Chương 217: Vũ Tôn ra tay.
Đồ Phong lảo đảo đứng dậy, khó chịu văng ra một câu chửi tục.
Hoa phu nhân đã khôi phục lại được không ít thực lực, như vậy hắn sẽ càng vất vả hơn khi chiến đấu cùng nàng.
- Keng…
Một tiếng kiếm ngân vang chấn động màn đêm. Kiếm mang mỹ lệ, huyền ảo phát ra từ trên tay Hoa Phương hướng về đám huynh đệ của Đồ Phong mà tới.
Từng chùm huyết vụ tuôn ra làm nhuộm lên một vùng tuyết trắng trông vô cùng bắt mắt và đẹp đẽ lạ thường.
Đám người kia thực lực chỉ có đúng Kết Đan hậu kì là cao nhất nhưng bản thân lại bỉ thương nặng bởi Băng Tuyết Ma thiềm nên làm sao có thể chống đỡ được uy thế Ngự Không cảnh đang ầm ầm tăng lên của Hoa phu nhân.
Ba tên kia ngay lập tức gục xuống mặt tuyết, trên ngực mỗi người đều có một vết kiếm không quá lớn nhưng lại cực kì hiểm. Máu tươi từ vị trí đó vẫn không ngừng tuôn ra một lúc một nhiều.
Bốn tên khác thì cực kì khiếp sợ. Bọn hắn sợ hãi vô cùng, bản thân run lên cầm cập và nép lại gần nhau trông vô cùng đáng thương.
- Hoa Phương, ngươi đây chính là bức ta.
Đồ Phong gầm lên. Trong tay hắn xuất hiện một viên đan dược tròn và to như quả trứng chim cút, vỏ ngoài thì có màu đen sạm. Ngay lập tức, hắn giơ viên đan dược lên và đưa vào miệng nuốt chửng. Vừa nuốt viên đan dược, khí tức của Đồ Phong lấy một tốc độ vô cùng kinh khủng liên tục tăng vọt cho tơi tận Ngự Không đỉnh phong sau đó là Võ Vương sơ kì đỉnh phong thì mới chịu dừng lại.
Vũ Tôn cũng đã từng học qua một chút về Đan thuật của Xích Huyết Hoàng nên dễ dàng nhận ra đó là một viên ngũ phẩm đan dược, Tiềm Lực đan!!.
Tiềm Lực đan so với Bạo Huyết đan phẩm cấp cao hơn mấy phẩm chính vì vậy cũng bá đạo hơn so với Bạo Huyết Đan khá là nhiều.
Bạo Huyết Đan trong vòng mười lăm phút có thể bộc phát tu vi tăng lên nhất phẩm nhưng sau đó sẽ có tác dụng phụ khiến cho cơ thể bị suy kiệt, mết hết sức lực. Đến lúc đó thì ai cũng có thể giết chết người phục dụng Bạo Huyết Đan được, ngay cả một người không tu luyện một chút nào.
Nhưng mà Tiềm Lực Đan thì khác. Nó có thể kích phát tiềm lực của người sử dụng ngay lập tức, khiến người sử dụng tăng lên một cảnh giới chỉ trong phút chốc. Thời gian có tác dụng tuy chỉ ngắn bằng một nửa của Bạo Huyết Đan nhưng sau khi hết tác dụng thì sẽ không bị tác dụng phụ ngay lập tức mà là từ từ yếu đi.
Nhưng có một điểm đáng tiếc là mỗi người chỉ có thể phục dụng một viên Tiềm Lực Đan một lần trong đời. Sau đó có phục dụng cả hàng ngàn, hàng vạn viên thì cũng vô tác dụng. Hơn nữa Tiềm Lực Đan chỉ có tác dụng với tu sĩ cảnh giới dưới Võ Vương mà thôi.
- Ngươi… ngươi vậy mà có Tiềm Lực Đan.
Hoa phu nhân mặt tái nhợt không cam lòng kêu lên. Sự tuyệt vọng dâng trào mãnh liệt trong ánh mắt của nàng.
Những thành viên khác của Bất thế mạo hiểm đoàn dĩ nhiên cũng đã từng nghe tới Tiềm Lực Đan, vì vậy khi Hoa Phương kêu lên bọn họ cũng tuyệt vọng không ngớt. Đối thủ mạnh như vậy thì còn có cơ hội sống sót sao???
- Hừ, tên tiện nữ nhà ngươi đã khiến ta phí mất một viên Tiềm Lực Đan cất giấu mấy chục năm nay. Để bù lại tổn thất này, ta sẽ tận tình hầu hạ ngươi ngày đêm đến khi nào ngươi chết thì mới thôi.
Đồ Phong giận dữ cười gằn nói.
Cây thương trên tay lại vung lên. Uy thế Võ Vương cảnh khủng bố ầm ầm đè ép thành viên của Bất Thế mạo hiểm đoàn khiến bọn hắn không thể chịu nổi.
- Đây là Võ Vương cảnh sao. Thật là quá mạnh mẽ mà, ít nhất cũng phải gấp mười lần Ngự Không cảnh. Được chết trong tay Võ Vương cao thủ, các ngươi nên lấy làm vinh hạnh. Ly hồn thương.
Đồ Phong lập tức tung cây thương lên trời, nó tản ra ánh áng đen mờ ảo lung linh chiếu tới đám người Bất Thế mạo hiểm đoàn. Ngay lập tức, hai mắt của bọn họ bắt đầu trở nên đờ đẫn, mơ hồ nhìn về phía cây thương trên trời kia mà không hề chớp mắt.
Ngay cả Hoa phu nhân khi mà tu vi đã khôi phục tới Ngự Không trung kì cũng không thể nào thoát khỏi.
- Hừ, châu chấu đòi đá xe. Ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là sống không bằng chết.
Cánh tay nắm lại thành quyền, Đồ Phong nhếch mép cười mỉa mai hướng tới đám thành viên của Bất Thế mạo hiểm đoàn mà lao đến.
Quyền kình phá không, khí thế bức người. Vậy mà mười hai người kia vẫn như không hề biết gì, chỉ ngây ngốc nhìn cây thương trên trời.
- Phụt … phụt … phụt … Bịch … bịch… bịch…
Từng ngụm máu tươi phun ra ngoài và sau đó là tiếng cơ thể văng về phía sau nện thật mạnh xuống tuyết vang lên. Mười hai người, không còn một ai có thể đứng được.
Mãi cho đến lúc này bọn họ mới tỉnh lại từ trong trạng thái ngây ngốc. Nhưng đã không còn ai có sức chiến đấu nữa. Trên ngực từng người đều có in hình một nắm đấm trông vô cùng rõ ràng.
Đồ Phong cũng không có ngay lập tức kết liễu thành viên của Bất Thế mạo hiểm đoàn mà hắn muốn từ từ đem bọn họ hành hạ đến chết.
- Phong ca uy vũ.
- Phong ca vô địch.
- Phong ca thần uy vô song, thiên hạ vô địch.
- Phong ca mạnh mẽ như vậy mấy tên kiến hôi kia há có thể làm khó. Có Phong ca chúng ta còn sợ gì nữa.
Bốn tên huynh đệ của Đồ Phong sung sướng reo hò. Bọn hắn vốn đang sợ chết thì đột nhiên thế cục thay đổi làm cho cả đám vui mừng không thôi.
- Câm miệng. Chốc nữa ta sẽ hỏi tội cái lũ phế vật các ngươi.
Đồ Phong quay lại nhìn bọn chúng tức giận quát lên.
Nghe vậy, ngay lập tức bốn tên miệng câm như hến, không dám phát ra một âm thanh nào.
- Hoa Phương, ngươi còn gì để nói không? Hãy nói lời trăn trối đi nếu không chút nữa ngươi chỉ biết rên rỉ trong sung sướng mà thôi.
Đồ Phong dâm đãng nhìn về phía vết rách trước ngực trên y phục của Hoa phu nhân. Trong đầu hắn thì đã hiện lên cảnh chà đạp nàng dưới háng của mình rồi.
- Ngươi nằm mơ. Muốn đụng vào ta sao? Tên súc sinh nhà ngươi sẽ không bao giờ thực hiện được đâu.
Hoa phu nhân lạnh lùng nhìn Đồ Phong. Tu vi của nàng sau khi bị Đồ Phong tấn công đã tụt xuống chỉ còn Kết đan hậu kì. Dược lực của Bạo Huyết Đan vẫn còn, vì vậy tu vi của nàng vẫn chậm rãi nhích dần lên.
Thanh kiếm trong tay nàng đột nhiên vung lên, xoẹt ngang qua cổ mình.
- Muốn chết? Ngươi nghĩ ta không biết ngươi muốn tự vẫn hay sao? Nhưng mà cũng vô ích thôi.
Thân ảnh Đồ Phong như một ánh chớp lóe lên, lấy tốc độ vô cùng đáng sợ hướng về phía Hoa phu nhân. Cánh tay trái của hắn giơ ra, một hấp lực mạnh mẽ đem thanh kiếm trên tay Hoa Phương hút về phía tay hắn.
Hoa Phương mất kiếm thì lập tức bàn tay chụm lại thành chưởng ấn, vỗ về phía đầu của mình.
Nhưng khi mà chưởng ấn chỉ còn cách đầu nàng mấy centimet thì bất thình lình có một bàn tay thô bạo, mạnh mẽ giữ lấy cánh tay nàng lại.
Người đó không ai khác chính là Đồ Phong.
Khoảng cách của hắn và nàng không quá xa, tu vi lại vượt trội hoàn toàn cho nên hắn rất dễ dàng ngăn chặn được ý định của Hoa phu nhân. Cánh tay còn lại thì mạnh mẽ phong bế tu vi của nàng.
- Bàn tay thật mềm mại. Chắc hạ thân cũng rất mịn a. Không có một sợi lông nào. Ta thích những người không có lông, chắc ngươi hiểu ý ta nên đã tự giải quyết hết rồi đúng không?
Hắn liếm liếm môi, ghét sát vành tai Hoa phu nhân nói nhỏ. Gọi là nói nhỏ nhưng là so với không hét lên chứ người khác vẫn nghe rõ ràng hắn nói gì.
- Lông con mẹ mày.
Hoa phu nhân không thể cử động tay chân, há miệng phun ra một bãi nước bọt vào giữa mặt hắn.
Hắn chẳng những không nổi giận còn vui vẻ đưa tay quệt lấy sau đó … cho vào miệng liếm liếm trông hết sức kinh dị.
- Rất ngọt. Đáng tiếc lại không phải là trinh nữ nếu không có lẽ sẽ còn tuyệt vời hơn nhiều. Nhưng mà không sao cả, còn trinh hay không còn trinh thì cũng phải trần truồng dưới háng ta mà thôi.
Hắn há miệng cười như một tên điên khùng.
- Đồ Phong, ngươi hãy giết ta đi, nếu không kể cả ta thành quỉ cũng không buông tha cho ngươi đâu.
Hoa phu nhân bị lời lẽ thô tục của hắn khiến cho nàng không thể chịu được. Nàng chỉ muốn chết ngay lập tức.
- Không vội, không vội. Ta còn chưa được tận hưởng thì làm sao để ngươi chết được. Nhưng đổi lại, ta sẽ giết từng tên đồng bọn của nàng trước mặt nàng rồi sau đó bẻ đầu bọn chúng treo lên quan sát chúng ta mây mưa coi như là để an ủi bọn họ.
- Thằng súc vật này, mày dám!!.
Hoa phu nhân ánh mắt đỏ bừng hét lên.
- Ngươi thách ta? Nhưng rất tiếc, ta lại rất thích làm việc bị người ta thách thức.
Đồ Phong đứng dậy, từng bước tiến tới trước mặt của mười một người còn lại trong Bất Thế mạo hiểm đoàn. Hắn cầm trên tay là thanh kiếm của Hoa phu nhân.
- Ta sẽ dùng kiếm của ngươi để tiễn bọn chúng. Thách thức ta đi, thách thức ta tiếp đi.
Hắn khiêu khích nhìn Hoa Phương như muốn nàng cầu xin hắn. Nhưng khiến hắn thất vọng là Hoa phu nhân nhắm thật chặt mắt lại, không để ý tới. Miệng nàng chỉ đau đớn thốt lên hai chữ: " Xin lỗi".
Đồ Phong như hết hứng, thanh kiếm vung lên hướng tới Trương Phi đại hán đang nhìn hắn như một con thú.
- Keng…
Khi thanh kiếm chỉ cách cố của Trương Phi chỉ có mười centimet thì đột nhiên văng ra khỏi tay Đồ Phong rồi rơi xuống nền băng.
- Ta thách ngươi dám đụng tới bọn họ.
Một giọng nói non nớt từ phía xa vang lên khiến cho Đồ Phong kinh hãi.