Chương 76: Làm cơm

Vô Hạn Đăng Nhập

Chương 76: Làm cơm

Nghe Bắc Minh tử lạnh nhạt giọng nói, Long Huyền hai vai run rẩy vì nín cười

"Sư tôn, ngài nào chỉ giáo huấn chưởng môn sư huynh ah, kể cả ngũ vị trưởng lão, sợ rằng lúc này đây đều phải phun huyết. Họ còn đang nằm mộng chèn ép được ngài đâu!"

Nghe Long Huyền nói chuyện, Bắc Minh tử trả lại cái liếc mắt

"Mấy kẻ ăn cây táo rào cây sung, chân ngoài dài hơn chân trong, không cho họ một bài học, họ còn tưởng lão đạo là bùn nặn chắc? Ngày mai nhớ đừng làm lão đạo thất vọng, phải đánh cho mạnh vào. Nghĩ tới bản mặt của họ khi biết sự thật, lão đạo cảm thấy cả người đều khoan khoái, trẻ ra mấy tuổi đây này!"

Nói xong, hai người tiếp tục cười váng lên

"Ha ha ha ha ha…"

Giữa lúc sư đồ đang cười đùa vui vẻ, một giọng nói thanh lãnh vang lên

"Sư tôn, sư đệ, có chuyện gì làm hai người vui vẻ như vậy?"

Long Huyền và Bắc Minh tử ngước đầu lên nhìn, hóa ra là tiểu loli a Tuyết đang đứng cạnh cửa. Đáng yêu giảo hảo khuôn mặt, một bộ tinh xảo cỡ nhỏ bạch y vừa vặn bao trùm thân thể. Cao lãnh tiểu loli ngước con măt tinh khiết, nghi hoặc nhìn hai người

Liếc mắt nhìn nhau, sư đồ trong tích tắc đạt được thỏa thuận, để bảo vệ hình tượng trong mắt tiểu loli, không thể làm nàng biết chuyện này! Bắc Minh tử trước tiên ôn hòa lên tiếng

"Long nhi, đêm nay nhớ tới phòng ta, việc tu luyện của đồ đệ ngươi còn chưa kết thúc đâu."

"Tuân lệnh sư tôn!"

Long Huyền nhanh nhẹn gật đầu, sau đó không đợi Bắc Minh tử lên tiếng, chạy ngay hướng phòng bếp

"Đệ tử đi xuống chuẩn bị bữa tối, lát nữa Xích Tùng tử sư huynh cũng sẽ sang cùng dùng cơm."

Chỉ để lại một câu nói sau đó chạy mất hút.

Từ từ đi tới phòng bếp, Long Huyền trong lòng khẽ tính toán, thêm một người ăn cơm, lượng đồ ăn nhất định phải gia tăng một điểm.

Việc này hắn đã sớm xe nhẹ đường quen, Xích Tùng tử lại không phải ngày một ngày hai tới ăn trực. Từ hai tháng trước lần đầu tiên ăn vào món ăn Long Huyền nấu tới hiện tại, hễ cứ có thời gian là chưởng môn đại nhân lại dày mặt chạy sang bên này cùng Bắc Minh tử sư đồ dùng bữa.

Bước qua cửa trù phòng, nhìn ngắm khắp một vòng, Long Huyền cảm giác tự hảo đốn sinh. Thành quả lớn nhất của hắn từ khi tới Thiên Đạo sơn không phải là luyện được một thân mạnh mẽ sức mạnh, mà chính là căn này nhỏ bé phòng bếp.

Nhớ ngày hắn vừa mới tới, cả căn bếp chỉ có duy nhất một chiếc nồi đồng, một con dao lớn, thậm chí ngay cả gia vị cũng không có!

Miễn cưỡng chịu đựng một tuần sau đó, Long Huyền không thể không thương lượng cùng Bắc Minh tử, xuống dưới núi thợ rèn phô đặt hàng dụng cụ nhà bếp, còn hắn tự mình tới dược đường, điều chế một ít thảo dược làm gia vị.

Nhìn cạnh tường lấp lánh kim loại ánh sáng dụng cụ làm bếp, cùng trên kệ tủ vài chục bình sứ gia vị, Long Huyền hài lòng gật đầu. Dù còn đơn sơ, nhưng so với trước đó đã tốt rất nhiều, hắn làm việc cũng có thể rộng chân rộng tay.

Xắn tay áo lên, Long Huyền bắt đầu lao vào chế biến món ăn hải dương, lợi dụng tương đương hậu thiên thượng cấp nhục thể sức manh, tay hắn như gió lốc quét qua, thái thịt nhặt rau với tốc độ tia chớp được hoàn thành.

Mải mê với công việc, Long Huyền không để ý tới nhà bếp lúc nào đã có thêm một người, chăm chú nhìn theo bóng lưng của hắn. Mãi tới khi quay người lại, Long Huyền mới đột nhiên giật mình

"Sư tỷ, tỷ tới từ lúc nào vậy?"

"Rất sớm rồi, từ lúc sư đệ ngươi bắt đầu làm việc nha!"

"Ách, sao tỷ không lên tiếng?"

"Ta vốn định giúp đỡ sư đệ ngươi cùng làm bếp nha. Sau đó lại phát hiện ta gia nhập cũng chỉ có thể cho ngươi thêm phiền, thế nên ta liền đứng chỗ này nhìn sư đệ ngươi làm việc!"

Tiểu loli đúng theo sự thật nói, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười yếu ớt, dường như việc đứng đây nhìn hắn thôi đã làm nàng vui vẻ.

Nụ cười của a Tuyết chỉ sượt qua tựu biến mất, nhưng vẫn bị Long Huyền chăm chú bắt lấy. Cao lãnh loli rất ít cười, thật sự hiếm có một khoảnh khắc.

Tay phải đưa ra khẽ xoa mái tóc bạc, đây là một tiến bộ rất lớn trong quan hệ hai người. Tiểu sư tỷ đã không còn phản cảm hắn xoa đầu nàng.

"Cứ như vậy nhìn đã rất tốt. Lát nữa giúp đệ mang thức ăn lên, hôm nay sư huynh Xích Tùng tử sẽ sang bên này cùng ăn với chúng ta."

Tiểu loli gật gật đầu, đang định lùi lại, đột nhiên dường như nhớ ra điều gì, kéo tay Long Huyền thanh thúy cất tiếng hỏi

"Đúng rồi, ban nãy sư đệ ngươi cùng sư phụ đang cười gì vậy? "

Ồ, tiểu loli vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện ban nãy sao? Nghe a Tuyết nhắc tới, Long lại một lần nữa cảm thấy buồn cười, tội nghiệp sư huynh Xích Tùng tử!

Quỳ một gối trên mặt đât, hắn nắm lấy tiểu loli hai bàn tay bé nhỏ, cảm nhận truyền tới mềm mại thịt thịt xúc cảm, híp mắt cười

"Chuyện này xin sư tỷ cho phép sư đệ ta làm cái tiểu bí mật. Ngày mai nhất định sư tỷ sẽ biết, được không?"

Tiểu loli nghe vậy gật đầu, nàng không phải bình thường loli, trời sinh thông tuệ cùng đạm bạc tính cách, khiến a Tuyết sẽ không như những cái khác loli vặn chặt không tha hỏi tới cuối cùng.

Nếu sư đệ đã nói ngày mai sẽ biết, hôm nay nàng sẽ không tiếp tục làm phiền hắn, trừ phi ngày mai vẫn không có gì xảy ra!

Buông ra hai cái mềm mại ấp áp tiểu bàn tay, Long Huyền quay lại tiếp tục vui vẻ nấu nướng, phía sau lưng tiểu loli cũng không rời đi, bồi tiếp hắn toàn bộ quá trình làm việc, khung cảnh tràn đầy ấm áp khí tức.

20 phút sau

"Sư tỷ, xong việc rồi, chúng ta đi thôi."

Long Huyền cùng a Tuyết mỗi người bê một khay gỗ, mang theo vừa nấu xong, còn bốc lên mùi thơm nghi ngút món ăn ra khỏi nhà bếp, tiến tới phòng khách.

Lúc này, Xích Tùng tử cũng đã không biết từ khi nào quay trở lại, đang cùng Bắc Minh tử câu được câu không trò truyện.

"Đã ra rồi sao?"

Thấy Long Huyền bê món ăn tới, chưởng môn đại nhân hai mắt sáng lên.

Kể từ khi thưởng thức qua một lần Long Huyền thủ nghệ, Xích Tùng tử cảm thấy quá khứ đồ ăn đơn giản là rác rưởi, lại không tạo nên bất kỳ hấp dẫn nào.

Thân là tu đạo giả, tham luyến trần tục đồ vật nói ra cũng không hay cho lắm, nhưng chưởng môn đại nhân chính là thích Long Huyền nấu nướng đồ vật. Đặc biệt là món lẩu thịt chó!

Tuy ngày hôm nay bị hai sư đồ khí quá mức, nhưng Xích Tùng tử vẫn ở lại ăn uống no say mới chịu trở về, trước khi đi còn nhắc nhở Long Huyền, không được quên ngày mai tỷ thí.

Cùng a Tuyết rửa sạch bát đũa, Long Huyền trở về phòng nghỉ ngơi. Tới gần nửa đêm, khi những ngôi sao đã hoàn toàn làm chủ bầu trời, hắn mới gõ của phòng Bắc Minh tử

"Vào đi"

Bắc Minh tử ôn hòa giọng nói vang lên

Long Huyền đẩy cửa vào, qua ánh sáng lập lòe trên bàn, hắn thấy sư tôn râu tóc bạc trắng đang xếp bằng trên giường. Đạo cốt tiên phong!

Nhưng sự tập trung của hắn không dành cho Bắc Minh tử lâu, trái lại nhanh chóng chuyển sang bên cạnh một bát thuốc đang bốc khói trên bàn gỗ.

Nhìn trước mặt đen nhánh bát thuốc, biểu tình khuôn mặt của Long Huyền biến lại biến, có đau khổ, có tức giận, có mệt mỏi, có cam chịu,…dường như đèn kéo quân vậy liên tục không ngừng, chỉ duy nhất không có biểu tình nào liên quan tới vui vẻ hay sung sướng!

"Đồ nhi, tiếp tục nhìn nó cũng không thay đổi kết cục của vấn đề đâu. Mau mau uống đi, lão đạo có mấy lời cần nói với Long nhi ngươi đêm nay."

Bắc Minh tử không chút thay đổi lên tiếng. Long Huyền tất cả biểu tình đều đọng lại, chỉ còn lại như ra pháp trường tử hình tù phạm, lê bước tới bên cạnh bàn gỗ.

Cầm lên bát thuốc, dường như cầm một cái đại hào con chuột chết, Long Huyền khóe miện co giật, từ từ đưa bát thuốc lại gần. Nhìn đen nhánh nước thuốc, Long Huyền nhăn mặt lại, nắm mũi, dốc toàn bộ vào miệng.

Không thể miêu tả nổi chén thuốc này có vị gì! Đắng, cay nhám, trượt,…dường như một bát nước cống chính hiệu. Long Huyền không phải chưa tùng uống thuốc đông y, nhưng kinh khủng như vậy vẫn là lần đầu tiên thấy.

Chịu đựng qua lần đầu tiên vị giác xung kích, Long Huyền nhanh chóng từ ấm trà trên bàn rót ra một chén tống vào cổ họng, sau đó đứng tại chỗ không ngừng thở dốc.

Suốt ba tháng qua, mỗi một đêm hắn đều phải tới một bát như vậy. Lần này còn tốt, nhớ lần đầu tiên uống, Long Huyền suýt chút nữa tại chỗ phun ra, Bắc Minh tử trực tiếp đưa hắn điểm huyện, cưỡng ép đem thuốc đưa vào dạ dày.

Không hổ là thượng cổ tiên dân đồ vật, đơn giản mẹ nó phản nhân loại!

Nhìn đồ đệ nhăn thành mướp đắng mặt, Bắc Minh tử nở nụ cười

"Không phải đã uống nhiều lần như vậy rồi sao? Đệ tử ngươi sức chịu đựng thật kém!"

Không thèm để ý tới cái này đứng nói chuyện không đau eo sư phụ, long huyền đợi cho dạ dày phiên giang đào hải cảm giác tạm lắng xuống, mới ngồi lên bên cạnh chiếc ghế, bắt đầu hỏi

"Sư tôn, ngài có dặn dò gì đệ tử sao?"

"Ừ, ngày mai tỷ thí rất quan trọng, tuy nói đồ nhi ngươi nắm chắc chín thành phần thắng, nhưng cũng không thể chủ quan!"

Bắc Minh tử từ sau lưng lấy ra một hẹp dài hộp gỗ đưa cho hắn

"Sư tôn, cái này là?"

Long Huyền nghi hoặc hỏi

"Mở nó ra."

Bắc Minh tử cười nói

Long Huyền đưa hai tay tiếp nhận, chiếc hộp bóng loáng vuông vức, không có hoa văn chạm khắc gì phía trên. Thăm dò vào khe hở giữa hộp, chỉ khẽ đẩy, chiếc hộp liền nhẹ nhàng mở ra.

Bên trong hộp lót một lớp lụa màu trắng, phía trên nằm một thanh mang vỏ trường kiếm. Chuôi kiếm cùng vỏ kiếm điêu khắc tinh giản hoa văn, sơ nhìn bề ngoài, đây là một thanh song nhận tế kiếm

"Một thanh kiếm?"

Long Huyền lẩm bẩm

"Không sai, một thanh kiếm."

Bắc Minh tử vuốt râu gật đầu

"Mai chính là đồ đệ ngươi chân chính trận chiến đầu tiên, thấy ngươi thường ngày ưa thích kiếm pháp, lão đạo đã nhờ người từ tay thợ giỏi mua được thành này bách luyện tinh cương trường kiếm. Tuy nói so với trên kiếm phổ danh kiếm không có gì để mà so sánh, nhưng đã hơn rất nhiều hiện tại đồ đệ ngươi sử dụng thanh đồng kiếm. Hi vọng nó có thể trợ đệ tử ngươi thêm chút sức lực!"