Chương 2: Tân Tinh Diện - Ta cái gì cũng không biết a

Vĩnh Đấu

Chương 2: Tân Tinh Diện - Ta cái gì cũng không biết a

- Tiểu Vũ đệ, ngươi quyết định được chưa?
Để mặc Mạc Vũ trầm lặng hồi lâu, Tiểu Vũ lên tiếng phá tan sự im lặng.
- Quyết định gì vậy Vũ ca?
- Thằng ngốc này, quyết định rời khỏi đây đến Tân Tinh Diện chứ gì nữa. Ta đã dung hợp hoàn toàn với đệ, chỉ cần tâm nguyện đệ nguyện ý là chúng ta có thể trở về Tân Tinh Diện rồi. Dù sao ở đây thì đệ cũng ko sống quá đêm nay, tới lúc đó linh hồi rời thể xác bị Luân Hồi Lực hấp thu ta cũng hết cách.
- Tân Tinh Diện ư…
Mạc Vũ thốt lên được 4 chữ rồi tiếp tục im lặng. Mọi chuyện đến quá bất ngờ và mới mẻ, chỉ cần hắn nguyện ý ngay lập tức có thể rời trái đất tới một nơi hoàn toàn xa lạ. Nơi này đã không còn điều gì để hắn nuối tiếc, có chăng chỉ là sinh mạng hắn. Tâm ý đã quyết, hắn hít một hơi thật sâu rồi nghiêm túc hỏi:
- Vũ ca, kể cho đệ nghe về Tân Tinh Diện đi.
- Tân Tinh Diện ư?
Tiểu Vũ thốt lên, rồi ngừng một lúc, giọng nó nghe rõ sự ngại ngùng:
- Ta cái gì cũng không biết a
- …
Mạc Vũ trợn trừng mắt, ngươi không phải đang đùa ta chứ? Không phải ngươi từ đó đến sao? Sao lại cái gì cũng không biết? Vậy còn dám rủ ta đi cùng sao?
- Cái này không trách ta được - Tiểu Vũ phân bua - Lúc Tân Tinh Diện được hình thành thì cũng là lúc ta được phát tán vào không gian này. Thứ duy nhất ta nhớ được là hạch tâm đại lục đã ổn định, chỉ khi hạch tâm đại lục đã ổn định thì Tuyển Linh Thức mới được phát đi.
- Hạch tâm đại lục là gì? Không phải là một tinh diện khác sao?
- Hạch tâm đại lục là phần lớn nhất, là cốt lõi của một tinh diện. Mấy cái tinh cầu nhỏ như Trái đất này của đệ chỉ là những tinh cầu rải rác thôi. Chắc chắn tinh diện này cũng tồn tại một hạch tâm đại lục rộng lớn
Có lẽ một buổi chiều này đã đem lại cho Mạc Vũ quá nhiều bất ngờ và kinh ngạc, nên hắn chẳng buồn tỏ ra cái biểu tình khó tin nữa, mà chỉ uể oài thở dài:
- Nếu trái đất chỉ là một tinh cầu nhỏ, vậy cái hạch tâm đại lục kia sẽ lớn đến mức nào đây? Vũ ca, huynh không thể đưa đệ tới một nơi cái gì cũng ko biết được
- Thế này nhé, cái vật thế bay trên không của các đệ mất bao lâu để đi hết cái tinh cầu này?
- Ý huynh là máy bay, nếu bay trọn một vòng liên tục thì mất chừng 2 ngày
- Còn để một vật tốc độ nhanh gấp 10 lần cái máy bay đó bay từ đầu này tới đầu kia của hạch tâm đại lục mất chừng 300 năm. Đệ có thể tính được mức độ lớn của hạch tâm đại lục. Còn về Tân Tinh Diện thì như ta đã nói, ta hoàn toàn không biết gì về nó. Chỉ khi trở về mới biết đại khái tình hình. Nhưng đệ cứ yên tâm, vì Tuyển Linh Thức chúng ta đưa về đều là những mầm sống đầu tiên của tinh diện, vì vậy luôn có những ưu tiên không thể so sánh được. Còn ưu tiên như thế nào thì còn tuỳ vào đặc tính linh hồn mà chúng ta đưa về nên ta cũng không thể nói trước…
Vốn đã chuẩn bị tinh thần để tưởng tượng về độ lớn của hạch tâm đại lục. Nhưng nghe xong phép so sánh của Tiểu Vũ, Mạc Vũ cũng mất một lúc mới có thể bình tĩnh lại được. Nào đâu chỉ dùng hai từ rộng lớn để miêu tả được a.

Sau những bất ngờ qua đi, Mạc Vũ có chút mong chờ. Đằng nào cũng đã đi đến điểm cuối của sinh mệnh, lần đặt cược này hắn chẳng có gì để mất. Mạc Vũ liếm môi thở mạnh:
- Tiểu Vũ Ca!!
- Sao? Quyết định rồi chứ?
- Đệ nguyện ý tới Tân Tinh Diện
Một tia sáng từ mi tâm Mạc Vũ sáng loé lên rồi biến mất, thân hình Mạc Vũ đang ngồi trên ghế từ từ rũ xuống.
Ngày hôm sau, hàng xóm phát hiện thi thể Mạc Vũ trên ghế trước sân, trên gương mặt đã tái đi của hắn vẫn còn nguyên biểu tình hào hứng.
Mạc Vũ, 33 tuổi. Cuộc sống của hắn trên trái đất đã chấm dứt.


Vĩnh Đấu Đại Lục
Tên gọi nói lên nguồn gốc của phiến đại lục khổng lồ này, theo truyền thuyết thì phiến đại lục này hoành không xuất hiện từ bao giờ không ai biết được. Nhưng trải qua hàng trăm vạn năm tuế nguyệt, dù trên đại lục có xuất hiện bao nhiêu cường giả thì cũng không có một ai có thể thống nhất đại lục.
Cứ cho đến khi tồn tại một thế lực đủ mạnh để thống nhất toàn đại lục thì những những cao thủ đứng đầu thế lực cứ vậy mà biến mất. Dù tâm phúc hay thân nhân cũng ko thể biết được lý do. Có người nói đó là sự can thiệp của đấng sáng thế, có người cho rằng những cao thủ đó hoá thần mà thăng thiên. Rốt cuộc chân chính nguyên nhân không ai hiểu rõ. Vì vậy mà kể từ khi xuất hiện cho tới hiện nay, chiến hoá trên Vĩnh Đấu Đại Lục chưa bao giờ tắt.

Hàng ngàn thế lực lớn nhỏ tranh đấu đã trăm vạn năm rồi dần dần cũng hình thành cục diện cân bằng. Chỉ là cục diện cân bằng này được giữ thông qua chiến tranh liên miên, sinh mệnh mất đi rồi lại có sinh mệnh thay thế, trận chiến này qua đi lại có trận chiến khác mở màn. Trên Vĩnh Đấu Đại Lục này, thực lực là cứu cánh sinh tồn, chiến đấu là phương thức tồn tại, là lẽ sống.

Lúc này, tại một sơn mạch nằm gần biên giới phía tây của Vĩnh Đấu Đại Lục đang có mưa lớn. Trong cơn mưa chẳng ai có thể chú ý tới một giọt nước mưa khác thường mơ hồ có hình dáng nhân loại đang trôi nổi.
- Ta… đã tới nơi nào thế này?
- Đây là hạch tâm đại lục của Tân Tinh Diện, còn cụ thể thế nào thì ta cũng không rõ.
Trong hạt mưa phát ra hai giọng nói liên nhau. Chính là Tiểu Vũ và Mạc Vũ. Ngay tại thời điểm mi tâm Mạc Vũ ở trái đất loé sáng rồi tắt đi, Tiểu Vũ mang theo linh hồn Mạc Vũ xuất hiện ở nơi này. Cái gì mà khái niệm về không gian, thời gian, tốc độ đều không cần phải nói đến. Biến mất và hiện ra, đơn thuần chỉ có thể nói là thuấn di, thuấn di giữa hai phiến tinh diện. Đây là cái khái niệm gì a.

Trong cơn mưa lớn, dù rất muốn nhìn thấy quang cảnh của đại lục mới mẻ này nhưng Mạc Vũ cũng chỉ biết bất lực. Có điều không vì vậy mà cơn hào hứng của Mạc Vũ giảm xuống, những thứ buồn bã tuyệt vọng hắn đã để lại trên cái thi thể lạnh lẽo ở Trái Đất. Đến với Tân Tinh Diện, chỉ thuần tuý là linh hồn và bản tính căn nguyên của Mạc Vũ. Hắn hưng phấn hỏi:
- Tiểu Vũ Ca, tiếp theo chúng ta làm gì?
Tiểu Vũ im lặng không đáp, dường như nó đang bận bịu tính toán gì đó, hồi lâu Tiểu Vũ mới lên tiếng giọng tràn đầy nghi hoặc:
- Không đúng a, dường như có gì không đúng. Tại sao lại nhiều khí tức sinh mệnh đến như vậy? Tại sao lại nhiều đến như vậy?
Mạc Vũ cũng bất ngờ một lúc, rồi như nghĩ tới điều gì, hắn cười khổ:
- Tiểu Vũ ca à Tiểu Vũ ca, huynh sống lâu hồ đồ rồi sao? Theo lời huynh nói thì huynh đã tồn tại ở trái đất của đệ hàng vài tỉ năm trước, lúc đó tinh diện này mới hình thành hạch tâm. Vài tỉ năm rồi, nơi này biến hoá thành cái dạng gì cũng không lạ.
Tiểu Vũ lại lâm vào trầm mặc, nó như một người được giao nhiệm vụ đi tìm hạt giống về cho mảnh đất hoang. Tới khi nó trở về mảnh đất hoang đã thành rừng rậm nguyên thuỷ, tâm tình hoang mang tới mức nào dùng đầu gối nghĩ cũng có thể nghĩ ra.

Mạc Vũ cũng không gấp gáp, hắn hiểu đc sự bối rối của Tiểu Vũ lúc này. Vài tỉ năm, con số cũng thật doạ người. Trong vài tỉ năm đó, quá trình của Tiểu Vũ chỉ đơn giản là ngưng kết thành mưa rồi theo cuồng phong rơi xuống, rồi lại hoá thành hơi bay lên. Một quá trình nhàm chán mà lặp đi lặp lại tới hơn tám trăm triệu lần. Nếu không phải Tiểu Vũ chỉ là một Tuyển Linh Thức thì chắc đã phát điên lên rồi. Đúng là muốn chết cũng không chết được, lực bất tòng tầm.

Trong lúc Mạc Vũ đang lan man suy nghĩ thì Tiểu Vũ thở dài lên tiếng:
- Mạc Vũ, dù rất không muốn nhưng ta cũng phải nói với đệ rằng hiện giờ hiểu biết của ta với phiến đại lục này cũng không nhiều hơn đệ là mấy. Vốn dĩ sứ mệnh và năng lực của ta có thể giúp đệ ngưng tụ thành hình thái sinh mệnh như ý muốn của đệ. Nhưng ở hoàn cảnh này ta không khuyên đệ chấp nhận điều đó.
Mạc Vũ hiểu tâm ý của Tiểu Vũ, nếu vài tỉ năm trước Tiểu Vũ mang theo một linh hồn sinh mệnh về Tân Tinh Diện, nó sẽ không ngại ngần gì ngưng tụ hình thái sinh mệnh để hoàn thành sứ mệnh của mình. Nhưng đã qua vài tỉ năm, nơi này đã hình thành một quy luật sống cụ thể, nếu vẫn cứ cưỡng ép hình thành hình thái sinh mệnh. Chẳng phải tự biến mình thành một kẻ lạc loài ở đại lục này sao? Một kẻ lạc loài, một kẻ cô độc, đó là điều mà Mạc Vũ không muốn kiếp sống này lại phải trải qua một lần nữa. Tâm ý đã quyết, Mạc Vũ lên tiếng:
- Được, đệ nghe lời huynh. Nơi này là huynh đưa đệ đến, mạng này là do huynh cấp cho đệ một lần nữa. Chúng ta tuy hai mà một, đệ tin huynh sẽ lựa chọn tốt nhất cho đệ.
Tiểu Vũ trả lời, có thể cảm thấy được tình cảm kích động của nó qua lời nói:
- Hay cho câu tuy hai mà một. Nếu đã vậy thì theo ta, đệ nên bắt đầu từ một sinh mệnh mới hoàn toàn chứ không phải ngưng tụ thành hình thái sinh mệnh vốn có của đệ.
Mạc Vũ cảm giác cổ quái:
- Sinh mệnh mới hoàn toàn? Ý huynh là được sinh ra? Là đệ sẽ tái sinh chuyển kiếp?
- Cũng gần như vậy, nhưng không giống Luân Hồi Lực ở tinh cầu của đệ. Nơi này ta có thể chủ động hoàn toàn dung hợp linh hồn của đệ vào một ấu thể mới được sinh ra. Như vậy đệ sẽ bắt đầu một cuộc sống mới mà vẫn giữ được linh hồn của mình.
Mạc Vũ ngập ngừng, hắn cảm giác vẫn còn gì đó chưa thực sự ổn. Nghe qua Tiểu Vũ nói, trong đầu hắn chỉ hiện lên hai chữ "đoạt xá".
- Tiểu Vũ ca, đệ dung hợp linh hồn vào ấu thế. Còn linh hồn của ấu thể đó thì sao?
Tiểu Vũ phun ra đúng hai chữ:
- Xoá bỏ.
Mạc Vũ lập tức phản đối:
- Không được! Tiểu Vũ ca, đệ nguyện cùng huynh phiêu bạt như vậy thêm vài tỉ năm nữa, nhưng bảo đệ đoạt xá một đứa trẻ sơ sinh. Đệ không làm được.
Mạc Vũ nhất định không phải là một đấng chính nhân quân tử hay anh hùng nghĩa hiệp gì. Hồi còn ở trung đoàn đặc công, binh sĩ dưới quyền thường lén lút gọi hắn là Mạc Hắc Diện bởi vì tính cách lãnh khốc và thất thường của hắn. Đó cũng là hệ quả của tuổi thơ mồ côi và cô độc suốt nửa cuộc đời. Người duy nhất hắn có thể dịu dàng chính là người con gái đã phản bội hắn kia. Trong cuộc sống, hắn thấm nhuần hơn cả câu nói "Nhân bất vị kỷ, thiên tru địa diệt".

Bảo hắn giết người, hắn chưa bao giờ chùn tay. 15 năm binh nghiệp kẻ thù chết dưới tay hắn không một trăm thì cũng tám chục. Nhưng bảo hắn xuôống tay với một đứa bé thì hắn không làm được. Mạc Vũ có nguyên tắc riêng của mình, và hắn cũng có đạo đức riêng của mình.

Cảm nhận được sự quyết liệt trong lời nói của hắn, Tiểu Vũ cũng không bất ngờ hay khuyên nhủ gì. Chỉ thản nhiên nói:
- Không làm được thì không làm, cùng lắm chúng ta mất thêm thời gian tìm những ấu thể đã chết trong khi sinh ra, dung hợp linh hồn đệ thay thế nào đó. Cái này chắc không vấn đề gì chứ?
Chết ngay khi sinh ra? Vậy thì không tính là đoạt xá nữa, chỉ đơn giản là tận dụng một thi thể sơ sinh. Ngoài ra còn có thể thay kẻ đã chết phụng dưỡng đấng sinh thành. Việc này có gì là không tốt. Mạc Vũ rất nhanh gật đầu:
- Cái này không vấn đề. Phiền huynh tìm giúp đệ một thân xác phù hợp.
Tiểu Vũ lúc này vẫn mang theo linh hồn Mạc Vũ hoá thành một dải hơi nước phiêu phù trong không trung. Nó im lặng toả linh thức của mình tìm kiếm, khiến Tiểu Vũ ngạc nhiên chính là bản thân nó cũng không ngờ được phạm vi bao trùm của linh thức lại có thể lớn như vậy. Phạm vi linh thức của Tiểu Vũ có thể lên tới cả ngàn vạn dặm, có lẽ ngay cả Tiểu Vũ cũng không biết rằng ở Vĩnh Đấu Đại Lục này không ai có thể đạt tới phạm vi linh thức bao phủ như nó. Thậm chí bằng một phần mười của nó cũng chưa từng xuất hiện. Đó là chưa kể mỗi lần sử dụng linh thức để quan sát ở phạm vi lớn, người sử dụng đều phải tiêu cạn linh lực của mình mới có thể miễn cưỡng bao phủ một phạm vi quan sát. Đâu có giống Tiểu Vũ muốn quan sát liền quan sát mà chẳng tốn chút sức lực nào.

Linh thức bao phủ ngàn vạn dặm là cái khái niệm gì đây? Tức là chỉ cần nó muốn, mọi chuyện xảy ra trong phạm vi ngàn vạn dặm đều có thể rõ như bàn tay. Ngay lúc này Tiểu Vũ chưa ý thức được sự cường đại của mình, nó chỉ đơn thuần suy nghĩ, chắc là những tuyển linh thức khác cũng có thể làm được giống mình.

Cả hai bay được một lúc, rốt cục Tiểu Vũ cũng thu lại linh thức của mình. Cất tiếng hỏi Mạc Vũ:
- Mạc Vũ, đệ muốn tìm hình thái sinh mệnh thế nào? Long Tộc nha, ta vừa thấy được vài kẻ thuộc Long Tộc. Sinh mệnh lực rất dồi dào, vừa sinh ra liền có thể bay được. Oa oa, rất oai hùng nha…
Nghe Tiểu Vũ hưng phấn oa oa, Mạc Vũ ngơ ngẩn lắp bắp:
- Long… long tộc??