Chương 213: Vong Ân Phụ Nghĩa (1)
Hai tay đặt lên cơ thể nó, một luồng hàn khí lạnh lẽo lập tức tràn vào cơ thể của Tiểu Thiên Sứ nhưng nhanh chóng bị viên Ngọc Lục Bảo trên vương miện hóa giải sạch sẽ.
Hồn hoàn pháp quyết vận dụng, một tia sáng mờ ảo từ hai bàn tay Vũ Tôn xâm nhập vào cơ thể của thân xác của con "Bổn Đại Chim" giả.
Bởi vì con "Bổn Đại Chim" giả tu vi không tính là quá cao, giờ phút này bị đánh về nguyên hình cho nên mọi việc hết sức thuận lợi. Cái đáng sợ nhất của nó là Hàn khí thì đã có Ngọc Lục Bảo lo lắng rồi.
Cơ thể của con "Bổn Đại Chim" giả bằng mắt thường có thể thấy nhanh chóng thu gọn lại, sau đó biến thành một viên tiểu cầu ngang với một nắm tay màu tím, tượng trưng cho Hồn hoàn từ năm trăm đến một ngàn năm.
Vũ Tôn lập tức đem thần niệm quét vào nó. Giữa hắn và viên Hồn hoàn xuất hiện một sự liên hệ mỏng manh rồi ngày càng lớn dần.
- Thu.
Miệng hắn quát lên, viên Hồn hoàn biến mất dung nhập vào cơ thể của hắn.
Mọi việc diễn ra khá suôn sẻ, không có chút gì nguy hiểm xảy ra.
Thời gian mà hắn hoàn thành chử chừng nửa canh giờ.
Theo như người bình thường thì muốn có thể hấp thu Hồn hoàn tím phải từ sáu mươi cấp trở lên nhưng hắn mới hơn ba mươi mốt cấp đã có thể làm được. Nguyên nhân Vũ Tôn chỉ có thể đổ cho thể chất đặc thù của hắn.
Nhưng thực chất thì công lớn nhất vẫn thuộc về Hắc Hồn hoàn mà hắn không hề biết.
Thở ra một hơi, Vũ Tôn quay đầu nhìn tới cây Thất Thải Băng Liên đang lấp lánh cách đó không xa.
- Rút cục đây là thứ gì mà khiến con chim kia không nỡ rời ra?
Vũ Tôn trong lòng hiện lên đủ mọi tài liệu mà hắn từng xem qua để tìm thông tin về cây Thất thải băng liên này nhưng hoàn toàn không có manh mối.
Nhất định phải thu lấy nó. Vũ Tôn dứt khoát quyết định.
Đem cả ba viên Hồn hoàn triệu hoán, Vũ Tôn hít một hơi chạm vào cây băng liên.
Một luồng sáng chói mắt bảy màu tuôn ra tràn ngập thân thể hắn. Cả người Vũ Tôn trong lốt Tiểu Thiên Sứ như bị biến thành tượng băng. Ngây ngốc… đờ đẫn.
Thiên tài địa bảo do Thiên địa dựng dục làm sao đơn giản bị hắn cho lấy như thế được.
Nhưng không để cho Ngọc Lục Bảo phải trợ giúp, viên Hồn hoàn thứ ba của Vũ Tôn bỗng lấp lóe, phun ra một chùm sương mờ bao phủ lấy cơ thể. Hắn từ trạng thái đóng băng tỉnh lại.
Hai tay hết sức giữ chặt đài sen Vũ Tôn nhổ mạnh lên. Thực chất hắn chỉ làm như thế để cầu may, bởi vì hắn cũng không biết nên làm gì mới có thể lấy được nó.
Vậy mà không ngờ hắn lại có thể đem Thất thải băng liên nhẹ nhàng lôi ra khỏi mặt băng.
Một cảm giác khoan khoái, dễ chịu tràn dâng khắp cơ thể Vũ Tôn.
Viên Thất thải băng liên đột nhiên biến mất như chưa từng xuất hiện. Vũ Tôn giật mình dùng thần niệm dò xét chung quanh nhưng không hề cảm thấy sự tồn tại của nó.
- Kì lạ. Nó lại có thể đi đâu được?
Thầm tặc lưỡi, coi như vô duyên với Thất thải băng liên đi. Hắn đứng dậy, rời khỏi nơi đây.
Vốn dĩ ngọn núi chính là cửa ra nhưng giờ này đã bị phá hủy cho nên hắn hết sức ung dung bước đi.
Rời khỏi ảo cảnh kì lạ kia thì tuyết xung quanh đã không còn rơi dày đặc nặng nề nữa, vì thế hắn tốn không mấy thời gian đã đi được vài chục dặm.
Để đề phòng mọi bất trắc có thể xảy ra Vũ Tôn không phi hành nhằm bảo toàn nguyên khí ở mức sung mãn nhất. Thần niệm luôn trải ra xung quanh điều tra mọi động tĩnh.
Một tiếng động truyền về khiến hắn dừng bước chân. Vương miện trên đầu cùng với tám cánh sau lưng Tiểu Thiên Sứ lập tức biến mất.
Thần niệm điều tra cho hắn biết cách hắn chừng hai dặm có một đám người đang di chuyển. Chính xác là mười hai người. Tám người có tu vi Trúc cơ hậu kì, ba người Kết đan trung kì và một nữ nhân Ngự Không sơ kì nhưng khí tức phù phiếm, rõ ràng là bị thương không nhẹ. Trong số mười một người còn lại cũng có vài người bị thương khá nặng, phải được người khác dìu đi.
Vũ Tôn như bắt được vàng. Đang ở trong nơi chết tiệt kì lạ này tìm đường ra mãi không xong gặp được đồng loại đúng là không còn gì vui vẻ hơn.
Hắn vội vã đem cào băng tuyết ra, lấy một ít đất vẽ bẩn lên mặt mũi, tóc tai và y phục. Một đứa trẻ mấy tuổi xuất hiện ở đây đã là chuyện kì lạ chứ đừng nói tới nó không hề có chuyện gì xảy ra.
Nếu không có giải thích hợp lí tất sẽ bị bọn chúng sinh lòng nghi ngờ. Dĩ nhiên hắn không đem đám người kia coi vào đâu nhưng cũng không muốn phát sinh xung đột vớ vẩn.
Đem làm xấu bản thân sau đó bịa ra một câu chuyện thương tâm là cách nhanh nhất.
Đợi khoảng cách hai bên đã rất gần, Vũ Tôn mới nặng nề lê từng bước chân, vẻ mặt nhợt nhạt, tóc tai bù xù. Hắn thở dốc, khò khè như một người bị hen suyễn sắp chết đến nơi.
- Phịch … phịch … phịch…
Tiếng bước chân của hắn nặng nề vang lên, trái ngược hoàn toàn với đám người lặng lẽ kia.
Dĩ nhiên bên trong không gan chỉ có gió tuyết như thế này tiếng động lớn như vậy không thể không đem mười hai người dọa suýt vỡ mật.
Đi đầu đám người, cũng là người có tu vi cao nhất – Ngự Không sơ kì là một nữ nhân tuổi chừng hơn ba mươi. Sắc mặt nàng ta nhợt nhạt vô cùng, tuy cảnh giới là Ngự không sơ kì nhưng thực lực tuyệt đối phát huy ra không được bảy thành.
Nhưng Ngự không vẫn là ngự không. Ngay khi nghe thấy tiếng bước chân kia của Vũ Tôn lập tức đưa tay lên ra hiệu cho mọi người dừng lại.
Đám người ánh mắt căng thẳng, không tự chủ rút vũ khí ra chuẩn bị nghênh chiến.
Nhưng thân ảnh Vũ Tôn xuất hiện khiến bọn họ thở ra một hơi tự cười thầm mình thần hồn nát thần tính. Chỉ là một đứa trẻ vài tuổi thôi mà.
- Mọi người cẩn thận. Thằng nhóc này rất kì lạ. Một đứa trẻ sáu tuổi làm sao có thể xuất hiện tại nơi lạnh giá thế này.
Một tên trung niên nam tử cực kì cảnh giác nhìn Vũ Tôn nhắc nhở.
Hắn vừa nói xong đám người kia mới giật mình, vũ khí trong tay nắm chặt hơn gấp vài lần. Đúng thế, một đứa trẻ xuất hiện ở đây cực kì không bình thường. Thậm chí có kẻ còn liên tưởng tới các truyền thuyết những yêu thú tu vi thông thiên có thể biến thành nhân hình.
Vũ Tôn giả vờ mệt mỏi kiệt sức, đi tới cách bọn chúng một quãng vài chục mét vô tình trông thấy đám người liền giơ bàn tay lên vui vẻ vẫy vẫy nhưng sau đó bỗng nhiên ngã gục xuống mặt tuyết.
Mười một đôi mắt nhìn nữ nhân đi đầu, toàn bộ đợi quyết định của nàng.
Nữ nhân kia hiển nhiên biết được điều đó. Trong mắt nàng dường như có thứ gì đó giằng co nhau mãnh liệt. Cuối cùng không nhịn được nàng quay đầu lại nhìn mọi người:
- Các ngươi đợi ở đây. Ta đi xem thế nào.
- Hoa đại nhân, không được. Ta thấy chuyện này không bình thường.
Lập tức có người mở miệng ngăn cản.
- Đúng thế, Hoa đại nhân tuyệt đối không thể lại đó. Ta thấy chúng ta nên mặc kệ nó đi. Một đứa trẻ có thể xuất hiện ở trung tâm băng nguyên này hoàn toàn không bình thường.
- Hoa đại nhân, không được chủ quan. Chúng ta mau đi thôi.
Có người đầu tiên tất sẽ có không ít người can ngăn.
- Ta đã quyết, mọi người đừng nói nữa.
Nữ nhân được gọi là Hoa đại nhân kia gắt lên sau đó trong ánh mắt lo lắng của mọi người nàng đi tới cạnh Vũ Tôn.
Nàng là nữ nhân, cũng từng có nhi tử. Nếu nhi tử nàng còn sống thì có lẽ nó sẽ bằng tuổi đứa bé đang nằm dưới đất kia.
Ngay khi thấy nó, tình mẫu tử trong lòng nàng trỗi dậy mãnh liệt. Cách đây sáu năm, nàng đã trơ mắt nhìn con mình phải chết, cho nên nàng không muốn nếu có thể thì phải nhìn thấy đứa bé nào tiếp bước con của nàng nữa.
Nhẹ nhàng chạm vào cơ thể Vũ Tôn. Một cảm giác lạnh lẽo tràn vào hai bàn tay nàng. Nàng đưa hai bàn tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé của hắn ôm vào lòng.
- Nó vẫn còn sống.
Cảm nhận được hơi thở yếu ớt của đứa bé, thiếu phụ sung sướng kêu lên. Sau đó nàng cởi chiếc áo lông bên ngoài cơ thể mặc cho nó.
- Con à, đừng lo, ta sẽ không để con có chuyện gì đâu.
Nàng nhìn nó trìu mến, bất ngờ ôm thật chặt. Đầu của Vũ Tôn bị áp hẳn vào bầu ngực sữa đầy đặn của nàng. Hình ảnh đứa con trai bé bỏng của nàng lại hiện ra trước mắt khiến nước mắt không tự chủ được chảy ra.
Cũng may nàng là tu sĩ, nếu không ở nơi này nước mắt phàm nhân chắc chắn sẽ bị đông cứng trước khi kịp rơi ra.