Chương 164: Tam Thiếu Gia.

Vũ Tôn

Chương 164: Tam Thiếu Gia.

So với gia tộc của bọn chúng Vũ gia còn nhỏ hơn. Kể cả Chan, Dương tuy không phải đại gia tộc gì nhưng mà …

Đúng là thật không có gì là không thể.

- Các ngươi là ai.

Một đám hộ vệ trông thấy nhóm người Vũ Tôn đứng quan sát Vũ gia khá lâu liền lên tiếng hỏi. Sở dĩ bọn họ còn hỏi là vì cảm giác được đám người Vũ Tôn phi phàm, cho nên không muốn vô cớ chuốc thù oán nếu đuổi người ta đi.

Vũ Tôn từ vóc dáng, khí chất đã thay đổi rất nhiều, cho nên đám hộ vệ không nhận ra hắn cũng dễ hiểu.

Vũ Tôn lúc này mới chú ý đến bọn họ. Tu vi đám người này thấp nhất cũng là Hậu Thiên đỉnh phong, so với mấy tháng trước đây rõ ràng cao hơn không ít. Vốn dĩ trước kia Hộ vệ cũng chỉ có tu vi Luyện khí cửu trọng hoặc cao lắm là Hậu Thiên sơ kì. Thậm chí tên đội trưởng hiện giờ còn có tu vi Tiên Thiên trung kì. Nếu là trước đây hắn tuyệt đối được cao tầng gia tộc coi trọng vô cùng.

Rõ ràng, chỉ trong bảy tháng mà thực lực tổng thể của Vũ gia đã tăng mạnh. Công lao này đương nhiên hoàn toàn thuộc về Vũ Thiếu Dương cùng Trương Nhược Tích rồi.

Hắn phức tạp tiến đến trước mặt mấy tên hộ vệ nói:

- Vào báo với Lão gia cùng phu nhân, Tam thiếu gia đã trở về.

- Tam thiếu gia. Ai là Tam thiếu gia?

Một tên hộ vệ ngớ người hỏi.

Trong gia tộc trước kia, Vũ Thiên Đô có hai con trai là Vũ Thanh cùng Vũ Thiếu Dương. Vũ Thanh có hai con trai là Vũ Nghi cùng Vũ Lương, do đó sẽ là Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia. Vũ Thiếu Dương có hai con, một trai một gái là Vũ Tôn và Vũ Vân, cho nên Vũ Tôn đương nhiên là Tam thiếu gia.

Nhưng mà trước đây, Vũ Tôn không thể tu luyện nên bị mọi người, kể cả nha hoàn, hộ vệ hết sức xem thường. Bọn họ gần như chẳng bao giờ gọi hắn là Tam thiếu gia, trừ khi có các Trưởng Lão hay gia chủ có mặt. Trong mắt bọn chúng chỉ có Đại thiếu gia cùng Nhị thiếu gia mà thôi. Vì vậy bây giờ nhắc đến chữ Tam thiếu gia quả nhiên có kẻ trong giây lát không nhớ ra.

- Ha ha, Vũ Tôn đừng có bảo ngươi nhầm nhà nhé. Mới có mấy tháng mà đã không ai nhận ra ngươi rồi.

Cún không nhịn được, mỉm cười châm biếm.

- Ta xem là nhầm nhà thật rồi, làm gì có chuyện hộ vệ không biết thiếu gia. Cho dù không nhận ra đi thì cũng phải biết Tam thiếu gia là ai chứ.

Trương Dực khuôn mặt thật thà chất phác nói.

Vũ Tôn méo mặt với hai người bọn chúng. Hắn chưa từng kể cho ai trong nhóm việc mười lăm nay trời hắn vẫn chỉ là một phế vật, cho nên việc Hộ vệ gia tộc nhiều kẻ quên mất tồn tại một Tam thiếu gia cũng không phải bất ngờ.

Đang ngây người không biết nói thế nào đột nhiên tên đội trưởng khiếp sợ kêu lên:

- Ngươi nói là Vũ Tôn. Như vậy ngươi là Tam thiếu gia?

Như vớ được phao cứu nạn, Vũ Tôn gật đầu.

- Đúng là ta.

Vũ Tôn gật đầu.

- Quả nhiên là Tam thiếu gia. Thuộc hạ tham kiến thiếu gia. Mấy tên các ngươi còn không mau hành lễ với Thiếu gia.

Tên đội trưởng khi nhìn thấy Vũ Tôn đã lờ mờ cảm thấy quen mặt. Dù Vũ Tôn thay đổi nhưng mà hắn sống ở Vũ gia suốt mấy chục năm rồi, gặp Vũ Tôn không hề ít cho nên ngay khi Cún nhắc đến tên Vũ Tôn hắn đã nhận ra.

Hắn cũng thắc mắc lâu nay không biết Vũ Tôn đã đi đâu mà hơn bảy tháng không thấy mặt hắn. Hóa ra hắn đã rời khỏi gia tộc từ lâu.

Hơn nữa, có kẻ nào dám mạo danh Vũ Tôn sao? Dĩ nhiên là không. Làm gì có ai gan lớn đến vậy. Phụ mẫu hắn như thần thánh, một hơi thổi chết cả nhà ngươi liền.

Mấy tên hộ vệ kia dường như cũng đã nhớ ra, vội vã cúi sát đầu hành lễ với Vũ Tôn.

- Lão gia và phu nhân có nhà chứ?

- Thưa thiếu gia, cả Lão gia lẫn phu nhân vẫn có ở gia tộc.

- Vậy được, ta sẽ tự mình vào, không cần phiền các ngươi nữa. Đây là bằng hữu của ta ở Nam Thiên Học Viện, các ngươi không cần lo lắng gì.

- Vâng, thiếu gia.

Đám hộ vệ tránh đường cho Vũ Tôn cùng bạn của hắn. Đợi thân ảnh Vũ Tôn cùng bạn hắn tiến vào trong gia tộc một tên hộ vệ mới thắc mắc:

- Nam Thiên Học Viện, đây là nơi nào nghe lạ ghê.

-Có lẽ là một học viện nhỏ Lão gia cũng phu nhân sắp xếp cho Tam thiếu gia ở đó để tránh phiền muộn.

Một tên khác chen vào.

- Có lẽ vậy a.

Tên kia gật gù.

- Ngu muội. Các ngươi vốn không có đủ tư cách biết sự tồn tại của Nam Thiên Học Viện. Làm nô tài không được bàn chuyện của chủ. Muốn sống hãy giữ miệng cho cẩn thận.

Tên đội trưởng quát lên với đám hộ vệ phía sau hắn, nhưng mà trong lòng đang khiếp sợ không thôi.

Hơn ba mươi năm làm người của Vũ gia, chuyện Vũ Thiếu Dương cùng Trương Nhược Tích hắn thừa biết, cho nên Nam Thiên Học Viện với hắn không xa lạ gì. Rõ ràng hai người lão gia – phu nhân bị chính Nam Thiên Học Viện phế đi vậy tại sao giờ này Vũ Tôn lại có thể tới đó được.

Dĩ nhiên, thắc mắc hắn cũng chỉ dám để ở trong lòng mà thôi.

- Vâng đội trưởng.

Đám hộ vệ sợ hãi nghe tên đội trưởng quát vội vàng vâng dạ.



Vũ Tôn lúc này lững thững đi vào Vũ gia. Tuy Vũ gia đã mở rộng gấp đôi trước kia nhưng mà cách bài trí dường như không thay đổi là bao. Hắn dễ dàng nhớ lại từng vị trí của các căn phòng trong gia tộc.

Ngang qua hắn là rất nhiều nô tì, hộ vệ, thành viên, hậu bối của Vũ gia nhưng không ai nhận ra hắn. Mọi người chỉ nhìn bảy tên bọn chúng tò mò, đợi bọn chúng đi xa thì chỉ trỏ bàn tán.

- Oa, hai cô nương kia xinh đẹp quá.

- Bọn họ là ai vậy nhỉ?

- Ồ, không biết là ai được mời tới gia tộc vậy?

Thậm chí Vũ Chiêu Dương, người phụ trách huấn luyện các thiếu niên gia tộc đi ngang qua cũng chỉ cảm thấy Vũ Tôn hết sức quen mặt, trong lòng nghi hoặc vô cùng mà không thể nghĩ ra là ai.

- Chiêu Dương thúc khỏe.

Vũ Tôn nhìn hắn mỉm cười hành lễ. Trước kia Vũ Chiêu Dương cũng khá tốt với hắn, lại là người công tư cực kì phân minh nên Vũ Tôn hết sức kính trọng hắn.

- Ngươi là …

Vũ Chiêu Dương nhìn Vũ Tôn, nghe giọng nói của hắn giật mình dừng lại. Trong đầu hắn hiện ra thân ảnh Vũ Tôn nhưng sau đó liền bỏ đi. Đùa a, Vũ Tôn chỉ là phế vật thiếu gia, còn tên này rõ ràng còn mạnh mẽ hơn hắn nhiều lắm. Hơn nữa khí chất của hắn Vũ Tôn làm sao có thể có được. Tuyệt đối là con của một đại gia tộc.

- Ta là Vũ Tôn.

Vũ Tôn trực tiếp thừa nhận với Vũ Chiêu Dương.

- Cái gì, ngươi là Tôn Nhi.

Vũ Chiêu Dương kinh ngạc suýt rớt cả cằm xuống đất.