Chương 55: Khảo nghiệm tư chất (trung)

Vô Địch Tiên Đế

Chương 55: Khảo nghiệm tư chất (trung)

Nghe cái này đạo thanh âm tràng diện thảm thiết vang lên từng ngóc ngách, từng cái đệ tử Hác Long Bang nhao nhao cầm bó đuốc phóng hướng ngọn núi.

'' Sư huynh, người đâu rồi? '' Lệnh Hồ Châu rất nhanh đã đến đỉnh ngọn núi, nhưng cảnh tượng phía trước yên tĩnh đến lạ thường, hắn nhịn không được hỏi về phía tên trung niên bên cạnh.

Phía trước không có máu me đầm đìa, hay xác chết nằm la liệt.

Thật yên tĩnh đến hắn hoài nghi nhân sinh.

Nếu không phải có kia đạo âm thanh thảm thiết vang lên, hắn cũng hoài nghi mình có thể nghe lầm.

'' Hắn không đi đâu xa được, lập tức lục soát cho ta '' Tên trung niên này cau mày nhìn về phía mảnh yên tĩnh phía trước, sau đó cầm bó đuốc cái thứ nhất vọt vào tìm kiếm.

Đông đảo đệ tử mặt tràn đầy nghiêm túc, tất cả đều chạy theo phía sau.

Mọi người cùng nhau hướng phía rừng rậm lao đến tìm kiếm, sáng một màn khắp cả ngọn núi, không có âm u tĩnh mịch như trước kia, nhưng bọn hắn sắc mặt có một chút tái nhợt do sợ hãi làm xung quanh có một chút ngột ngạt cảm giác.

'' Sư đệ, ngươi đi đâu đấy? '' Một tên đệ tử hô lên khi thấy sư đệ mình tách ra khỏi nhóm đi về sâu trong mảnh rậm rạp đầy chằng chịt cây cỏ kia.

Bất quá tên sư đệ này gấp gáp bộ dáng, hắn không kịp trả lời tên kia đã mất hút vào sâu bên trong rừng rậm.

'' Thôi sư huynh,đừng đuổi theo, chắc hắn đi giải quyết tâm sự buồn a. ''

Tên sư huynh này định đuổi theo nhưng khi nghe đồng bạn nhắc nhở cũng từ bỏ đi ý định này, nhưng hắn thập phần lo lắng nên cũng đứng yên chờ đợi, làm cho xung quanh đồng bọn của hắn cũng khó chịu nhưng không dám lên tiếng.
...

Thời gian dần trôi qua nhưng tên sư đệ kia không thấy bóng dáng đâu, như bốc hơi đồng dạng khỏi nơi này khiến người khác nhịn không được

'' Sư huynh, hắn làm gì trong đó mà lâu thế ''

'' Đúng như thế a, nếu không phải hắn đi một mình vào bên trong, ta còn tưởng hắn làm cái kia nam nữ sự tình.''

'' Hừ, ta sắp không nhịn được rồi, hắn hình như ngủ luôn trong đó a ''

'' Khốn kiếp! Đợi ngươi đi ra, xem lão tử làm sao giáo huấn ngươi ra trò ''

'' Nhìn kìa, là hắn đi ra! ''

Từ sâu trong bụi cây đi ra một tên đệ tử mặc trang phục Hắc Long bang trên lưng điểm một cái Hắc long tràn đầy bá khí khuôn mặt hắn có chút gầy gò xanh xao như người thiếu ăn một dạng, phía trước mái tóc xoăn của hắn che hết cả nửa khuôn mặt rát thần bí một dạng, chỉ chừa lại đôi mắt đen nhánh để nhìn rõ cảnh vật.

'' Này, ngươi có biết bọn ta đợi bao lâu không? ''Một cái muội tử khoảng chừng 19 tuổi thấy khó chịu nên lên giọng hỏi, nàng đôi mi nhíu chặt lại tựa hồ đã tức giận, trong lòng rất bực tức nếu không phải đang bận xử lý cái này việc quan trọng, có thể nàng đã treo lên đánh tên này kêu cha gọi mẹ a.

Tên này sư rất nổi tiếng trong bang phái này!

Nhưng mà không phải nổi tiếng kia thiên tài sự tình, hay cái gì đó phế vật có hậu thủ phía sau chống lưng đi phách lối ngông cuồng.

Hắn tính cách rất hiền a, phải nói hắn hiền đến nổi ngay cả con kiến cũng không dám giết, nếu không phải có cái trùm tóc mọc trên đầu nàng còn nghi ngờ hắn là thánh tăng chuyển thế hay là người của phật môn một dạng.

Không nói đi đâu xa xôi tháng trước tỷ thí giữa các đồng môn trong bang phái tưởng đâu hắn có thể thắng dễ dàng lọt vào vòng trong, tranh giành mấy cái thứ hạng kia.... nhưng không... hắn lại bị loại.... bị loại một cách khiến người khác dở khóc dở cười... Hắn sợ làm đau những tên kia nên để mặc cho đối thủ đánh đấm còn bản thân chỉ ôm đầu la lên '' Ngươi đừng động thủ, nếu không ta làm ngươi đau a ''Lúc đấy nàng chỉ muốn la lên, la thật to khiến ai cũng nghe nhưng cuối cùng vẫn cũng cố nhịn xuống không nói.

Đau cái muội muội ngươi!

Với tu vi kiếm giả nhất trọng của hắn đủ để tranh đoạt thứ hạng, thế mà hắn làm sự tình này khiến ai cũng lắc đầu ngao ngán thậm chí có người ghét hắn nàng là một trong số đó, nhưng cũng không thừa nhận lúc trước nàng có một tí thích hắn.

'' Hừ, ngươi tại sao không ngủ trong đấy luôn đi, nếu bọn ta bị trách phạt, ta là người đầu tiên phế đi ngươi '' Một tên dã hán đệ tử phụ hoạ theo.

'' Đúng đấy, nếu ngươi thích chết thì một mình mà chết. đừng kéo bọn ta chân sau... '' Một tên khác đệ tử cũng phụ hoạ châm chọc theo nhưng hắn bỗng giật mình, mồ hôi nhịn không được rơi liên tục không rét mà run, vừa rồi hắn vừa cảm nhận được tử vong đang đến gần, không chỉ riêng hắn mà những người khác cũng như thế.

" Được rồi đừng châm chọc sư đệ, tranh thủ chưa có ai để ý, đi nhanh a " Tên sư huynh nhóm này thấy bọn họ châm chọc sư đệ sau đó làm vẻ mặt sợ hãi khiến hắn cũng khó chịu.
—————————————————
P/s: Ngày mai là xong phần này trở về mạch chính truyện, ta giải thích lại cho các bác chưa hiểu tại sao đang cảnh này lại chuyển sang cảnh khác... à không có gì giải thích hết, chỉ là thằng nvp này nghịch ngu tự hố chính mình, cũng tại ta câu chương hơi quá định câu thêm vài chương nhưng lại sợ loãng mạch truyện.

Ta cúi đầu thành thật xin lỗi các bác a.