Chương 1 Lai lịch đại ma(1)

Vô Cực Thần Đế

Chương 1 Lai lịch đại ma(1)

Ở mảnh thiên địa kia, nơi có những con người với sức mạnh thông thiên, trường sinh bất tử, phá thiên đập địa được phàm nhân gọi là võ giả. Những võ giả này một người theo một đạo riêng,kẻ theo kiếm đạo, y đạo, đan đạo,… Còn có những kẻ tự mình lĩnh ngộ được thiên đạo hay mang tiên thiên ý niệm, họ được gọi là thiên tử. Những vị thiên tử này đều là phương mao lân giác trên toàn mảnh thiên địa này nhưng không ai là vô danh không ai không phải tồn tại đỉnh phong.
Hơn mười triệu năm trước, ở một tinh cầu màu xanh thuộc Thái Dương hệ, ngân hà Thiên Vũ, một vị thiên tử đã xuất thế. Hắn là Trần Nguyệt, thiếu gia Trần tộc, một thế gia khổng lồ tồn tại trên tinh cầu này. Hắn sinh ra đã mang trong mình lĩnh ngộ cực cao về hỗn độn khí với Thái Dương kiếm ý trở thành thiên tử thứ ba từ vạn cổ và cũng là người thiên phú mạnh nhất.
Phụ thân hắn là Trần Huyên là bài danh thứ nhất trong thập đại võ đế của đại lục, đồng thời là gia chủ Trần gia. Mẫu thân hắn là Kiều Hân, là võ đế bài danh thứ sáu trong thập đại võ đế. Khắp đại lục nhắc đến hai người này là tất cả võ giả trên đại lục đều kính nể, tôn sùng.
Vì sức mạnh khổng lồ của Trần Huyên cũng như Trần gia, năm Trần Nguyệt mười hai tuổi, nhiều vị võ đế trong đó có năm bài danh võ đế đã liên thủ bày mưu tiêu diệt Trần gia. Chúng liên thủ lấy bảy ba cái võ đế đỉnh phong trực tiếp đánh một mình Trần Huyên. Dù vận hết sức nghịch thiên lấy đơn thân độc mã diệt sát được hơn ba mươi tên võ đế, Trần Huyên vẫn phải ngã xuống vạn kiếp bất phục.
Giết Trần Huyên, nhưng tên võ đế còn lại phá toái hư không đến Trần gia diệt sát. Để bảo vệ cho nhi tử mới lên mười hai của mình, Kiều Hân trực tiếp đưa Trần Nguyệt vào kết giới còn bản thân đồng quy vu tận với địch nhân. Bất lực nhìn mẫu thân, Trần gia của mình bị diệt sát, thiên đạo trong linh đài hắn nứt gây và dần thay thế bởi một lượng oán khí khổng lồ, ma đạo từng bước hình thành.
Nhiều năm qua đi, Trần Nguyệt dần hóa điên đâm đầu vào tu luyện:
- Ta phải mạnh, mạnh hơn nữa, mạnh hơn nữa.
Dường như thiên đạo trong hắn đã tan biến hoàn toàn………….
Đúng sau ngày Trần gia biến mất khỏi tinh cầu này mười năm, Trần Nguyệt cầm một thanh kiếm sứt mẻ đến trước cổng Côn Luân Môn diệt sát, sau đó là Vân Dương Tông,….Hắn giết tróc nhiều đến nỗi máu chảy thành sông, thi chất thành núi. Trả được cừu hận, trên khuôn mặt hắn tựa hồ chưa thỏa mãn, gào lên:
- Vân chưa đủ, huyết huyết nhiều hơn! Cần nhiêu hơn nưa mới đủ để tế Trần gia!
Lời hắn vừa dứt lật trên tinh cầu tiếng chúng sinh kêu thảm thiết:
- Tha cho ta đi….a
- Cứu với
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Tinh cầu dần nhuộm đỏ bằng máu tươi.
Lúc này trên bầu trời khắp các tinh cầu trên mảnh thiên địa này phong vân hỗn loạn báo hiệu một đại nạn sắp ập xuống.