Chương 69: Tu luyện!

Vô Hạn Đăng Nhập

Chương 69: Tu luyện!

Long Huyền cùng sư phụ, sư tỷ đang bị chặn ngay dưới chân Thiên Đạo sơn. Một trong số những đệ tử chặn đường đang định quát hỏi. Trông có vẻ là dẫn đầu người vội vàng ngăn cản, sau đó cung kính tiến lên

"Đệ tử Tống Hằng, bái kiến thái thượng trưởng lão!"

Hai người phía sau nghe Tống Hằng lên tiếng giật nảy cả mình, trong lòng kinh ngạc cực kì. Người trước mắt chính là thần long thấy đầu không thấy đuôi, trong truyền thuyết thái thượng trưởng lão Bắc Minh tử?

Dù không nhận ra Bắc Minh tử, thấy dẫn đầu đã nói vậy, hai người kia cũng vội vàng chắp tay cung kính

"Bái kiến thái thượng trưởng lão!"

"Bái kiến thái thượng trưởng lão!"

Nhìn ba người hành động, lão nhân gia không mặn không nhạt gật đầu một cái, vẫy tay

"Được rồi. Đứng dậy đi."

"Đa tạ thái thượng trưởng lão!"

Ba người nghe Bắc Minh tử lên tiếng thở phào một cái, ngoan ngoãn đứng dậy tránh đường. Nếu đã xác nhận là thái thượng trưởng lão, đương nhiên không cần thiết cái gì chứng minh, trực tiếp dẹp đường cho lão nhân gia đi tới.

Nhưng lúc này Bắc Minh tử lại không có ý định lên núi, trái lại nhìn về phía Tống Hằng, có chút nghi hoặc hỏi

"Tống Hằng, lão đạo nếu nhớ không lầm, ngươi nên là Xích Tùng tử tên kia đệ tử thân truyền đi?"

Bị nhắc tới tên đệ tử bất ngờ ngẩng đầu, hiện ra một tấm hơi uy nghiêm mặt chữ quốc

"Vâng! Thưa thái thượng trưởng lão!"

Nghe Tống Hằng đồng ý, lão nhân gia tiếp tục truy vấn

"Làm sao phải ra tới chỗ này thủ sơn môn?

Ánh mắt Bắc Minh tử chớp động cơ trí ánh sáng, quần tinh liên tục xoay tròn

"Không lẽ mấy ngày vừa rồi lão đạo không ở, ta thiên tông đã xảy ra chuyện gì?"

Đạo gia thiên tông là truyền thừa gần nghìn năm đại phái, bên trong đương nhiên quy củ sâm nghiêm, đẳng cấp rõ ràng. Từ trên xuống dưới gồm có, chưởng môn, chưởng lão, thân truyền đệ tử, đệ tử thông thường. Ngoài ra còn có thái thượng trưởng lão cái này đặc biệt chức vụ.

Cổ nhân có ngôn "Đạo không trước sau, đạt giả vi tiên!" Thiên tông trước nay thừa hành theo đầu này pháp tắc, chỉ cần thực lực đúng chỗ, bất kể tuổi tác đều có thể tăng lên cấp bậc

Mà chưởng môn Xích Tùng tử, chuyện đương nhiên là toàn bộ môn phái người mạnh nhất, không tính toán Bắc Minh tử cái này thế hệ trước cường giả.

Tống Hằng làm Xích Tùng tử thân truyền đệ tử, dù không phải đại đồ đệ, địa vị đều so với cái khác trưởng lão thân truyền đệ tử cùng thông thường đệ tử cao nhiều. Trong cửa quét đường như vậy chuyện, làm sao cũng không tới lượt hắn đi làm.

Hôm nay mạc danh bị cử đi trông giữ sơn môn, cáo già Bắc Minh tử đã ngửi được mùi vị không đúng!

Tống Hằng thấy thái thượng trưởng giáo vừa trở về đã đoán được trong môn phái xảy ra chuyện lòng thấy thất kinh! Vẫy tay đuổi đi hai vị sư đệ, nhìn phía sau Bắc Minh tử Long Huyền cùng a Tuyết, giọng mang điểm e ngại

"Thái thượng trưởng lão, không biết sau lưng ngài hai vị là ai vậy?

Bắc Minh tử liếc qua tựu thấy rõ Tống Hằng lo lắng điều gì, giọng uy nghiêm nói

"Ngươi đã là Xích Tùng Tử đồ đệ, vậy cứ gọi ta thái sư thúc là được. Hai người này đều có thể tin tưởng, ngươi không cần thiết lo lắng. Cứ nói đi!"

Lão nhân gia đã nói như vậy, Tống Hằng cũng đành nhắm mắt làm theo, tới bên cạnh Bắc Minh tử nhỏ giọng nói

"Thái sư thúc có điều không biết, lệnh doãn Lý đại nhân vừa cho môn khách tới đàm phán với sư tôn. Tình hình cụ thể ta không biết. Chỉ biết sau khi môn khách rời đi, sư tôn ra lệnh cho ta chấn thủ đường lên núi, đề phòng xuất hiện đạo trích hạng người."

Bắc Minh tử vân đạm phong khinh khuôn mặt, nghe nhắc tới Lý đại nhân cau mày lại. nhỏ giọng lầm bẩm

"Lý Viên tên hồ ly này lại có âm mưu gì nữa? Lão đạo không phải sớm đã nói sẽ không cho phép thiên tông tham gia vào phàm tục tranh đấu sao, hắn còn không chịu từ bỏ?"

Lát sau lão nhân gia khoát tay

"Lão đạo đã biết, ngươi tiếp tục nhiệm vụ đi thôi. Ta sẽ trực tiếp trao đổi với ngươi sư tôn chuyện này."

"Vâng. Thái sư thúc đi thong thả."

Tống Hằng lập tức tránh sang bên cạnh nhường đường cho Bắc Minh tử. Lão nhân gia cũng không khách khí, mang theo hai đồ đệ thẳng tiến về phía trước

Trên đường lên núi, Long Huyền lần đầu được chứng kiến gần gũi thiên tông cảnh quan. Dọc theo sơn đạo hai bên, cây cối san sát, đình đài lầu các liên tục mọc lên, vô số kiến trúc mang theo rõ ràng Đạo môn phong cách xuất hiện. Long Huyền ẩn ẩn cảm thấy, những kiến trúc này sắp xếp theo một quy luật huyền ảo nào đó.

Thỉnh thoảng, Long Huyền lại gặp bạch y thiên tông đệ tử bên cạnh các kiến trúc, hoặc múa kiếm hoặc giao thủ, hoặc khống chế chân khí hình thành thái cực bát quái, địa thủy hỏa phong các loại nguyên tố. Nhìn ra Long Huyền nhiệt huyết sôi trảo, vô cùng hướng tới.

Bắc Minh tử đi thẳng một mạch, dẫn theo Long Huyền và a Tuyết đi mãi tới tận khi không nhìn thấy được quần thể kiến trúc, lướt qua con đường quanh co tới một nơi sườn núi.

Sườn núi này cây trúc rậm rạp tạo thành một khu rừng, lão nhân gia xe nhẹ đường quen, men theo lối nhỏ xuyên qua trúc lâm tới khi thấy được một trang viên nằm sâu trong đó.

Trước cổng trang viên đứng hai đệ tử trẻ tuổi, gặp Bắc Minh tử đi tới vội vàng chông sang, sau đó giật mình cung kính

"Bái kiến thái sư thúc!

"Phương Siêu, Đỗ Dũng, làm phiền các ngươi thời gian qua giúp lão đạo chăm sóc nhà cửa"

Bắc Minh tử đối với hai thanh niên này thái độ khá hài hòa. Tuy còn kém xa đối Long Huyền, càng không so sánh được Hiểu Mộng, nhưng so với người qua đường giáp các loại đã tốt rất nhiều.

"Không dám, có thể giúp đỡ thái sư thúc là Phương Siêu (Đỗ Dũng) vinh hạnh!

"Ừm, rất tốt. Sau này có thời gian, lão đạo sẽ chỉ điểm cho các ngươi một chút."

Lão nhân gia ném ra cái hứa hẹn, sau đó bỏ lại đang cực kì vui vẻ hai người, quay đầu đối diện Long Huyền cùng a Tuyết

"Long nhi, Tuyết nhi, đây chính là lão đạo trang viên, hai người các ngươi thấy thế nào?"

Nghe câu hỏi của Bắc Minh tử, suốt đường đi chưa nói gì Long Huyền nhổ nước bọt

"Sư tôn, lão nhân giangài không làm sao chứ? Trên đường thấy nhiều như vậy xinh đẹp kiến trúc ngài không ở? Tại sao nhất định phả ra cái chỗ xó xỉnh này xây nhà, vừa thấp bé lại keo kiệt?

A Tuyết bên cạnh không nói gì, chỉ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn lão nhân gia, hiển nhiên hoàn toàn đồng ý với Long Huyền.

Bắc Minht tử bị Long Huyền hỏi ế một cái, sau đó lắc đầu thở dài một hơi

"Hừ, lão đạo đáng ra không nên hỏi các ngươi mới đúng! Các ngươi từng ấy tuổi làm sao hiểu được cái gì là ẩn sĩ cao nhân, cái gì là sơn thanh thủy tú. Thôi, đi theo ta, lão đạo chỉ cho các ngươi chỗ ở."

Không quan tâm Phương Siêu cùng Đỗ Dũng sau lưng kinh ngạc ánh mắt, Bắc Minh tử dắt hai đồ đệ vào trang viên. Lão nhân gia chỉ hướng một ngôi nhà nằm tại trụng tâm

"Đây là phòng của lão đạo."

Lại chỉ sang bên cạnh "Đây là phòng của a Tuyết."

Cuối cùng quay tít sang gần cổng một căn nhà "Đây là phòng của Long nhi ngươi."

Thấy Bắc Minh tử lựa chọn cho hai người căn phòng, Long Huyền đơn giản muốn thổ huyết. Hắn nhược nhược hỏi

"Sư tôn, bên cạnh sư tỷ không phải còn phòng sao? Ta ở đó cũng được."

Bắc Minh tử nghe vậy đem ánh mắt không có chút cảm xúc nào nhìn về phía Long Huyền.

"Ha hả! Long nhi ngươi rất thích căn phòng kia sao?"

Nhìn cuồn cuộn hắc khí từ sau lưng Bắc Minh tử bốc lên, Long Huyền nuốt nước miếng một cái, trong lòng mắng to xú lão già loli khống, lại không thể không lắc đầu

"Không không, đệ tử tuyệt không thích căn phòng đó. Sư tôn ngài chọn vị trí rất tốt!"

Không nhìn ánh mắt u oán của Long Huyền, Bắc Minh tử cười hài lòng vỗ vai hắn

"Lão đạo phải đi gặp chưởng môn bàn chút chuyện, tối nay sẽ quay lại, các ngươi trước vào phòng dọn dẹp. Buổi trưa muốn ăn gì thì bảo Phương Siêu, Đỗ Dũng chuẩn bị cho, ta đã dặn dò hai người."

Nói xong Bắc Minh tử không quay đầu lại đi khỏi cổng trang viên.

Nhìn trước mặt nhỏ bé nhưng sạch sẽ, thoảng mùi gỗ thơm căn phòng, Long Huyền thở dài một hơi, đẩy cửa ra bước vào

Bắc Minh tử trang viên mọi thứ đều rất tinh giản, trong phòng thực chất cũng chẳng có cái gì phải dọn dẹp. Quét sạch mặt đất, sửa sang lại bàn ghế, đặt quần áo vào tủ gỗ, mọi việc được Long Huyền nhanh chóng hoàn thành.

Hết việc xong, hắn còn chạy sang chỗ tiểu loli a Tuyết giúp nàng dọn dẹp nhà cửa. Buổi trưa nhờ hai đệ tử gác cổng chuẩn bị bữa ăn. Buổi chiều cùng tiểu loli tiếp tục lôi kéo làm quen.

Bắc Minh tử mãi tới khi đêm xuống mới trở về. Lúc trở về,Long Huyền liền nhận thấy lão nhân gia có vẻ rất giận dữ. Vừa vào nhà, Bắc Minh tử liền lôi Long Huyền tới phòng riêng, giọng nghiêm nghị

"Cởi áo ra!"

Long Huyền nghe vừa nghe được câu này giật cả mình, nội tâm nhất thời hỏng mất!

Không…không thể nào đâu? Sư phụ chẳng lẽ là người như vậy? Lão nhân gia không chỉ là loli khống, còn ưa thích…nam sắc rồi hả?

"Sư… sư tôn, thứ cho… thứ cho đệ tử không thể tòng mệnh!"

Long Huyền nắm chặt cổ áo lùi về phía cửa phòng, rất có một lời không hợp liền chạy mất tư thế.

Nhìn Long Huyền kì lạ hành động, Bắc Minh tử nhất thời kinh ngạc không thôi

"Làm sao vậy? Cởi áo ra chuẩn bị tu luyện diễn mệnh đồ. Đệ tử ngươi có cái gì trên người không thể cho ai xem sao?"

Long Huyền đã mò tới tay nắm cửa, đang định một hơi lao ra, dù tỷ chạy trốn lệ nhỏ bé, cũng phải quyết tâm giữ gìn bản thân tới phút cuối cùng. Ai biết Bắc Minh tử đột nhiên ra cái thần chuyển hướng

"Tu…Tu luyện? Cơi áo là để tu luyện?"

"Không thì còn có thể làm gì nữa? Long nhi, ngươi hôm nay biểu hiện thật quá kì quái!"

"Không phải ta kì quái á! Là sư tôn ngươi không nói rõ mới đúng. Ta còn tưởng lần này chinh tiết không giữ được đâu!" Long Huyền trong lòng gào thét không thôi, mặt ngoài vẫn ngoan ngoãn trở về vị chí cũ, cởi áo ra nằm sấp trên giường

Bắc Minh tử không biết từ đâu kiếm được một bộ châm bạc, hai mắt bắn ra tinh quang lấp lóe, công lực khổng lồ truyền vào khiến mũi kim lập lòe thanh sắc quang mang

"Kim châm độ huyệt sẽ đau một điểm, nhất định phải nhịn xuống."

Chưa kịp Long Huyền đồng ý, lão nhân gia đã phong bế hắn huyệt đạo, một tay lấy kim cắm xuống

‘AAAAAAAAAAAAAAA….AAAAAAAAAAA"

Tiếng kêu khủng khiếp xé rách màn đêm, phía trên cánh rừng trúc từ từ phiêu đãng