Chương 7: Hữu Duyên (1) Sơn mạch kì bí.

Vô Cực Thần Đế

Chương 7: Hữu Duyên (1) Sơn mạch kì bí.

Vĩnh Sinh có sở thích du lịch nên dù chỉ mới 16 tuổi hắn đã khám pha vô cùng nhiều các địa danh nổi tiếng ở Việt Nam.
Hắn còn rất giống con nít thích khám phá nhưng nơi thần thần bí bí và lần này cái sở thích tò mò đã khiến cuộc đời hắn xoay ngược 180°.
Lần này hắn chọn hồ Ba Bể nơi hắn muốn đến từ lâu lắm rồi.
Xuống xe khách, hắn đã lao thẳng về phía những ngọn núi phía bên bờ.
- Kì bí à đợi ta, ta sẽ khám phá ra ngươi.
Khuôn mặt hắn lộ ra vẻ thích thú khó diễn tả được. Điều này không lạ gì cả vì nơi đây rất nhiều vụ mất từng diễn ra mà sau nhiều năm vẫn không có lời giải đáp.
Đến ngọn núi, hắn leo lên như người thông quen địa hình nơi đây lắm. Chẳng mấy chốc hắn lạc sâu vào bên trong. Hai canh giờ trôi qua hắn loay hoay mãi mà chẳng tìm được một dấu hiệu gì của sự kì lạ. Khuôn mặt hắn phị xuống ngồi phệt xuống đất mà thở dài:
- Chẳng nhẽ ta vô duyên với những bí mật này ư. Haizz
Ngả lưng nằm xuống mặt đất, Vĩnh Sinh vui sướng, dường như ngay trên chỗ hắn nằm một cửa động nhỏ lộ ra. Nó nhỏ như 1 cái lỗ trên mặt đất tựa hồ chui qua cũng hơi khó. Hắn chăm chú quan sát cái lỗ này buột miệng tự nói với bản thân:
- Cái lỗ này thật kì lạ, nhìn rất nông mà không thấu đáy, lại có một số vết chân người xung quanh chảng nhẽ là nơi chứa bí mật.
Không hề ngại ngần hắn thả mình theo cái lỗ chui xuống lòng đất.
AAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Cái lỗ này vừa sâu vừa dốc lại hẹp, nó kiến Vĩnh Sinh trượt sâu vào trong. Hắn tựa hồ đi sâu vào lòng dất trượt mãi đến khi ánh sáng ló dạng, những rừng cây lại đc một lần nữa xất hiện.
….. Giờ đây hắn đã được đưa tới một sơn mạch không lồ cách biệt với thế giới bên ngoài.
Sau cú trượt dốc như vậy Vĩnh Sinh bị thương khá nặng, hắn liền rơi vào bất tỉnh.
Vài giờ sau hắn mới lấy lại được sự tỉnh táo, cố gắng nheo đôi mắt quan sát cở thể mình cùng cảnh vật xung quanh. Khuôn mặt hắn bỗng trở nên biến sắc, nhăn nhó:
- Shit. Chỗ quái quả nào đây.A a. Đau đau.
Hắn cố gắng vận chút lực lượng kéo thân thể đầy vết xướng, huyết vụ loang lổ của mình. Bàn tay trái gầy guộc của hắn giữ chặt vết rách lớn trên bả vai phải cầm máu. Giờ phút này, hắn mới để ý đến cái sự hoang sơ, rậm rạp của khung quang chung quang.
Nơi đây hoang vu vô cùng, cây cối trùng trùng điệp điệp, núi non hùng vĩ. Thỉnh thoảng lại có những tiếng gầm dú của nhưng loài động vật, có những tiếng chim líu lo. Tựa hồ đây là một tiên cảnh cách biệt với trần tục, cách biệt với cái bụi bặm của cuộc sống đô thị mà Vĩnh Sinh đang ở.
Hắn sững sờ một hồi lâu, khuôn mặt đình trệ, nheo đôi mắt nhìn về xa xăm của cánh rừng khổng lồ này. Hắn thầm nghĩ " Quái lạ, nơi đây là đâu mà non nước hảo hảo, chim ca muông loài tuyệt vời vậy." Dường như hắn đã quên mất nỗi đau về thể xác mà gượng sức đi sâu hơn vào cách rừng mà bỏ xa vách núi treo leo đằng sau.
- Chuyến này đi du lịch quả là không phí một chút nào.
Cách đó mấy ngàn dặm về phía Nam, một cuộc giao chiến đã xảy ra. Nơi đây cây cối đổ rạp, nhiều cây đại thụ thì hằn nhiều vết xước hình móng vuốt. Các loài dã thú, yêu thú cấp thấp cũng không thấy bóng chỉ còn một con lôi long khổng lồ bay trên trời.
Con lôi long khổng lồ này gần trăm thướng, cơ thể vết thương lồi lõm, quanh thân lực lương lôi điện nồng đậm. Nó gầm lên một âm thanh đáng sợ nhìn về hai nhân tộc đang lăng không phía trước:
- Lũ nhân tộc khốn khiếp các ngươi. Ta chủ ý muốn cho các ngươi cơ duyên mới dẫn các ngươi đến đây vậy mà lũ cẩu nhân các ngươi lại đánh chủ ý giết ta ư. Hảo hảo. Hôm nay các ngươi có chết cũng không bắt được ta đâu.
Nhân tộc mặc một bộ quần áo tím(hiện đại rồi nên không mặc trường bào đâu nha) nhếch mép cười:
- Súc sanh ngươi sủa cái rắm. Đằng nào cũng chỉ là một thất giai sơ kì thì cơ duyên ngươi dẫn tới có thể giúp gì được cho hai võ hoàng cửu trọng bọn ta.
Nhân tôc còn lại, tựa hồ là một lão giả, khuôn mặt lạnh nhạt không cảm xúc cũng lên tiếng:
- Trường An ngươi nói nhiều làm gì giết long tộc này lấy long tâm tựa hồ bán được kha khá tiền đó, hơn nữa cái mảng linh mạch bí mật này tựa hồ linh khí rồi rào đem địa điểm đến Tầm Bảo Lâu giao bán cũng được một món lời không nhỏ.
Nghe những lời này, lôi long tưc giận vô cùng, long râu run lên, tung ra hai lôi cầu.
- Lôi Long Cầu. Diệt chúng cho ta.
Trên quy đạo bay của mình hai lôi cầu hiện lên các đồ án cổ xưa, chúng dần kết lại với nhau thành hư ảnh của một con chân long trên 30 thước lao tới phía hai nhân loại.
Khuôn mặt bọn hắn biến sắc lật tức đem hoàng khí ra tạo thành một lớp phòng ngự khổng lồ.
Hư ảnh chân long này vô cùng quỷ dị, lực lượng của nó trực tiếp xuyên qua lớp phòng ngự khổng lồ kia mà đâm thẳng vào người hai nhân tộc.
- Grừ grừ.
Con lôi long gào lên, nhìn khí tức dường như đòn vừa rồi đã tiêu hao hết nguyên khí của hắn. Giờ đây hắn như nỏ mạnh hết dốc hết tàn lực hóa thành một luồng lôi điện cấp tốc bỏ chốn.