Chương 162: Về nhà (1)
Ai cũng mặc một bộ y phục có lẽ là đẹp nhất của mình. Trông Bảo Nhi và Cún hôm nay càng xinh đẹp gấp vạn lần mọi khi.
Người ta có câu Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân quả không sai. Mọi hôm hai nàng chỉ mặc đồ đơn giản trông đã quá xinh đẹp, hôm nay chăm chút hơn cang làm tôn lên vẻ đáng yêu, hoàn mỹ của thiếu nữ đang tuổi mới lớn.
Nhóm bảy người Vũ Tôn từ sáng sớm đã trở ra đây. Ban đầu hắn định ra ngoài sẽ tìm một chiếc xe ngựa sau đó trên đường trở về nếu thấy có xa phu nào dùng yêu thú thì sẽ thuê.
Nhưng mà sau khi nghe hắn đề xuất xin trở về gia tộc một thời gian, A Phong liền đặc biệt sai người đem yêu thú của học viện cho Vũ Tôn mượn để tiện di chuyển và bảo đảm an toàn cho mình.
Nguyên nhân rất đơn giản, hắn là Quán quân của kì Tân sinh Đại hội.
Một con yêu thú di chuyển giá trị không nhỏ nhưng không phải là quá lớn so với tài lực của Nam Thiên Học Viện.
Các thành viên của Nam Thiên Học Viện chứ không riêng gì Hồn hoàn phân viện đều xác định sẽ đưa Vũ Tôn vào trọng điểm bồi dưỡng, cho nên việc giao cho hắn mượn một con yêu thú không có ai phản đối.
Sau khi suy nghĩ, hắn được A Phong giao cho một tấm lệnh bài. Tấm lệnh bài này chỉ có một tác dụng duy nhất đó là điều khiển yêu thú.
Mỗi một con yêu thú của học viện đều có một lệnh bài riêng. Chỉ có đúng tấm lệnh bài nào mới ra lệnh được cho con yêu thú đó.
Con yêu thú của Vũ Tôn được cho mượn là một con Hắc Phong Cự Điêu – một loại Yêu thú cấp 4, tức là tương đương với Trúc cơ cảnh.
Hình thể của Hắc Phong Cự Điêu rất lớn, như một căn nhà nhỏ. Cho nên bảy tên thiếu niên, thiếu nữ bọn Vũ Tôn ngồi lên không có gì là chật chội mà còn rất thoải mái. Hơn nữa tốc độ bay của nó rất nhanh, ít có yêu thú phi hành dưới cấp năm có thể là đối thủ.
Đem lệnh bài trong ngực lấy ra, Vũ Tôn thử truyền một mệnh lệnh triệu tập vào Lệnh bài.
- Kécccccc…
Tiếng điêu vang lên giữa bầu trời. Chỉ trong chớp mắt một con Hắc Phong Cự Điêu to lớn đã xuất hiện, đáp xuống ngay trước mặt Vũ Tôn.
Chan, Dương, Tiểu Tam, Trương Dực ánh mắt rực sáng nhìn nó. Chỉ có Cún và Bảo Nhi thì không quan tâm lắm.
- Mọi người mau lên đi.
Vũ Tôn giục giã sau đó hắn nhảy lên lưng Hắc Phong Cự Điêu đầu tiên.
Lần lượt là Chan, Tiểu Tam, Dương, Trương Dực sau đó là Bảo Nhi và Cún cũng nhảy lên.
- Mọi người ngồi vững nhé. Chúng ta xuất phát thôi.
Vũ Tôn quay lại dặn dò, sau đó ra lệnh cho Hắc Phong Cự Điêu cất cánh, hướng tới Thanh Dương Tiểu Quốc.
Hắc Phong Cự Điêu kêu lên một tiếng mạnh mẽ, hai cánh huy động khiến đất đá bay tung tóe sau đó nhấc mình lên không trung.
- Phụ thân, mẫu thân, Tôn nhi đã trở về. Vân nhi, đợi ca, ca về với muội đây.
…
- Tôn, gia tộc ngươi như thế nào? Ta không tin một tiểu gia tộc lại có thể bồi dưỡng ra một tên biến thái như ngươi.
Dương nằm trên lưng Hắc Phong Cự Điêu nhìn Vũ Tôn hỏi.
Mọi người cũng quay đầu nhìn hắn.
- Ha ha. Ta có gì mà phải nói dối các ngươi. Vũ gia chúng ta chỉ là một tiểu gia tộc mà thôi. Khi tới đó mọi người sẽ rõ.
Vũ Tôn mỉm cười không giải thích gì thêm.
Mọi người cũng không hỏi nhiều, lẳng nặng ở yên vị trí cảm nhận cảm giác được phi hành đầy mới mẻ.
Cho dù gia tộc của Tiểu Tam, Trương Dực không phải là nhỏ nhưng mà đây là lần đầu tiên bọn chúng được bay trên không trung. Chẳng những không hề khó chịu mà còn rất thoải mái nữa là khác.
Dĩ nhiên, Dương và Chan cũng không thấy mệt mỏi gì giống như nghe các Đạo sư miêu tả.
Từ trên không trung nhìn xuống, mọi thứ đều vô cùng nhỏ bé. Chan, Dương, Tiểu Tam, Trương Dực, Cún gần như chẳng thấy cái gì, chỉ có Vũ Tôn cùng Bảo Nhi thực lực cao hơn chút mới mơ hồ quan sát được đôi chút.
- Cường giả. Ta sẽ thành cường giả. Chắc chắn cảm giác cưỡi pháp bảo phi hành còn sung sướng hơn cưỡi yêu thú nhiều lắm.
Trong đầu từng tên ngay lập tức đặt ra mục tiêu để phấn đấu.
- Có ai kể về gia tộc mình cho ta nghe đi.
Ngồi không nhàm chán, Vũ Tôn bắt đầu lân la dò hỏi.
- Gia tộc của chúng ta? Hừ, ngươi đừng mong biết được gì. Khi nào ngươi tới sẽ biết.
Đáp lại cho Vũ Tôn là một gáo nước lạnh của Cún.
Hắn méo mặt, nằm xuống tỉ tê hát rất khó nghe khiến mọi người dọa sẽ đem hắn ném xuống đất mới thôi.
Hắc Phong Cự Điêu bay rất nhanh. Nửa ngày Vũ Tôn đã cảm giác nó bay được tới gần nửa chặng đường. Như vậy chỉ cần tới gần trưa hôm sau hắn có thể về tới Vũ gia.
Từng hình ảnh về Vũ Thiếu Dương – Trương Nhược Tích – Vân Nhi hiện ra trong đầu. Một cảm giác lâng lâng vui sướng hiếm có khiến hắn không thể bình tĩnh được.
Vũ gia, nơi hắn từng chịu qua bao nhiêu tủi nhục.
Vũ gia, nơi hắn bị mọi người xem thường, khinh rẻ.
Vũ gia, nơi hắn suýt chết vì nhảy xuống Hắc nhai vực
Vũ gia, nơi hắn âm thầm rời đi không nói một lời với ai, trừ phụ mẫu.
Vũ gia, nơi cất chứa tình yêu thương vô bờ bến của Vũ Thiếu Dương – Trương Nhược Tích dành cho hắn.
- Vũ gia, ta trở về đây.
Hắn kìm không được ngẩng mặt lên trời hét lên.