Chương 224: Cậu của Tiểu Tam.

Vũ Tôn

Chương 224: Cậu của Tiểu Tam.

Bắt đầu từ hôm nay trở lại 1 ngày 2 chương nhé các đạo hữu. Ta sẽ viết để bạo 1 lúc 10 chương 1 lần cho đủ 3 lần trong tháng này:(.

Chân thành cảm ơn mọi người đã góp ý, động viên cũng như chê bai suốt thời gian qua.

------

Nghe tới đó Vũ Tôn mới thực sự nhẹ nhõm, xoay người bước ra ngoài.

- Vị công tử này, ta có thể hỏi ngươi một câu được không?

Vũ Tôn quay đầu lại lạnh lùng nhìn người kia.

- Ngươi còn có ý gì?

- Không biết công tử có phải mới vừa gia nhập Nam Thiên Học Viện trong kì chiêu sinh này?

Thần bí nhân nọ không vì tháo độ của Vũ Tôn mà khó chịu, trái lại ánh mắt chân thành hỏi.

- Đúng thì sao mà không đúng thì sao?

Vũ Tôn không vui nhìn hắn. Có người lạ hỏi lai lịch của mình hiển nhiên là không thể vui được rồi.

Thần bí nhân kia cười khổ. Rõ ràng tên này lúc nãy bị hắn trêu đùa đã có thành kiến với mình.

- Ta cũng có một đứa cháu mới gia nhập Nam Thiên Học Viện năm nay, hơn nữa cũng tham gia Hồn hoàn phân viện. Không biết công tử có biết hắn không?

Vũ Tôn hứng thú nhìn hắn. Không lẽ trùng hợp như vậy a?

- Có phải hắn là Tiểu Tam?

Người nọ giật mình kinh ngạc sau đó vội vã gật đầu.

- Đúng là hắn, đúng là hắn. Không biết hắn bây giờ thế nào rồi mong công tử nói cho ta biết?

- Kì lạ. Không phải Trân bảo các các ngươi chuyện gì cũng biết sao? Tại sao lại hỏi ta?

- Công tử không rõ. Tiểu Tam phải rời gia tộc cách đây một năm. Chúng ta điều tra mãi mới biết được hắn muốn tới Nam Thiên Học Viện. Nhưng gia tộc có qui định không được điều tra tình hình của thành viên trong gia tộc, nếu không sẽ bị xử tử. Cho nên …

- Thì ra là như vậy. Nếu thế thì Trân Bảo các này có lẽ thuộc về gia tộc của Tiểu Tam a. Thằng này giấu diếm tốt thật. Nếu chỉ thế thì ngài có thể yên tâm, hắn tu vi tăng tiến cũng rất nhanh, khi ta tới đây hắn đã mười chín cấp Hồn sĩ, có lẽ bây giờ đã tấn thăng tới hai mươi cấp cũng nên.

Vũ Tôn không giấu diếm đem một chút tin tức của Tiểu Tam nói ra.

- Tốt quá, như vậy tốt quá. Lúc đầu hắn nói dối muốn gia nhập VŨ KĨ phân viện, không ngờ lại gia nhập Hồn hoàn phân viện khiến chúng ta cực kì tức giận. Nhưng mà bây giờ Hồn hoàn phân viện có được Xích Huyết Hoàng lão tổ sau lưng, còn có Hồn Thiên Đế Đại Trưởng Lão là Chín mươi cấp hồn sĩ, nghiền áp đối thủ cùng cấp thì có lẽ hắn đã không sai lầm. Quả nhiên phụ thân ta nói không sai, ánh mắt hắn rất xa, lão nhân như chúng ta không thể với tới được.

Thần bí nhân cực kì vui mừng, nắm chặt tay run rẩy lẩm bẩm. Xem ra hắn cũng rất quan tâm tới Tiểu Tam.

- Nếu ngài không còn việc gì nữa thì ta đi đây.

Vũ Tôn nhìn thần bí nhân cáo biệt. Biết được hắn là người thân của Tiểu Tam nên thái độ của Vũ Tôn đã thay đổi rõ rệt.

- Công tử khoan đi đã. Ta có vật này nhờ công tử chuyển đến Tiểu Tam.

Thần bí nhân vội vàng ngăn Vũ Tôn lại sau đó từ trong không gian giới chỉ lấy ra một chiếc hộp nhỏ tới trước mặt giao cho Vũ Tôn.

- Được rồi, ta sẽ giao cho hắn.

Vũ Tôn gật đầu.

- Còn vật này là Trân Bảo các tặng cho công tử vì công tử là bằng hữu của Tiểu Tam. Xin công tử nhận cho.

Hắn lấy một tấm lệnh bài tinh xảo, nhỏ như bàn tay bên trên có ghi chữ Trân bảo các ở một mặt, một mặt còn lại ghi chữ A rất lớn.

Vũ Tôn tò mò cầm tấm lệnh bài nhìn. Nguyên liệu làm nên nó cũng rất đặc biệt a, cầm khá nhẹ và thoải mái, cảm giác mát lạnh truyền vào khiến người ta không muốn buông.

- Đây là thẻ khách hàng của Trân Bảo các, sau này công tử mua gì cũng sẽ được giảm giá mười phần trăm.

Mười phần trăm là một con số không hề nhỏ. Vũ Tôn không ngại ngùng thu lại vào không gian giới chỉ.

- Vậy ta xin đa tạ.

- Không có gì, hi vọng trong thời gian ở Nam Thiên Học Viện công tử có thể chiếu cố cho Tiểu Tam giùm ta là ta đã rất biết ơn rồi.

- Đó là chuyện đương nhiên, hắn là bạn cùng tệ xá của ta cho nên ngài không phải lo lắng.

- Như vậy thay mặt phụ mẫu Tiểu Tam xin đa tạ công tử.

- Ngài cũng chuyển lời thay ta chào hỏi mấy vị bá phụ, bá mẫu thay Tiểu Tam.

- Đương nhiên, đương nhiên. Chúc công tử Thượng Lộ Bình An. Nếu có chuyện gì cần giúp đỡ cứ tới Trân Bảo các chi nhánh tìm ta, ta sẽ cố hết sức giúp công tử.

Thần bí nhân kia nở nụ cười vui vẻ chân thành nói.

- Như vậy xin đa tạ ngài. Ta xin cáo từ.

Vũ Tôn không từ chối. Được người ta giúp việc gì không nhận.

- Công tử thong thả. Chuyện của đám người bọn Đỗ Trần kia???

- Không cần, mấy tên tôm tép đó ta có thể tự giải quyết.

Vũ Tôn hờ hững đáp sau đó bước chân xuống cầu thang.

Đợi cho Vũ Tôn khuất bóng, cậu của Tiểu Tam mới bỏ chiếc mũ đen trùm kín đầu xuống bước ra ngoài cửa sổ nhìn xuống cửa Trân Bảo các.

- Thú vị, thú vị. Hắn có lẽ mới mười sáu tuổi. Mười sáu tuổi ba mươi cấp hồn sĩ sao? Không tệ. Tấm thẻ khách quí hạng A xem như đáng giá bỏ ra. Đợi lần tiến vào di tích này hắn nếu thể hiện tốt thì không ngại báo về cho đại ca. Tin chắc huynh ấy sẽ không ngại giao cho hắn thẻ khách quí đặc biệt. Chỉ mong hắn không khiến ta thất vọng a.



Vũ Tôn nhanh chóng bước qua tầng thứ hai, sau đó là tầng thứ nhất.

Thiếu phụ họ Trương kia nhìn thấy hắn, ánh mắt sắc lạnh như muốn ăn tươi nuốt sống cười gằn.

- Chúc công tử " Thượng Lộ Bình An, nếu chẳng may Hạ Lộ thì Nằm Yên nhé."

Mụ ta nói một câu đầy thâm ý.

- Đa tạ Lão bà bà, ta còn trẻ, chắc chắn thượng lộ bình an rồi. Bà bà tuổi cao, da dẻ đã nhăn nheo đừng cố thoa son trát phấn, không tốt cho da đâu. Hãy dành thời gian đó về nhà chăm cụ ông thì tốt hơn. Aiz… Thật đáng thương, có những người đã tám mươi tuổi vẫn còn còng lưng đi kiếm tiền. À đúng rồi, có một số kẻ răng thì đã rụng sắp hết, làm sao nên cơm cháo gì vậy mà có những kẻ tý tuổi vẫn lao vào như thiêu thân. Không biết loại hồ li tinh như thế làm cách gì mà có thể câu dẫn được đàn ông. Có đáng đem chúng ném vào hố phân cho ròi bọ ăn không bà bà?

Vũ Tôn tuôn một tràng, khuôn mặt ngây thơ nhìn Trương quản sự.

- Ngươi…

Trương quản sự tức giận đỏ bừng mặt khiến nàng ta trông càng thêm mê người, nhưng mà khẩu vị Vũ Tôn không cao cho nên hắn không có hứng thú.

- Ây da, bà bà mệt thì nghỉ đi kẻo lại vỡ tim mà chết thì khổ lắm. Ta đi đây, tạm biệt bà bà hồ ly, à quên bà bà yếu tim.

Vũ Tôn châm chọc chán xoay người bỏ đi.

Nắm tay Trương quản sự nắm chặt lại. Nàng thực sự muốn lao tới đánh cho thằng nhãi kia một trận nhưng đang trong Trân bảo các nên không tiện phát tác.

- Ngươi được lắm. Ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.

Nói xong, Trương quản sự hừ lạnh bước theo phía sau Vũ Tôn ra bên ngoài.

Quả nhiên vừa đặt chân khỏi Trân Bảo các được vài bước Vũ Tôn đã bị một đám người chặn lại.

- Thằng chó chết, mày cuối cùng cũng không rúc trong Trân Bảo các nữa sao?

Đỗ Trần từ phía sau đi tới cười gằn nghiến răng nghiến lợi.

Mọi người xung quanh ngay lập tức chú ý tới xung đột bên này sắp xảy ra.

- Ồ, đó không phải Tai Tinh Đỗ thiếu gia sao?

- Suỵt… Nói nhỏ thôi kẻo hắn nghe được. Ngươi muốn chết à?

- Không biết thiếu niên kia đắc tội gì mà hắn kéo cả mười người ra thế này?

- Ta nhìn hắn rất lạ, có lẽ không phải người của Quảng Nam thành chúng ta.

- Hừ, đắc tội ai không đắc tội lại dính vào Đỗ Trần.

- Ngu ngốc thì chết đi. Ta mong bọn chúng đánh nhau chết cả hai. Kẻ gây sự được với tên Đỗ Trần thì tám phần cũng là kẻ không ra gì. Ngươi thấy không, hắn mới ở trong Trân Bảo các ra. Chắc tranh giành yêu tinh Trương Hàm rồi.

- Hừ, con dâm tiện đó ước gì có người rạch mặt nó ra cho khỏi câu dẫn đàn ông.

Một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi tức giận nhìn Trương quản sự đang lắc mông tiến lại thầm mắng.



- Đỗ thiếu gia, xin hãy làm chủ cho nhân gia a.

Vừa bước tới Trương quản sự đã khóc lóc ôm lấy cánh tay của Đỗ Trần lau nước mắt.

- Ấy, nín đi, nín đi mỹ nhân. Có ta ở đây, không kẻ nào dám đụng đến nàng.

Đỗ Trần được mỹ nhân nắm bàn tay sung sướng đến mức hạ thân sừng sững đâm vào đũng quần nổi lên rõ ràng khiến không ít thiếu nữ xấu hổ che mặt cười thầm.

- Đỗ thiếu gia, hắn chẳng những có ý đồ sàm sỡ ta may mà bị ta chống cự lại còn tát ta một cái chửi ta là tiện nhân. Việc này xin Đỗ thiếu gia thay ta làm chủ a, nếu không ta làm sao còn mặt mũi sống trên đời này.

Trương Hàm càng khóc càng lớn, nước mắt đầm đìa tuôn ra như thật.

Không ít người khinh thường chửi thầm. Chuyện này đâu phải lần đầu diễn ra.

- Cái gì? Hắn muốn sàm sỡ nàng. Khốn kiếp, Trương quản sự băng thanh ngọc khiết há có thể để ngươi vấy bẩn. Hôm nay không giết ngươi thay trời hành đạo ta không còn là Đỗ Trần nữa.

Đỗ Trần hùng hồn vỗ ngực nhìn Vũ Tôn chỉ tay quát.