Chương 212: Viên Hồn hoàn thứ 3.
Kiếm chiêu va chạm với thân thể của con "Bổn Đại Chim giả" kia. Kì lạ thay nó không hề tránh né mà ngồi yên đợi đòn.
Vốn Vũ Tôn nghĩ nó rất khủng bố, nhưng sau khi va chạm cơ thể nó rõ ràng có vết nứt vỡ.
- Không lẽ là Rùa đất chó cảnh?
Hắn không nhịn được nổi lên suy nghĩ trong đầu.
- Kéc …
Con "Bổn Đại Chim giả" dường như bị chọc giận, nổi điên há miệng kêu lên rồi phun ra một luồng sương đậm đặc.
Vũ Tôn triệu hồi viên Hồn hoàn thứ hai. Ngân sắc Hồn hoàn vừa ra, một vòng xoáy thôn phệ lớn như miệng hồ nước vừa nãy xuất hiện. Lớp sương kia liên tục bị vòng xoáy cắn nuốt.
Nhưng mà vẫn có không ít sương mù không kịp bị thôn phệ tràn về phía Vũ Tôn. Nguyên khí gia trì, một tầng phòng hộ bao quanh cơ thể hắn kín mít không lọt một chút nào.
Lớp sương mù kia trông thì khá vô hại nhưng khi chạm vào nguyên khí của Vũ Tôn lại có thể đem chúng đóng băng triệt để. Việc này khiến hắn kinh hãi vô cùng. Nếu như hắn chủ quan dùng cơ thể Tiểu Thiên Sứ chạm vào chúng không biết sẽ như thế nào đây?
- Toái cho ta.
Vũ Tôn gầm lên, đem nguyên khí bộc phát gấp đôi trong nháy mắt chấn văng toàn bộ lớp nguyên khí đã hóa thành băng kia.
Số sương băng còn lại nhanh chóng bị viên Ngân sắc Hồn hoàn thôn phệ sạch sẽ.
Bên trong hồ, con "Bổn Đại Chim giả" vẫn ngồi yên không đứng dậy khiến Vũ Tôn cảm thấy rất kì lạ.
Thực chất, con "Bổn Đại Chim giả" này tu vi không cao. Có lẽ cũng chỉ ngang với yêu thú sáu mươi cấp nhưng mà băng của nó phun ra lại rất kinh khủng. Nếu không phải hắn đang trong hình hài của Tiểu Thiên Sứ thì không biết đã bị hàn khí đóng băng thành băng điêu bao nhiêu lần rồi.
Hơn nữa hắn còn có Hồn hoàn Thôn phệ, gần như băng giá của nó vô tác dụng với hắn.
- Nếu ngươi đã muốn chết vậy thì chết đi. Phá Thiên Nhất Kiếm.
Kiếm mang khổng lồ xuất hiện, phá tan chiếc hang lộ ra ánh mặt trời bổ thẳng xuống con "Bổn Đại Chim giả" kia. Lần này dường như cảm nhận được nguy hiểm, nó vươn ra hai cánh vỗ mạnh. Một luồng hàn khí đột ngột tràn ngập xung quanh, hai mắt nó mở lớn hết cỡ như hai viên cầu phản chiếu ánh sáng mặt trời.
- Kécccccccc….
"Bổn Đại Chim giả" lúc này mới bay lên, để lộ ra bên dưới vị trí nó ngồi là một cây Băng Liên lấp lánh bảy màu trên mỗi chiếc cánh hoa.
Nhiệt độ trong giây lát bị hạ xuống một mức không tưởng. Không khí xung quanh Vũ Tôn bị kết thành băng dày. Chỉ có Vũ Tôn dựa vào Nguyên khí hộ thể tạm thời vẫn chưa có chuyện gì.
Từ miệng con "Bổn Đại Chim giả" phun ra một luồng nước cực mạnh thẳng vào Phá Thiên Nhất Kiếm. Trong chớp mắt vậy mà có thể thấy được Kiếm mang của Phá Thiên Nhất Kiếm bị đóng thành băng lơ lửng giữa bầu trời.
- Cái gì?
Vũ Tôn khiếp sợ kêu lên. Phá Thiên Nhất Kiếm uy lực khủng bố thế nào hắn rõ hơn ai hết, vậy mà giờ phút này lại bị đóng thành băng???
- Kia là nước lúc nãy bị nó hút vào bụng sao?
Nghĩ tới sự lạnh lẽo kinh khủng của luồng nước kia Vũ Tôn chợt nhớ lại Thần thức của hắn chút nữa bị đóng thành băng. Có lẽ là nó rồi.
Phun ra luồng nước đó dường như ảnh hưởng không nhỏ tới con "Bổn Đại Chim giả". Thân thể của nó đã thu nhỏ đi đáng kể.
Vũ Tôn hết sức vui mừng. Như vậy thì hắn không có gì phải sợ con "Bổn Đại Chim giả" kia nữa.
- Ta xem ngươi còn phun được bao nhiêu nước nữa. Nhất chỉ diệt sinh linh.
Nguyên khí tiêu hao chẳng thấm vào đâu so với được phục hồi cho nên hắn có vốn để đánh nhau lâu dài cùng con chim giả này. Vũ Tôn không tin con chim này cũng có thể khôi phục được như hắn.
Con "Bổn Đại Chim giả" lại kêu lên, vỗ mạnh hai cánh. Tiếp tục một luồng nước lớn nữa phun ra. Nhưng mà Nhất chỉ diệt sinh linh Vũ Tôn thi triển mạnh hơn Phá Thiên Nhất Kiếm nhiều lắm, cho nên nó không thể kịp đóng băng toàn bộ Nhất chỉ diệt sinh linh được.
Một tia nhỏ thoát khỏi đóng băng, đâm thẳng vào ngực của nó.
- Ầm …
Cơ thể con "Bổn Đại Chim giả" bị đánh văng xuống mặt băng bên dưới.
- Nhất Kiếm Cách Thế.
Không cho nó kịp phản ứng, một đạo Kiếm mang lại mạnh mẽ giáng xuống nhưng mục tiêu không phải là nó, mà là đạo Phá Thiên Nhất Kiếm đang bị đóng băng kia.
- Rắc … rắc … rắc …
Ngay lập tức lớp băng đóng bên ngoài Phá Thiên Nhất Kiếm kia bị phá hủy tan vỡ. Hai đạo kiếm mang với uy lực hủy thiên diệt địa đồng thời bổ xuống con "Bổn Đại Chim giả".
- Rắc …
Cơ thể nó như băng vụn, cánh, chân, thân thể nhiều chỗ vỡ nát.
Vũ Tôn có chút bất ngờ vì con "Bổn Đại Chim giả" kia vậy mà không bị phá hủy. Thi triển liên tục siêu cấp kĩ năng khiến hắn cũng không thể ngay lập tức phục hồi nguyên khí được, đứng thở dốc.
Con "Bổn Đại Chim giả" khó nhọc đứng dậy, toàn thân nhỏ đi chỉ bằng một phần tư lúc đầu Vũ Tôn thấy nó. Nó nhìn Vũ Tôn bằng đôi mắt vô hồn nhưng sát ý cực kì rõ ràng.
- Lệ …………. Kéccccccccccccc …
Nó kêu lên chói tai, sau đó đột ngột bay thẳng lên không trung. Xung quanh cơ thể nó bỗng hiện ra một quầng sáng nhạt. Khí tức nó vậy mà không ngừng kéo lên tới tám mươi lăm cấp yêu thú, tức là ngang với Võ Thánh trung kì.
- Nguy hiểm.
Vũ Tôn giật nảy mình. Không ngờ con chim này còn có chiêu như thế. Hắn lập tức muốn bỏ chạy.
Nhưng mà không kịp rồi. Không gian xung quanh hắn và con "Bổn Đại Chim giả" đã bị kết băng. Đợi hắn phá nát được để rời đi thì con "Bổn Đại Chim giả" kia đã tấn công từ lâu.
- Ầm … Ầm … Ầm …
Đột nhiên băng đóng xung quanh Vũ Tôn như một quả cầu gai ngược đem hắn bao vây kín mít. Những mũi khoan băng khổng lồ toàn bộ hướng cơ thể hắn đâm tới.
Vốn đám băng này rất dày rồi lại còn là vô số băng xung quanh gộp lại nên Vũ Tôn không thể chạy được. Cộng thêm tính hàn khủng bố của nó thì chắc chắn nếu bị bọn chúng xuyên qua người hắn sẽ thành một con nhím.
Nhưng chưa hết. Con "Bổn Đại Chim giả" kia miệng không ngừng tuôn ra băng sương được hình thành từ dòng nước quỉ dị ban nãy bao kín lấy tầng băng đang càng lúc càng gần chạm vào cơ thể Vũ Tôn. Thậm chí còn có thể thấy lớp băng sương có thể xuyên thấu qua tầng băng đó tiến vào bên trong.
Nguyên Khí đã khôi phục thất thất bát bát nhưng Vũ Tôn dường như bất lực. Hắn không biết phải làm gì để thoát khỏi vị trí hiện tại. Nhất chỉ diệt sinh linh là tuyệt chiêu mạnh nhất của hắn, nhưng liệu có thể phá được lớp băng kia không hay sẽ bị đông cứng lại?
Mặc kệ, Vũ Tôn đánh liều. Không thể ở yên chờ chết được. Bàn tay phải giơ ra, từ ngón trỏ một đạo chỉ mang nhanh chóng hình thành.
- Nhất chỉ diệt sinh linh, phá cho ta.
Nhất chỉ diệt sinh linh xuất hiện, xé toang không khí đâm thẳng vào mũi khoan trên tầng băng đã ngay trước mặt hắn. Ngay lập tức mũi khoan băng kia vỡ tan ra ngàn mảnh nhưng Nhất chỉ diệt sinh linh cũng chỉ di chuyển được vài mét sau khi chạm phải lớp sương băng kia trước khi bị đông cứng lại.
Sau lưng và xung quanh hắn những mũi khoan băng khác gần như đã chạm vào cơ thể.
Nhưng một lần nữa Tiểu Thiên Sứ lại khiến hắn hạnh phúc.Chiếc vương miện trên đầu của Tiểu Thiên Sứ lấp lóe. Viên ngọc Lục bảo tỏa ra quang mang xanh biếc, chiếu ra xung quanh. Lớp băng khủng bố kia như gặp khắc tinh, toàn bộ biến thành hơi nước.
Con "Bổn Đại Chim giả" kêu lên một tiếng sợ hãi, muốn bay đi nhưng lại không thể được. Một tia sáng từ viên ngọc Lục bảo kia chiếu thẳng vào cơ thể nó khiến nó đang bay bỗng khựng lại, rơi thẳng xuống mặt băng bất động.
Trong chớp mắt, chiếc vương miện lại trở về như ban đầu.
Vũ Tôn vỗ ngực thở ra một hơi. Hắn thiếu chút nữa đã thành món người xiên mất rồi. Hắn ngồi xuống mặt băng thở hổn hển.
Nguyên khí trong trái tim Tiểu Thiên Sứ không ngừng nghỉ tuôn ra phục hồi cho hắn.
Ước chừng mười lăm phút sau hắn đứng dậy. Khắp cơ thể Tiểu Thiên Sứ lại bừng bừng sức mạnh.
Con "Bổn Đại Chim giả" vẫn nằm đó, không hề nhúc nhích. Cơ thể nó lúc này chỉ lớn bằng một phần mười lúc đầu. Không có một tia sinh cơ nào toát ra. Điều này hiển nhiên là nó đã chết.
Trong đầu Vũ Tôn chợt nảy ra một ý định táo bạo, đó là đem nó làm viên Hồn hoàn thứ ba. Hắn hai viên Hồn hoàn đầu đều không phải là chủ công kích, nếu có thể đem con "Bổn Đại Chim giả" này biến thành Hồn hoàn thì còn gì có thể tốt hơn.