tá! Số lượng những phần tử bạo lực đã vượt quá năm trăm, vẫn còn đang tăng lên tiếp tục... Xin chỉ thị!

Bíp bíp... Bíp bíp...


Tiếng nói của ai đó vang lên trong bộ đàm.

Khi ấy, từ chính giữa khu doanh trại được bao quanh bằng hàng rào thép gai, bóng lưng thẳng tắp của một người đàn ông trung niên bất chợt quay đầu, lớn tiếng.

- Lập tức tiến hành phương án B! Phong tỏa tất cả thành phố Kỷ Nguyên! Tiếp tục đợi lệnh.

o0o

Nằm trên cái võng quen thuộc, thằng Huy vẫn giữ cái bộ dáng như thường ngày, liếc nhìn hai người Sáu râu cùng Thịnh cầy hương, nhìn biểu hiện há mồm sợ hãi cùng nghi ngờ của hãi gã kia, nó chỉ xoa xoa trán rồi lại ngẩng mặt nhìn lên nóc nhà, chẳng rõ đang suy nghĩ đến điều gì.

- Này Sáu râu, anh nói xem... Chuyện này có phải sự thật...

Gã ốm nhách tên Thịnh mà thằng Huy vẫn thường nói sao có thể gầy như con cầy hương thế, lúc này miệng đang lắp bắp, chỉ tay vào màn hình smartphone, giọng điệu có vẻ không dám tin những đoạn clip đang tràn lan trên mạng internet là sự thật.

Tuy nhiên gã hỏi cũng chỉ là hỏi, bởi chính Sáu râu cũng đang lâm vào một mảnh mơ hồ. Mãi đến khi bàn tay Thịnh vỗ vỗ vào vai Sáu râu, thì gã mới chợt tỉnh lại, liền tức khắc nhìn về thằng Huy, nói.

- Huy... Mày biết cái gì phải không... Tối qua mày bảo hôm nay đừng tới công trường...?

Nghe Sáu râu gọi, thằng Huy nhổm dậy, nó không trả lời mà chỉ nhẹ gật gật rồi thở dài. Sau đó mới từ từ lên tiếng, là lần đầu tiên trong mấy năm ở chung với Sáu râu nó nói chuyện một cách bình thường, đầy đủ.

- Chú Sáu! Chuyện này liên quan đến rất nhiều vấn đề, người bình thường như chúng ta có biết hay không biết kỳ thực chẳng có gì khác nhau. Điều cần thiết bây giờ là tìm kiếm sự an toàn cho chính bản thân chúng ta...


- Nhưng... Cái đám người điên kia là như thế nào... Trên mạng có mấy bình luận nói chúng là xác sống? Như mấy cái phim hay chiếu đó...

Thịnh cầy hương cắt đứt lời thằng Huy, sau đó ngơ ngác nhìn lại những hình ảnh trên chiếc điện thoại.

Thằng Huy nhún vai, không thừa nhận cũng không phủ định, lại tiếp tục lên tiếng.

- Vốn dĩ muốn đưa hai người đi sớm, nhưng chắc chắn không ai chịu tin thằng nhóc mới mười mấy tuổi như cháu! Giờ xác định rồi, chúng ta đi thôi, có thời gian sau này cháu sẽ kể cho mọi người nghe...

Sáu râu nheo mày, không thể không mở miệng, giọng có chút lo âu.

- Đi đâu... Đám điên khùng kia tấn công bất kể là ai mà chúng gặp, bên ngoài giờ loạn như cái chợ bị cháy. Rất nguy hiểm...

- Tạm thời rời khỏi đây, đi đến nơi nào vắng bóng con người, càng hẻo lánh càng tốt. Rắc rối gì cứ để chính phủ giải quyết, khi nào ổn chúng ta quay trở lại.

Giọng nói còn văng vẳng bên tai, bóng lưng thằng Huy đã đứng trước cánh cửa tôn xập xệ, nhìn nó, Sáu râu buột miệng.

- Mày có phải Huy không vậy?

Không quay lại, thằng Huy hơi cúi đầu, nhìn đôi tay trong thoáng chốc, sau đó nó mới đáp.

- Vẫn là cháu đây... Huy!

Cùng lúc đó Thịnh cầy hương cũng lên tiếng.

- Mình có thể trốn trong nhà, chờ người của chính phủ giải quyết...

- Không được... Không kịp nữa rồi! Hai chú nhìn kìa...

Đứng khoanh tay nép bên cửa, thằng Huy nhìn về hướng con đường nối thẳng xóm Nước Đục với bên ngoài, từ phía xa, loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng vài kẻ đang lắc lư thân hình, chầm chậm di chuyển như thể không biết bản thân đang đi về đâu.

Đưa ánh mắt dõi theo cái nhìn của nó, Sáu râu cùng Thịnh cầy hương phải nhíu chặt mày mới có thể nhận ra ba điểm đen lờ mờ. Sau đó, ba chấm đen ấy mới dần dần xuất hiện rõ trong tầm mắt. Cũng chính là ba kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ. Quần áo rách tươm, thân thể xám ngắt loang lổ vết thương như bị dã thú dày xéo qua và lượt, đặc biệt nhất chính là khuôn mặt lở loét như bị đốt phỏng, nhãn cầu đục ngầu vô hồn không chút tình cảm.

Khi nhìn rõ bóng dáng những kẻ kia, Thịnh cầy hương bất chợt dựng hết lông tóc, miệng không ngừng lập cập va vào nhau nói.

- Nó... Nó là xác sống phải không...? Trốn... Nhanh trốn tụi mày...

Nói tới đâu, đôi chân gã lùi lại đến đó, tuy nhiên cũng chính vì vậy, mấy miếng ván ọp ẹp lót dưới sàn nhà dựng bên mép kênh mới kêu thành nhưng âm thanh cọt kẹt, thứ âm thanh bình thường mà hằng ngày có lỡ vang lên cũng không ai thèm quan tâm, nhưng hiện giờ nó lại là thứ âm thanh khiến ba cái xác sống kia như tìm ra được mục tiêu, thứ âm thanh đòi mạng.

Sáu râu hít mạnh, đưa bàn tay to lớn chụp vào vai gã Thịnh, cố giữ cho gã bình tĩnh mặc dù trong lòng Sáu râu cũng đang liên tục đánh trống, trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Khi gã Thịnh biết mình vừa hành động ngu ngốc, mới tự than rồi lập tức cúi người xuống, cố gắng làm ra những biện pháp mà gã cho là tốt nhất lúc này, trốn khỏi tầm mắt của ba cái xác vô hồn đằng xa.

Đồng thời Sáu râu cũng nhẹ nhàng di chuyển đến sát mép tường, với tay thò vào chỗ khuất, lục lọi một chặp moi ra cái rựa cán dài đen thui. Nắm cái rựa đã hoen rĩ vài chỗ, bàn tay Sáu râu siết chặt, sau đó nhìn về thằng Huy khẽ nói.

- Huy... Lại đây... Nhanh...

Thằng Huy nhìn biểu cảm lo lắng của Sáu râu, tận đáy lòng nó dâng lên sự cảm ơn sâu sắc, tình cảm gia đình là thứ mà nó thiếu thốn bấy lâu.

- Chú Sáu yên tâm... Không có vấn đề gì đâu...

Nói rồi nó bước thẳng ra ngoài, không ngoái lại. Nhìn bước chân thằng Huy đi về hướng ba kẻ điên mà có chín phần là xác sống kia, Sáu râu bất chợt nổi giận, gầm qua kẽ răng.

- Thằng kia... Mày làm trò gì vậy... Quay lại... Cái con mẹ mày...

Miệng thì mắng chửi, nhưng sự khó chịu đan xen cảm giác lo lắng đã át đi nỗi sợ hãi, khiến Sáu râu không khỏi chồm người đuổi theo ngay phía sau.

Có lẽ cảm giác được sự xuất hiện của vật sống, ba cái thây sau một hồi loanh quanh xác định âm thanh không thành công, hiện giờ lại lắc lư thân mình xoay về hướng thằng Huy, từ từ tiến tới.

- Mẹ cái thằng khỉ gió này...

Sáu râu đánh thóp một phát trong lòng, không khỏi chửi thầm, vội vã tăng tốc.

- Huy... Ra sau lưng tao...

Tay cầm cán rựa, Sáu râu hung hăng nhảy tới chắn trước người thằng Huy, nhìn chòng chọc vào ba cái thây đang mỗi lúc mỗi gần.

Mười mét...

Năm mét...

Tiếng gầm gừ đói khát như tiếng tử thần đòi mạng vang lên bên tai. Mồ hôi Sáu râu túa ra ướt cả áo.

Khi khoảng cách chỉ còn chưa đầy ba mét.

Phập... Phập... Phập...

Âm thanh như tiếng dao phay bổ xuống miếng thịt lợn, đúng ba lần không hơn không kém.

Xác sống hay kẻ điên gì thì hiện tại cũng hóa thành mấy khúc thịt nằm lăn lóc trên đất. Thằng Huy không biết tự lúc nào đã đứng bên cạnh đó, quay lại nhìn Sáu râu với ánh mắt thân thương cảm động.

Nuốt một ngụm nước bọt, Sáu râu hơi lùi lại, nói.

- Mày... Mày... Vừa làm hả Huy... Mày giết người rồi...

Thằng Huy nhoẻn miệng cười, đáp.

- Gần ba năm qua là chú bảo vệ cháu... Cái mạng này cũng là chú nhặt về, hiện giờ tới lượt cháu bảo vệ chú... Bảo vệ gia đình của cháu!

Nấp trong góc cửa, Thịnh cầy hương quan sát từ đầu đến cuối, lúc này mới co chân chạy đến bên cạnh, không khỏi chép miệng, sợ hãi than.

- Không ổn... Đi khỏi đây thôi Sáu... Thằng Huy giết người rồi... Cảnh sát mà đến là nó tiêu tùng ngay... Kệ mẹ tất cả, đưa nó rời khỏi đây rồi tính sau.

Có lẽ vì quá sợ hãi, quá khẩn trương hoặc cũng có thể vì lo thằng Huy sẽ bị cảnh sát bắt mà cả Sáu râu lẫn Thịnh cầy hương đều không nhìn ra chi tiết... Người bình thường sao có thể cắt người ta thành mấy khúc như thế.

Tuy nhiên dù là gì, thì thằng Huy cũng chưa vội giải thích, bởi nó biết chuyện sắp đối mặt sẽ còn kinh khủng hơn bây giờ gấp nhiều lần. Quan trọng là đưa cả hai đến khu vực an toàn trước tiên.