Chương 170: Hắc Hồn Hoàn cùng Tiểu Thiên Sứ.

Vũ Tôn

Chương 170: Hắc Hồn Hoàn cùng Tiểu Thiên Sứ.

Ở trong môi trường nguyên khí tinh thuần cực điểm đến mức này thì người thường cũng có thể thoát thai hoán cốt chứ nói gì là tu sĩ.

Nếu hắn không thể đột phá thì không khác gì một phế vật nhất trong tất cả phế vật. Hơn nữa, phân thân thứ nhất này được Vũ Tôn dùng không ít máu huyết từ bản tôn tạo thành, cho nên tuy có thể tạm thời không thể sánh bằng uy lực của Quang minh chi thể nhưng cũng không quá cách biệt quá lớn.

Có thể xem như Quang minh chi thể nếu xếp thứ hai, thì thể chất phân thân này của hắn sẽ đứng thứ ba hoặc thứ tư là cùng.

Nếu dành cho Quang minh chi thể tới đây thì không biết còn đáng sợ tới mức nào!

Bản tôn hắn cũng không kém cạnh. Tuy thực lực đã là Đế Quân sơ kì nhưng mà từ lúc độ kiếp tới giờ hắn không tăng trưởng thêm chút nào. Nguyên nhân chính là bởi hắn phải che giấu khí tức Đế Quân nếu không sẽ ngay lập tức bị trục xuất vào Hư không thông đạo.

Hơn nữa, Thiên địa pháp tắc Tiềm Long Đại Lục chỉ dung được Võ Hoàng, đối với Đế Quân thì hắn phải tới vị diện cao hơn mới có thể cảm ngộ tăng lên thực lực. Đồng thời theo như Quang minh chí tôn nói thì Thượng vị diện nguyên khí tinh thuần và đậm đặc hơn nơi này rất nhiều. Tại đây hắn không bao giờ có thể đủ nguyên khí để tiến hành đột phá.

Không ngờ vào lúc sắp đối diện sinh tử trời lại ban cho hắn một cơ duyên tuyệt hảo như thế này. Hắn không biết nên chửi hay cảm ơn Thánh Tôn đây. Nếu như gặp Thánh Tôn bây giờ nhất định hắn phải ôm lấy ông ta cảm ơn chân thành sau đó đánh nhau hay làm gì thì làm.

Nguyên khí bị hắn hấp thu liên tục kéo từ ven Cấm Hoàng trận vào. Phạm vi nguyên khí bao trùm cũng vì thế mà giảm dần từ một ngàn dặm xuống chín trăm, tám trăm, bảy trăm…

Mãi tới khi xuống còn một trăm dặm mới kết thúc. Lúc này về nguyên khí trong cơ thể hắn đã đạt tới Đế Quân sơ kì đỉnh, chỉ còn thiếu lĩnh hội Thiên địa pháp tắc cấp cao là có thể đạt tới Đế Quân trung kì.

Thực lực tăng lên, sự tự tin trong hắn cũng vì thế mà tăng theo.

Hắn không hề phát hiện trong khi bản thân mình tu luyện thì hư ảnh ngọn lửa do Kim Ô để lại sau lưng hắn cũng lóe sáng le lói rồi thu nhỏ đi so với lúc trước chừng một milimét. Tuy cực nhỏ nhưng cũng là biến đổi.

- Không biết còn phải đợi Quang minh thúc tới lúc nào. Quả thực muốn đem phân thân thứ hai tới đây ngay quá.

Bản tôn Vũ Tôn chán chường nhìn Quang minh chí tôn đang yên lặng suy ngẫm.

Đột nhiên dị biến phát sinh khiến cả Vũ Tôn lẫn Quang minh chí tôn đang trong trạng thái im lặng cũng há hốc miệng.

Một viên cầu màu đen không rõ từ đâu tới lù lù bay từ bên ngoài Cấm Hoàng trận vào. Ngay phía sau nó là một đứa bé tám cánh.

- Này …

Vũ Tôn trợn mắt lên. Đây không phải là Hắc Hồn hoàn cùng Tiểu Thiên Sứ sao? Tại sao bọn chúng lại ở đây? Vậy phân thân kia của Vũ Tôn đâu?

Lo sợ có chuyện không lành, hắn liền tiến hành câu thông với phân thân. Nhưng mà không có chuyện gì xảy ra. Phân thân hắn lúc này đang ở trong Quang minh bảo điện dưới lòng đất Nam Thiên Học Viện.

Nhưng mà điều ngạc nhiên là phân thân của hắn không hề ra lệnh cho Hắc Hồn hoàn tới đây. Cả Tiểu Thiên Sứ cũng như thế.

- Bọn này là ngửi thấy mùi thơm nên bỏ nhà trốn đi? Rút cục là thằng nào đầu têu???

Trong đầu Vũ Tôn chỉ có thể nghĩ được như vậy. Hắn yên lặng theo dõi từng hành động của hai thằng này.

Quang minh chí tôn thì ngạc nhiên, khiếp sợ sau đó run rẩy nhìn Tiểu Thiên Sứ lẫn Hắc Hồn hoàn. Hai tên này mang đến cho hắn cảm giác cực kì siêu việt, điều mà hắn mới chỉ gặp 1 lần trong cuộc đời. Đó là khi hắn cùng Hắc Ám chí tôn lấy được cơ duyên của mình.

Hắc Hồn hoàn lơ lửng chậm rãi bay tới trước mặt Cấm Trụ sau đó hạ xuống trên Phong trận.

Giống một con Cún nhìn thấy đồ ăn, nó tuôn ra một làn hơi mờ hảo phun lên trên viên Hỏa hành thạch. Ngay lập tức viên Hỏa hành thạch biến mất.

Tiếp đến là Kim hành thạch, Thủy hành thạch, Mộc hành thạch và Thổ hành thạch cũng luân phiên bị nó nuốt gọn. Chỉ còn sót lại năm đoạn xích trơ trọi lơ lửng sau đó rơi lẻng xẻng xuống đất.

- Này là có chuyện gì???

Vũ Tôn há hốc miệng. Cái viên Hắc Hồn hoàn này càng ngày càng làm hắn cảm thấy nó … như một con người, có ý thức riêng. Không phải là lần đầu nó tự chủ xuất hiện sau đó làm việc gì đó rồi. Vũ Tôn thậm chí còn nghi ngờ đây có phải Hồn hoàn thật hay là cái gì trá hình nữa.

Tiểu Thiên Sứ cũng không hề ngồi yên. Từ cơ thể như một con rối, đôi mắt mở to vô hồn của nó bộc phát ra từng gợn sóng nho nhỏ. Viên ngọc Lục bảo trên cổ cũng lấp lóe sáng lên như cộng minh. Sau đó từng gợn sóng từ cơ thể nó đi tới đâu toàn bộ nguyên khí nơi đó biến mất sạch sẽ.

Trên đầu của Tiểu Thiên Sứ lờ mờ xuất hiện một chiếc vương miện lấp lánh màu trắng trong. Theo thời gian thôn phệ Nguyên khí của nó mà chiếc vương miện càng lúc càng rõ ràng.

1 phút … 2 phút …

3 phút … 5 phút …

10 phút … 20 phút …

Cả núi Nguyên tinh của Vũ Tôn đã hoàn toàn bốc hơi. Sạch sẽ, không còn bất cứ một chút nguyên khí nào trong phạm vi của Cấm Hoàng Trận.

Nhìn từng tảng, từng tảng nguyên khí kết tinh biến mất mà Vũ Tôn như xát muối vào lòng, thầm khóc không ngớt.

Bao nhiêu dự định của hắn với núi Nguyên khí kết tinh đó chỉ trong hai mươi phút đã bị Tiểu Thiên Sứ cho tan thành mây khói.

Lúc này, trên đầu Tiểu Thiên Sứ đã hoàn chỉnh hiện ra một chiếc vương miện cực kì đẹp mắt. Điểm xuyết trên đỉnh của nó chính là viên ngọc Lục bảo ở cổ của Tiểu Thiên Sứ bấy lâu nay.

Hình thể của Tiểu Thiên Sứ cũng có chút thay đổi. Nhìn như đứa bé năm – sáu tuổi đã lớn hơn một chút, chừng bảy tuổi. Chỉ là khuôn mặt hoàn mỹ vẫn vô hồn, đôi mắt không có thần ngây ngốc nhìn vào hư vô.

Sau khi Tiểu Thiên Sứ giải quyết hết núi nguyên khí kết tinh, Hắc Hồn hoàn liền đánh chủ ý đến Cấm trụ. Nó lượn lờ xung quanh một vòng rồi lấy thế sét đánh … đâm thẳng vào.

- Không xong. Chạy mau.

Quang minh chí tôn sợ hãi hét lên sau đó túm lấy người Vũ Tôn lao ra ngoài Cấm Hoàng trận.

Ban đầu thấy Hắc Hồn hoàn hiển uy hắn vẫn thắc mắc rút cục đó là cái thứ quỷ quái gì. Định đợi lúc sau hỏi Vũ Tôn thì không ngờ nó là một thằng, à nhầm một viên điên.

Đùa cái quỷ gì chứ. Máu huyết cùng oán niệm của mười triệu Võ Đế lúc hắn còn nguyên thực lực thì quả thực chẳng là cái gì, thổi một hơi là xong nhưng mà bây giờ hắn chỉ có tàn hồn, cộng thêm Vũ Tôn chỉ là Đế Quân há có thể chống chịu được. Tuyệt đối sẽ bị ngập chết trong biển máu sau đó bị lũ oán hồn kia gặm nhấm tới chết, biến thành oán hồn như chúng. Máu huyết thì trộn vào với biển máu kia.

Vũ Tôn cũng không biết gì, thấy Quang minh chí tôn chạy hắn cũng vắt chân lên cổ phi hành theo bản năng.

Nhưng mà tới gần biên giới của Cấm Hoàng trận vẫn không hề vang lên tiếng nổ gì như trong đầu Quang minh chí tôn lo sợ.

Hắn kìm không được dừng lại ngoái đầu nhìn.

Chỉ thấy cây cột Cấm Trụ lúc trước cao cả mấy ngàn trượng vậy mà giờ đã biến thành một cây gậy nhỏ và sau mấy giây đã hoàn toàn biến mất.

Cấm trụ tiêu biến, Phong trận hủy diệt. Lập tức Cấm Hoàng trận ầm ầm sụp đổ.

Nước biển từ bên ngoài lập tức lấp đầy phạm vi ngàn dặm của Cấm Hoàng trận trước đây, không còn sót lại chút dấu tích gì.

Quang minh chí tôn không nhịn được chửi tục. Đây là chuyện ngớ ngẩn nhất hắn từng gặp trên đời.

Một viên cầu điên điên dại dại bỗng nhiên … ăn mất ngũ hành thạch, sau đó cũng … ăn nốt Cấm trụ tạo thành bởi máu huyết của mười triệu Võ Đế. Một tên nhóc sáu tuổi lại có tám cánh chỉ hai mươi phút nuốt chửng cả trăm dặm nguyên khí lẫn nguyên khí kết tinh.

Hai thứ đó rút cục là cái quái quỉ gì vậy???