Chương 6: Cứu người

Vĩnh Đấu

Chương 6: Cứu người

Rừng rậm bên ngoài Vĩnh An Sơn Trang vốn là một phần ngoại vi của Vạn Long Thánh Sơn. Dù không được tính là tồn tại yêu thú cường đại, nhưng số lượng yêu thú trăm năm và vạn năm không phải là không có. Tất nhiên đều nằm sâu bên trong trung tâm của khu rừng, yêu thú càng cường đại thì càng có trí tuệ, ý thức về lãnh địa của chúng cũng rất cao. Nếu không vô cớ xâm phạm vào lãnh địa của chúng, chúng cũng không tuỳ tiện xuất hiện công kích con người.

Bìa rừng hẳn nhiên không tồn tại cái gọi là yêu thú, cùng lắm chỉ là vài con mèo rừng hoặc lợn rừng. Vì vậy Bình Nhi và đám trẻ con trong sơn trang vẫn thường dạo chơi ngoài bìa rừng tìm hoa quả.

Bình Nhi tay bế đệ đệ, tốc độ không chậm đi chút nào mà vẫn thoải mái chạy vào rừng. Mạc Vũ cũng là bất đắc dĩ, ai bảo cái thân thể của hắn yếu nhược tới vậy. Mới chạy được vài bước đã thở dốc không bắt kịp tốc độ của Bình Nhi, nên Bình Nhi mới bế hắn chạy cho nhanh. Có chút ngại ngùng nhưng đây cũng không phải lần đầu được tỷ tỷ bế nên Mạc Vũ cũng không tỏ thái độ gì.

Bình Nhi như con mèo nhỏ luồn lách giữa các thân cây trong rừng làm Mạc Vũ cảm thấy tối tăm mặt mũi, càng ngày hắn càng cảm nhận được vị tỷ tỷ này tiểm ẩn một sức mạnh lớn đến thế nào. Người trưởng thành bình thường bế một đứa trẻ chắc chắn không thể linh hoạt được như cô bé 12 tuổi này.

Đến một bụi cây treo đầy những quả chín màu đỏ mọng nước, nhìn khuôn mặt thèm thuồng của Mạc Vũ, Bình Nhi lên giọng đắc ý:
- Thế nào, ta không lừa đệ đệ chứ. Hoạt La quả đang ở lúc chín ngon nhất đấy, qua vài ngày nữa thì đệ có muốn cũng không được đâu.
Mặc kệ Bình Nhi đắc ý, Mạc Vũ chạy lại bứt lấy một qua rồi cho ngay vào miệng. Hương vị thanh mát của Hoạt La Quả làm hắn cảm thấy sảng khoái, những thứ khác không biết, nhưng đồ ăn ở đại lục này thật sự rất độc đáo và thơm ngon nha.

Một lúc sau, Bình Nhi và Mạc Vũ đã càn quét hết Hoạt La quả chín mọng trên cây, Mạc Vũ còn cẩn thận nhờ Tiểu Vũ tìm kiếm xung quanh không bỏ sót một bụi Hoạt La quả nào. Tất cả túi quần túi áo của Mạc Vũ đều được trưng dụng để nhét Hoạt La quả, hết chỗ nhét hắn còn nhét đầy vào ngực áo của mình. Hai tay đều cầm những cành Hoạt La quả nhiều quả nhất nên được ưu ái bẻ cả cảnh.

Lúc này hằn đâu còn là Trung đoàn trưởng trung đoàn đặc công số 1 nổi tiêếng tiện chiến và lãnh khốc nữa. Nhìn bộ dạng hắn lúc này kiểu gì cũng chỉ ra một đứa trẻ đang mải mê với đồ ăn ngon, phần thừa mang về nhiều như vậy là vì hắn muốn hiếu kính với ba mẹ của mình. 6 năm trôi qua từ trẻ sơ sinh, Mạc Vũ đã hoàn toàn coi mình là thành viên của cái gia đình hạnh phúc này.

Bỗng nhiên, tiêếng của Tiểu Vũ vang lên trong đầu hắn:
- Mạc Vũ, nửa dặm phía bên trái đệ có người bất tỉnh.
Mạc Vũ nhè ra miếng quả đang ăn dở trong miệng hỏi:
- Tiểu Vũ ca, không phải huynh mới phát tán linh thức tới cả dặm tìm quả cho đệ sao? Sao giờ mới phát hiện ra có người ở gần vậy?
- Ta không rõ, kẻ này hẳn là từ trong rừng mới đi ra đến đó thì bất tỉnh.
- Kẻ đó ra sao? Liệu có nguy hiểm không?
Mạc Vũ cẩn thận nhờ Tiểu Vũ kiểm tra, bản năng chiến trận của hắn vẫn chưa hề mai một. Nếu chưa rõ tình huống thế nào đã lập tức chạy qua thì đúng là một hành động ngu ngốc. Trên chiến trường, chỉ một hành động ngu ngốc đã có thể kéo theo rất nhiều sinh mạng trả giá. Mạc Vũ tuyệt đối không mắc những sai lầm như vậy.
- Là một thanh niên tầm 15, 16 tuổi. Chân, bụng bị thương nặng. 18 dặm bên trong rừng có một con Ám Xỉ Hổ đang phát nộ, có lẽ vết thương trên người cậu thanh niên kia liên quan tới nó.
Ám Xỉ Hổ là yêu thú mạnh mẽ, vẫn sinh sống ở sâu hàng ngàn dặm bên trong khu rừng này. Tiểu Vũ đã sớm miêu tả về nó và tất cả các yêu thú trong vùng cho Mạc Vũ. Chuyện con Ám Xỉ Hổ này ra gần bìa rừng như vậy hẳn có liên quan đến ngươời bị thương kia:
- Tiểu Vũ ca mở rộng linh thức ra trăm dặm đi, có gì khác lạ báo cho đệ. Đệ qua xem thế nào.
Nói rồi Mạc Vũ khung tay đưa lên miệng gọi Bình Nhi:
- Tỷ tỷ, đệ đoán bên này còn nhiều Hoạt La quả hơn này. Chúng ta qua đây xem.
Bình Nhi nở nụ cười, dẫn đệ đệ đi cùng đúng là quyết định đúng đắn, chỉ cần đệ đệ chỉ hướng nào chắc hẳn hướng đó sẽ có vài bụi Hoạt La chín mọng. Các túi mang theo của Bình Nhi đều đã căng phồng đầy quả chín. Nàng hưng phấn nhảy lại bế đệ đệ lên tay rồi phóng về hướng chỉ của đệ đệ:
- Lần sau mỗi lần ta vào rừng đều mang đệ theo. Đệ đúng là lá bùa may mắn của ta mà.
Mạc Vũ cũng chẳng buồn phản đối quyết định của Bình Nhi, Tiểu Vũ vừa thông báo cho hắn biết xung quanh trăm dặm đã an toàn. Con Ám Xỉ Hổ đã theo đường cũ rút sâu vào rừng.

Chạy được 1 lúc, Mạc Vũ làm như thấy gì đó vội níu vai Biình Nhi lại:
- Tỷ tỷ, bên kia có người
Bình Nhi vội bế Mạc Vũ chạy đến, nằm trên đất là một nam thanh niên tuổi chừng 15, 16. Gương mặt khá anh tuấn, từ trang phục trên người mà đoán thì không phú cũng quý. Mặc dù là con của trang chủ, nhưng so về y phục trên người thì Mạc Vũ và Bình Nhi kém người đang nằm trên đất không chỉ một tầng.

Ở bụng và chân của thanh niên bất tỉnh đều có những vết thương tuy không tính là chí mạng nhưng máu thịt ở vết thương đều đã chuyển thành màu tím, hẳn nhiên là trúng độc nặng. Ám Xỉ Hổ là yêu thú Ám hệ, răng và móng vuốt của nó đều có màu tím và mang kịch độc. Người thanh niên này có thể mang độc thương chạy xa đến vậy thực lực hẳn không tầm thường.

Bình Nhi thấy người thanh niên bị thương không hề sợ hãi, trái lại còn chăm chú quan sát.
- Kẻ này không phải người vùng này, sao hắn lại bị thương nhỉ? Chẳng lẽ…
Nói đến đây Bình Nhi vội vàng đưa mắt quan sát xung quanh. Nhìn từ vết thương thì có thể đoán được do dã thú gây ra. Nếu quanh đây có một con dã thú mạnh đến vậy thì chẳng phải mình và đệ đệ sẽ gặp nguy hiểm sao?
Bình Nhi chưa tưừng nghĩ đến kẻ này bị yêu thú đả thương, lại còn một là yêu thú mạnh mẽ Ám Xỉ Hổ. Cơ bản người ở sơn trang đều chưa từng giáp mặt yêu thú ở quanh đây vì họ không dám đi quá sâu vào rừng.
- Vĩnh An, mẹ thường dạy thấy kẻ gặp nạn phải giúp đỡ. Ta cõng người này về sơn trang, đệ phải bám sát ta đấy.
Bình Nhi nhanh chóng quyết định, mặc kệ là cái gì đã đả thương người này thì đều là thứ không tốt đẹp gì với nàng và đệ đệ. Nhất là đệ để của mình, hắn quá yếu nhược:
- Được, nhưng tỷ nhớ đi chậm chậm, đệ đuổi không kịp tỷ.
Mạc Vũ gật đầu. Hắn có chút hiếu kỳ với người thanh niên này, ngoại trừ một vài thương đội hàng nằm vẫn định kỳ tới Vĩnh An Sơn Trang để đổi nhu yếu phẩm lấy da thú và đặc sản trong rừng thì đây là người lạ đầu tiên mà Mạc Vũ tiếp xúc trong vòng 6 năm qua. Vĩnh An Sơn Trang vốn sống tách biệt với bên ngoài, khu vực này cũng hẻo lánh và nằm sát với cấm địa của Long Tộc nên cũng chẳng mấy ai muốn tới.

Hiên Bạch tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trên giường, xung quanh không có người. Nhắm mắt cảm nhận cơ thể thấy các vết thương đã được trị liệu và băng bó, độc từ Ám Xỉ Hổ bám trên các vết thương đã được xử lý gần hết. Chỉ còn một chút độc theo máu đã lan ra toàn thân nhưng không đáng kể. Chỉ cần có thời gian hắn sẽ có thể sử duụng linh lực để ép ra không thành vấn đề.

Nghĩ lại trải nghiệm lần này của mình, hắn bống thấy ớn lạnh khắp người. Chỉ một chút bất cẩn đã tự mình đưa mình vào cảnh suýt chút nữa đã vạn kiếp bất phục. Nếu ko phải được người ta cứu đem về đây, chắc giờ này hắn đã ngậm cười nơi chín suối rồi, mà chẳng biết dưới suối vàng có cười nổi không. Hiên Bạch lắc đầu cười khổ, tự dặn mình từ sau không được lỗ mãng như vậy nữa

Ngay lúc Hiên Bạch đang tự xấu hổ về thương tích của mình, cửa phòng mở ra, một nam trung niên dáng hình vạm vỡ, khí thế trầm ổn bước vào. Theo sau lưng là một nam một nữ hài tử, cả hai đều đang giương đôi mắt to nhìn hắn.

Người đàn ông này chính là Chiến Thiên Hạo, ngày đó khi Bình Nhi và Vĩnh An cõng trên lưng một thanh niên cả người đều là thương tích trở về, thực sự đã làm cho sơn trang bình yên dấy lên một chút sóng gió. Từ vết thương trên người vị thanh niên này, Chiến Thiên Hạo biết rằng chỉ có thể là vì giao tranh với Ám Xỉ Hổ mà tạo thành. Ngày đầu đến đây thành lập sơn trang Chiến Thiên Hạo cùng những thuộc hạ thiện chiến nhất của mình đã đi thám hiểm phạm vi ngàn dặm bên trong rừng rậm để đảm bảo an toàn cho những người còn lại.

Trong những lần đi thám hiểm đó Chiến Thiên Hạo đã từng dụng độ với Ám Xỉ Hổ, tuy rằng sau cùng có thể đánh chết được con Ám Xỉ Hổ đó, nhưng 3 vị thuộc hạ tu vi Chiến Sư cũng vĩnh viễn nằm lại mảnh rừng đó. Vì vậy với vết tích do Ám Xỉ Hổ gây ra, Chiến Thiên Hạo trong lòng vẫn khắc sâu.

Thấy người thanh niên trên giường đang cố ngọ nguậy ngồi dậy, Chiến Thiên Hạo lên tiếng:
- Vết thương của người chưa ổn định, không nên ngồi dậy vội.
Hiên Bạch cũng buông xuôi việc cố gắng ngồi dậy, vì mất quá nhiều máu nên linh lực trong cơ thể hắn hỗn loạn, không thể tập trung được. Hiên Bạch thả lỏng cơ thể, chỉ ngoái đầu về phía nam trung niên nói giọng cảm kích:
- Vị đại thúc này, đại ân cứu mạng Hiên Bạch xin ghi lòng tạc dạ. Sau này…
Thấy hắn chuẩn bị nói tiếp, Chiến Thiên Hạo giơ tay ngăn cản:
- Ngươi không cần phải nói nhiều. Thi ân bất cầu báo, hơn nữa cứu mạng ngươi cũng không phải là ta.
Chưa kịp để cho Hiên Bạch thắc mắc, Bình Nhi đã đi lên từ phía sau Chiến Thiên Hạo rồi nháy mắt cười láu lỉnh:
- Vì đại ca này, là ta và đệ đệ đã cõng huynh về từ trong rừng nha. Huynh cũng nên giảm cân đi, làm ta cõng mệt muốn chết.
Hiên Bạch có chút không tin vào tai mình, tuy hắn không tính là to cao nặng nề nhưng cũng tuyệt đối không phải là kẻ thấp bé nhẹ cân. Cô bé này cũng chỉ chừng hơn 10 tuổi, tính thêm cả vị đệ đệ nhỏ xíu đang đứng chắp tay sau lưng như ông cụ non kia cũng khó mà khiêng được hắn chứ đừng nói là cõng từ rừng rậm về a.

Dường như nhìn thấy vẻ mặt khó tin của Hiên Bạch, Chiến Thiên Hạo mỉm cười lên tiếng:
- Cứu ngươi từ rừng rậm về chính là 2 đứa con của ta.
Lần này thì dù Hiên Bạch không tin cũng phải tin, hắn nở nụ cười đưa ánh mắt nhìn qua 2 đứa trẻ đáng yêu này:
- Thì ra là vậy, tiểu muội, tiểu đệ, cảm ơn ân cứu mạng của 2 người. Hiên Bạch ta tính ra nợ 2 người một cái mạng rồi.
Bình Nhi chu đôi môi xinh lên:
- Ta không cần cái mạng của huynh, huynh nợ ta cái mạng làm sao ta đòi được. Chi bằng chờ huynh khoẻ rồi cứ tìm gì ngon ngon cho ta ăn là được. Đồ ăn ngon có ích hơn cái mạng huynh đó.
Hiên Bạch không biết nói gì hơn, cái mạng của Hiên Bạch tiếng tăm lừng lẫy như ta lại không bằng mấy món đồ ăn sao? Ta…
Thấy Hiên Bạch lúng túng, Chiến Thiên Hạo đang định lên tiếng thì Mạc Vũ bước lên kéo tay Bình Nhi:
- Tỷ tỷ, người ta nói nợ tỷ một cái mạng không có nghĩa là tỷ sẽ đi đòi người ta cái mạng. Đó chỉ là lời nói cảm ơn thôi. Chúng ta ra ngoài để cho ba ba và Hiên Bạch huynh nói chuyện đi.
Nói rồi tay kéo Bình Nhi đi ra, Bình Nhi rất cưng chiều vị đệ đệ của mình nên cũng miễn cưỡng mà đi theo. Khi ra đến cửa còn quay đâu hướng về Hiên Bạch chun mũi le lưỡi làm một cái biểu tình thật đáng yêu. Lúc này Hiên Bạch mới chú ý đến một chấm nhỏ ở mi tâm Bình Nhi, hắn ngẩn người:
- Linh Đồ??

Chiến Thiên Hạo ánh mắt tự hào nhìn theo 2 đứa con bảo bối, thanh âm không giấu được sự vui vẻ:
- Bình Nhi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, ngươi đừng cho lời nó là thật.
Hiên Bạch thu lại những nghi hoặc trong đầu, hướng về Chiến Thiên Hạo lên tiếng:
- Đại thúc, ơn cứu mạng một lời khó nói hết, Hiên Bạch ta sẽ ghi nhớ trong lòng. Còn không biết đại thúc xưng hô thê nào?
Chiến Thiên Hạo gật gù thưởng thức người thanh niên trước mặt, mới chỉ tầm 15, 16 tuổi nhưng khí chất và cách hành xử trầm ổn vượt xa tuổi tác.
- Ta tên Chiến Thiên Hạo, ngươi có thể gọi ta là Chiến Thúc. Hiên Bạch, ngươi là tu luyện giả?
Hiên Bạch gật đầu:
- Chiến thúc, ta là Hoả hệ Linh Đồ Trung kỳ
- Linh Đồ trung kỳ…
Chiến Thiên Hạo thốt lên vài chữ rồi trầm ngâm. Mỗi tầng của Linh Luyện giả đều chia làm ba cấp: Sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ. Nghe thì có thể thấy đơn giản, nhưng từ sơ kỳ lên trung kỳ nếu không có 5 năm 10 năm miệt mài tu luyện thì không thể đạt được. Cậu thiếu niên trước mặt cũng chỉ lớn hơn Bình Nhi vài tuổi chứ không nhiều. Một lúc sau Chiến Thiên Hạo mới lên tiếng:
- Hiên Bạch, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?
Hiên Bạch như rất quen thuộc với thái độ của người đối diện khi biết tu vi của mình, hắn trả lời thoải mái:
- Chiến thúc, ta năm nay 15 tuổi
- Thiên tài!!
Chiến Thiên Hạo không kìm được mà thốt lên hai chữ thiên tài, nếu lấy tốc độ của thiên tài tu luyện 5 năm từ sơ kỳ lên trung kỳ mà nói, thì Hiên Bạch đã là Linh Đồ sơ kỳ từ khi 10 tuổi, thậm chí chưa tới 10 tuổi đã là Linh Đồ sơ kỳ. Dùng hai từ thiên tài để nói hắn còn có phần khiên cưỡng, phải nói là thiên tài trong thiên tài. Bất giác Chiến Thiên Hạo nhớ tới Bình Nhi.
Trùng hợp là lúc này Hiên Bạch cũng đang nghĩ tới Bình Nhi, hắn lắc đầu cười:
- Chiến thúc quá lời rồi, theo ta thấy Bình Nhi tiểu muội mới là thiên tài. Có điều ta không hiểu, chẳng lẽ bình thường muội ấy đều giữ traạng thái Linh Ấn Xuất Hải đó sao?
- Linh Ấn Xuất Hải?? Đó là cái gì?
Hiên Bạch cổ quái nhìn Chiến Thiên Hạo, từ khí tức phát ra trên người thì Chiến Thiên Hạo không thể là người biình thường được. Chẳng nhẽ kiến thức thường thức của Linh Luyện giả cuũng không biết sao? Còn cô bé Bình Nhi kia nữa?

Như nhìn thấy ngạc nhiên trong ánh nhìn của Hiên Bạch, Chiến Thiên Hạo nhún vai:
- Ta là Thể Luyện, đối với cái thế giới thiên tài các ngươi hiểu biết rất nông cạn.
Người ta vẫn thường gọi thế giới của Linh Luyện Giả là thế giới của thiên tài, điều này cũng không sai chút nào, nếu không có thiên phú kỳ kinh bát mạch thì vô phương Linh luyện, mà có thiên phú thì dù tu luyện lười biếng thì cũng làm chơi ăn thật, mạnh hơn người bình thươờng nhiều lắm. Phải biết rằng tỉ lệ có thiên phú kỳ kinh bát mạch trong nhân loại là hàng vạn, thậm chí trăm vạn người chọn một đó. Bởi vậy mới có câu "Linh luyện giả, bất tồn nhược giả", phàm là Linh luyện giả thì không có kẻ nào yếu cả.

Hiên Bạch nghe xong mới vỡ lẽ, hắn chầm chậm giải thích:
- Chiến thúc, với Linh luyện giả thì Linh Ấn là căn nguyên của linh lực. Bình thường chúng ta tu luyện đều tích tụ năng lượng nguyên tố ở bát mạch khắp cơ thể. Chỉ khi cần phóng xuất linh lực thì Linh Ấn mới mở ra để kết hợp nguyên tố vào linh lực. Trạng thái đó gọi là Linh Ấn Xuất Hải, lúc đó trên mi tâm sẽ hiện ra linh ấn. Còn ở trạng thái bình thường thì linh ấn ẩn sâu ở trong tinh thần hải.
Chiến Thiên Hạo lại trầm ngâm, kiến thức của Linh luyện giả này quả là mới lạ. Khác hẳn Thể luyện giả chỉ đơn thuần là hấp thụ năng lượng nguyên tố để tăng cường sức mạnh từng bộ phận cơ thể, họ không có kỳ kinh bát mạch để tích tụ nguyên tố, càng không có Linh Ấn để tích tụ linh lực.
Như nghĩ ra điều gì, Chiến Thiên Hạo hỏi:
- Hiên Bạch, có tồn tại khả năng chưa qua linh lực tẩy lễ mà vẫn có thể ngưng kết Linh Ấn không?
Hiên Bạch lắc đầu:
- Không thể, Linh lực tẩy lễ ngoài việc thức tỉnh thuộc tính năng lượng của từng người còn có tác dụng liên kết bát mạch nếu nó tồn tại. Tuy nói mật độ tinh thần hải quyết định việc ngưng kết Linh Ấn, nhưng nó chỉ quyết định tốc độ ngưng kết. Còn có tồn tại hay không Linh Ấn thì phải xem có tồn tại hay không Kỳ Kinh Bát Mạch. Hay thứ này không thể tách rời, thiếu một thứ cũng không được.
Nghe đến đây, khoé mắt Chiến Thiên Hạo có chút nhíu lại, cảm xúc tuy được che giấu tốt nhưng vẫn thấy rõ sự lo lắng. Hiên Bạch nhìn thấy sự thay đổi này bông chợt chột dạ, lẽ nào là cô bé Bình Nhi kia…
Thấy Hiên Bạch ngập ngừng như muốn hỏi gì, Chiến Thiên Hạo khoát tay:
- Ta quên mất ngươi vẫn đang còn chưa khoẻ, những chuyện còn lại để sau này hãy nói. Giờ ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi đi đã.
Nói rồi Chiến Thiên Hạo quay lưng đi ra ngoài, Hiên Bạch im lặng nhìn theo, trong đầu suy nghĩ những gì không ai biết được.