Chương 1: Hạt mưa kì lạ

Vĩnh Đấu

Chương 1: Hạt mưa kì lạ

Trái đất, một hành tinh được coi là duy nhất có sự sống thuộc Thái Dương Hệ.

Biển Đông, là một phần của Thái Bình Dương - đai dương lớn nhất trên trái đất. Đây cũng là nơi sinh ra số lượng bão lớn nhất trên tinh cầu này. Lúc này, gần sát đại lục ven Biển Đông, một vòng xoáy mây khổng lồ đang dần dần hình thành tích tụ năng lượng phô thiên cái địa dần dần tiến về phía bờ biển.

Sâu trong bao la những đám mây, một dải hơi nước sáng lấp lánh trôi lững lờ theo vòng xoáy khổng lồ. Những tia sét như những con lôi long uốn lượn ẩn hiện trong những đám mây dần dần bị hấp dẫn về phía dải hơi nước lấp lánh này.
Từng tia sét giật về phía dải hơi nước rồi biến mất như bị dải hơi nước này hấp thu. Theo số lượng tia sét bị hấp thu tăng dần, dải hơi nước cùng dần dần ngưng kết thành hình một giọt nước mưa lớn hơn bình thường một chút. Một âm thanh trầm thấp vang lên trong trời đất:
- Lại thêm một lần nữa… xem nào, lần thứ tám trăm triệu một trăm mười tám ngàn hai trăm bốn mươi sáu…

Sấm chớp nổi lên, từng hạt mưa nặng hạt trút xuống một vùng cao nguyên ven biển.

Mạc Vũ vừa đi vừa khóc, mặc kệ những hạt mưa càng ngày càng nặng hạt rơi trên thân thể. Nghiến chặt hàm răng, để cho nước mưa hoà cùng những giọt nước mắt cay đắng chảy dài trên khuôn mặt, hắn bước đi vô định trên con đường quen thuộc.
Ngày hôm nay, hắn cùng lúc đón nhận 2 tin dữ.
Vốn dĩ giờ này hắn phải cùng trung đoàn của hắn trực chiến ở khu ngoại ô, nơi mà dự báo sẽ ảnh hưởng nặng nề trong cơn bão. Đang trong lúc cùng đồng đội đắp đập dã chiến quanh một thôn xóm nhỏ thì có xe của sư đoàn về gọi đích danh hắn trở về thành phố.
Dù chẳng rõ chuyện gì xảy ra, nhưng khi nhìn thấy gã lái xe của sư đoàn trưởng xuống tận nơi đón thì hắn cũng đành dặn dò cấp dưới rồi lên xe trở về.
Sư đoàn trưởng chờ hắn với gương mặt đăm chiêu buồn bã. Ngay khi đó hắn đã cảm giác có chuyện chẳng lành, hơn 10 năm lăn lộn dưới trướng, Mạc Vũ chưa từng thấy vị quân nhân thiết huyết này thể hiện cảm xúc rõ ràng với cấp dưới như hôm nay. Giơ tay chào theo quân kỉ, hắn im lặng đứng chờ vị tướng già lên tiếng:
- Mạc Vũ, sợ chết không?
- 15 năm dưới quyền, ngài còn phải hỏi ta câu này sao?
- Tốt! Nhớ lấy, là quân nhân, cái chết không hề đáng sợ.
Sư đoàn trưởng nhìn hắn thật sâu rồi đưa cho hắn một tập tài liệu, sau đó đơn giản bước ra ngoài. Mạc Vũ cúi đầu đọc:
"Kết quả khám định kỳ quân ngũ
Tên: Mạc Vũ
Tuổi: 33
Chức vụ: Trung đoàn trưởng trung đoàn đặc công số 1
Kết quả giám định: U não ác tính…"

Mạc Vũ không nhớ hắn đã ra khỏi bộ chỉ huy như thế nào, hắn đi trong vô thức trên con đường quen thuộc về nhà Thiên Nhi. Ngay lúc đó, hắn không thể xác điịnh được tâm trạng của mình, hắn chỉ biết rằng hắn phải về với người con gái hắn yêu, rằng ngay lúc đó hắn cần người con gái đó.

Bước ra khỏi thang máy, Mạc Vũ như kẻ mất hồn đi đến trước cửa căn hộ của Thiên Nhi, giơ tay chuẩn bị bấm chuông thì bỗng khựng lại. Trong phòng vọng ra tiếng cười giòn giã của Thiên Nhi
- Cái tay hư đốn này, ko sợ người ta báo cáo lên trung đoàn trưởng của ngươi sao?
- Nàng cứ việc báo cáo, giờ này chắc hắn đang còn dầm mưa ở ngoại ô ấy, quản sao được ta.
Tiếng đàn ông gấp gáp vang lên ngay sau đó, Mạc Vũ sững sờ. Âm thanh của Thiên Nhi hăn không thể không nhận ra, mà âm thanh của gã đàn ông kia hắn càng quen thuộc. Lâm Ngọc Chính, trung đoàn phó của hắn và cũng là huynh đệ từng kề vai sát cánh cùng hắn trong các nhiệm vụ sinh tử. Ngày hôm nay Mạc Vũ ra ngoại ô, còn Lâm Ngọc Chính trực chiến ở trụ sở trung đoàn.
Một hoả khí xộc thẳng lên đầu, bàn tay Mạc Vũ đặt lên bao súng ngắn, lúc hắn ra khỏi trụ sở chỉ huy còn mang nguyên quân phục. Bên trong phòng, vợ sắp cưới của hắn cùng huynh đệ sinh tử của hắn vẫn truyền ra những tiếng cười thích thú…

Công viên thành phố.
Mạc Vũ ngồi ở ghế đá ngay bên dưới ngọn đèn đường, nước mắt vẫn chảy dài. Hắn ngồi như vậy đã rất lâu rồi, mặc cho cơn mưa nặng hạt quật lên cơ thể mình.
Là quân nhân, một quân nhân điển hình, Mạc Vũ không sợ chết. Nhưng hắn sợ cái chết vô nghĩa trong ốm yếu bệnh tật, hắn sợ chết trên giường bệnh.
Là nam nhân, hắn không đau khi tình yêu tan vỡ, nhưng hắn đau khi bị chính người con gái hắn yêu và người bạn thân thiết của hắn phản bội.
Một lúc trước đây, hắn đã không rút súng ra khỏi vỏ để kết liễu đôi gian phu dâm phụ kia. Bởi là một quân nhân, một nam nhân, hắn cần bình tĩnh. Khi sinh mệnh đã sắp đi đến hồi kết thì chuyện bị phản bội cũng như thêm một hạt muối vào nước biển mà thôi. Hai kẻ trong căn phòng kia, mặc kệ là gian tình hay chân tình, sớm muộn đã chẳng còn liên quan đến hắn nữa. Cuộc đời hắn giờ có lẽ đã sắp kết thúc, những thứ kia còn quan trọng sao? Bị phản bội đáng sợ hơn cái chết co quắp trên giường bệnh với một đống dây nhợ loằng ngoằng cắm khắp người sao?
Cơ thể Mạc Vũ run lên, hắn ngửa mặt lên trời gào lên:
- Ông trời!!! Tại sao lại là ta?? Tại sao?

Hắn, Mạc Vũ, mồ côi từ nhỏ, 18 tuổi vào quân ngũ, 15 năm lăn lộn trả giá bằng mồ hôi trên thao trường và máu trến chiến trường mới đạt được chức trung đoàn trưởng của trung đoàn đặc công tinh nhuệ nhất. Từ khi biết nhớ, hắn chưa từng khóc, chưa từng yếu đuối. Kẻ nam nhân thiết huyết ấy giờ đang run rẩy khóc nấc lên trong cơn mưa.

Chẳng ai để ý đến một giọt mưa phát sáng le lói kì lạ đã rơi vào miệng Mạc Vũ, rồi chầm chậm chảy vào bụng.

Một tháng trôi qua kể từ cái đêm mưa bão ấy. Lúc này Mạc Vũ đã hoàn thành hết những việc cần làm. Hắn từ chối trị liệu từ sư đoàn, xin giải ngũ và quay trở về căn nhà nhỏ của mình ở ngoại ô thành phố. Ngay cả bạn bè và đồng đội cũng chẳng biết hắn ở đây, căn nhà này vốn hắn định làm món quà bất ngờ cho Thiên Nhi sau khi cưới. Thậm chí ngay cả Thiên Nhi và Lâm Ngọc Chính hắn cũng không hề gặp mặt, cứ đơn giản vậy rời đi.
Vị bác sĩ quân y đã nói với hắn rằng hắn có thể chết bất cứ lúc nào mà không có báo trước vì khối u chèn lên mạch máu não. Vị bác sĩ ấy còn khẳng định "Không đau đớn!".
Những ngày tháng này, Mạc Vũ đã quyên hết số tài sản còn lại của mình cho quỹ từ thiện dành cho trẻ mồ côi. Việc của hắn bây giờ chỉ đơn giản là hai chữ "Đợi chết".

Ngày hôm nay, vẫn như mọi ngày, Mạc Vũ ngồi trong sân nhà bình thản ngắm nhìn những tán cây. Khoảng thời gian này, hắn cũng đã giải khai tâm lý đi nhiều. Dù sao không chết trên giường bệnh là tốt rồi, cứ ngồi sưởi nắng vậy rồi ra đi cũng nhẹ nhàng lắm chứ. Mạc vũ không có họ hàng thân thích, hắn có chết đi cũng chẳng ai quan tâm lắm, có chẳng sự mất tích của hắn chỉ gây khó hiểu cho hai kẻ phản bội kia và đám huynh đệ trong trung đoàn một chút thôi. Cuộc đời Mạc Vũ đến cũng trơ trọi, đi cũng trơ trọi, có gì đáng sợ sao?

Mạc Vũ nửa nằm nửa ngồi trên ghế, im lặng tận hưởng những khoảnh khắc của mình. Bỗng nhiên:
- Này… xin chào
Mạc Vũ giật mình mở mắt nhìn quanh, là một quân nhân tinh nhuệ sẽ không có chuyện hắn để ai đến sát mình vậy mà không phát hiện ra. Xung quanh vẫn im lặng không bóng người, kỳ lạ là tiếng nói nọ dường như phát ra từ trong đầu hắn
- Không phải tìm nữa, ngươi không thấy ta đâu.
Tiếng nói lại cất lên, lần này thì Mạc Vũ khẳng định tiếng nói phát ra từ trong đầu mình. Hắn thực sự hoảng sợ:
- Ngươi là ai? Tại sao ta không thấy ngươi?
- Haizz, ta cũng ko biết nên giải thích với ngươi thế nào. Ngươi không thấy ta vì ta ở trong cơ thể ngươi
- Trong cơ thể ta?
Mạc Vũ trố mắt, thậm chí hắn còn nghĩ mình đang bị hoang tưởng vì khối u trong não. Làm sao lại có thể có một giọng nói trong cơ thể được chứ.
- Ngươi rốt cuộc là ma quỷ nơi nào? Sao lại có thể trong cơ thể ta?
- Ta không phải ma quỷ
Giọng nói kia lại cất lên, thanh âm không hề thay đổi.
- Vậy ngươi là ai? Hay chính xác hơn ngươi là cái gì?
Mạc Vũ ngập ngừng hỏi, tới tận giờ hắn vẫn chưa dám xác định giọng nói kia là một tồn tại hay chỉ là suy nghĩ hoang tưởng trong hắn. Dù sao mình cũng bị u não, xuất hiện vài hoang tưởng cũng là chuyện bình thường.
- Ta là ai? Là cái gì? Ngay bản thân ta cũng mơ hồ không rõ được. Ta chỉ nhớ ta đã ở nơi này rất lâu rồi.
- Ngươi ở đây rất lâu rồi sao? Ý ngươi là căn nhà này?
Mạc Vũ mù mờ, trong đầu thầm đoán định đây nếu không phải là do chính mình hoang tưởng thì chắc hẳn là một hồn ma đã ở căn nhà này. Dù sao bản thân Mạc Vũ tự nhận mình là kẻ đã cận kề cái chết, có gặp ma cũng không có gì là lạ. Nhưng giọng nói kia lại vang lên mang đầy khí tức kiêu ngạo:
- Căn nhà này? Ý ta là nơi này, là tinh cầu này.
- Tinh cầu? Ngươi là ufo sao? Ngươi không phải là tồn tại ở trái đất này sao?
- Ufo là cái gì ta không rõ, có điều theo một mảnh ký ức của ta còn rõ ràng thì ta đến từ Tân Tinh Diện, hẳn nhiên không phải tinh cầu này.
Mạc Vũ im lặng một lúc lâu, chuyện này thật không thể tin được. Bỗng nhiên xuất hiện một giọng nói trong đầu của một tồn tại đến từ một nơi nào đó ngoài trái đất? Nếu bảo là hắn đang nằm mơ thì hắn còn miễn cưỡng chấp nhận được, hoang tưởng ư? Cái này cũng quá mức hoang tưởng rồi. Một lúc sau Mạc Vũ mới tiếp tục hỏi:
- Cái gì là Tân Tinh Diện? Tại sao ngươi lại ở trong người ta? Sao ta không cảm nhận được gì cả?
- Tân Tinh Diện tức là tân tinh diện. Nơi này là một tinh cầu, nhiều tinh cầu hợp lại thành một tinh hệ, vô số tinh hệ hợp lại thành tinh hà mà vô số tinh hà hợp lại thành một tinh diện. Nói cách khác Tân Tinh Diện là một không gian hoàn toàn khác biệt không gian này. Còn vì sao ta ở trong người ngươi ư? Còn không phải ngươi nuốt ta xuôống rồi hấp thụ ta sao?
Lần này thì thực sự Mạc Vũ trố mắt ra rồi, giọng nói kia ngoài nói ra một mớ tinh hà tinh hệ thì còn nói là do hắn nuốt và hấp thụ mà có. Cái này cũng quá doạ người đi, hắn đã nuốt một tồn tại có thể nói chuyện từ lúc nào vậy?
Dường như giọng nói kia nhận ra nghi hoặc trong lòng Mạc Vũ nên cũng ko chờ hắn hỏi mà lên tiếng giải thích:
- Bình thường ta trôi nổi trên không gian cách xa lục địa này, ở trên đó ta thấy thoải mái hơn rất nhiều so với không khi ô nhiễm dưới này. Nhưng cứ lâu lâu thì lại xuất hiện đại cuồng phong kèm rất nhiều lôi điện, lôi điện này mỗi khi bị ta hấp thụ thì ta lại ngưng kết thêm một chút, kết quả là mỗi lần như vậy đều rơi xuống cùng những hạt mưa. Thường thì không bao lâu sau ta lại sẽ thoát ly mặt đất mà bay lên, không ngờ lần này lại bị ngươi nuốt xuống và cơ thể ngươi có thể hấp thụ được ta.
Mưa, nuốt xuống? Mạc Vũ nhớ rõ, lần cuối cùng hắn đứng dưới mưa gào khóc để mặc nước mưa chảy vào miệng là cái đêm định mệnh một tháng trước. Tức là cái hạt mưa này đã tồn tại trong cơ thể Mạc Vũ đc một tháng, sao đến tận giờ nó mới xuất hiện trong đầu mình.
Với thắc mắc của Mạc Vũ, hạt mưa kia chỉ trả lời là cần một tháng để cơ thể Mạc Vũ hấp thụ hoàn toàn mới có thể thông qua linh thức nói chuyện với nhau.

Sau đó, qua một hồi hỏi đáp và sự nhiều chuyện của hạt mưa, Mạc Vũ dần dần hiểu ra được vài chuyện không thể tin được.

Vốn tinh diện sinh ra là một sự hy hữu, ngay tại thời điểm sinh ra, tinh diện còn chưa có sự sống. Sau khi tinh diện ổn định sẽ sinh ra những hạt giống phát tán đến các tiên diện khác để tuyển lựa sự sống cho tinh diện mới. Những hạt giống này đc gọi là Tuyển Linh Thức. Khi đến các tinh diện đã tồn tại sự sống, Tuyển Linh Thức chỉ cần lựa chọn những tồn tại sống của các tinh diện này sẽ được chuyển tiếp tới Tân Tinh Diện làm sự sống mới.

Điều kiện để Tuyển Linh Thức dung hợp với sự sống chỉ có hai: Có linh hồn và tự nguyện. Hạt mưa được phát tán đến trái đất bao lâu rồi chính bản thân nó cũng không nhớ được, thế nhưng vẫn ko thể tìm được sự sống để có thể dung hợp lý do theo nó thì cỏ cây nơi đây không có linh hồn, mà những động vật sống có linh hồn thì đều bị ràng buộc linh hồn với trái đất. Ngay khi linh hồn thoát khỏi thể xác thì đã bị một lực lượng thần bí hấp thu, lực lượng này chính là Luân Hồi Lực. Vậy nên hạt mưa cứ trôi nổi ở trái đất chơ tới khi bị Mạc Vũ nuốt vào và dung hợp.

Còn vì sao Mạc Vũ lại có thể dung hợp với hạt mưa thì được giải thích vì hắn chưa thực sự chết đi, linh hồn chưa thoát khỏi thể xác nên chưa bị Luân Hồi Lực hấp thu. Nhưng sự sống của Mạc Vũ đã đi đến điểm cuối, vậy nên mới dung hợp được cùng hạt mưa. Điều này chính nó cũng không hiểu, nhưng Mạc Vũ biết lý do, đó là vì khối u trong não mình. Qua lời giải thích của hạt mưa, Mạc Vũ có thể khẳng định, mình không sống được qua ngày hôm nay. Cuộc sống của hắn đã đi đến điểm kết thúc.

- Này… ta gọi ngươi là gì được?
Mạc Vũ bình tĩnh hỏi, nãy giờ nói chuyện, chủ yếu là hạt mưa thao thao bất tuyệt. Nhưng cũng đem lại cho Mạc Vũ những trải nghiệm mới lạ và thú vị. Đúng cũng được, hoang tưởng cũng được, trước cái chết những thứ này còn quan trọng sao.
- Ta là Tuyển Linh Thức, nhưng dường như không giống những tuyển linh thức đã được phát đi. Vì sao thì ta không rõ nhưng có lẽ có liên quan tới việc ta đã hấp thụ lôi điện suốt một thời gian dài. Ngươi muốn gọi ta là gì thì gọi.
- Vậy ta gọi ngươi là Tiểu Vũ đi, Vũ là mưa, ngươi chính là hạt mưa.
- Nghe không ổn. Ta tồn tại năm tháng dài hơn ngươi rất nhiều
Mạc Vũ dở khóc dở cười, cái hạt mưa nhỏ này cũng biết so đo lắm:
- Vậy ta gọi là Tiểu Vũ ca nhé. Ngươi đã ở trái đất bao lâu rồi?
- Ta ko thể nhớ được năm tháng, nhưng thế này nhé, ta đếm lần bị ngưng tụ rơi xuống, cho tới khi bị ngươi nuốt là lần thứ tám trăm triệu một trăm mười tám ngàn hai trăm bốn mươi sáu.
Cái này… cũng quá doạ người rồi, hơn tám trăm triệu lần ngưng kết thành mưa. Mạc Vũ lắp bắp, rồi chợt nhớ ra gì hắn lại càng kinh hãi:
- Tiểu Vũ ca, không phải ngươi nói là phải có đại cuồng phong và lôi điện mới có thể ngưng tụ sao? Tức là… tức là…
- Hừ, có gì mà lắp bắp. Ngươi nói đúng rồi đó, là khi ta bắt đầu nhớ được tới giờ thì đã trải qua chừng đó đại cuồng phong.
Lần này thì Mạc Vũ thực sự bị kinh hoaàng mà im lặng. Tồn tại qua hơn tám trăm triệu cơn bão. Một năm ở có thể có bao nhiêu bão chứ? Lại còn phải trùng hợp địa điểm nơi Tiểu Vũ đang tồn tại. Con số năm tháng biết tính thế nào cho vừa đây?

Tiểu Vũ dường như rất hãnh diện với độ "già" của mình, giọng nói có vẻ tự đắc hơn hẳn:
- Thế nào? Bị doạ sợ rồi phải không? Ta có thể nói cho Tiểu Vũ đệ biết rằng khi ta biết nhớ thì còn chưa xuất hiện giống loài các đệ. Lúc đó nơi này chỉ là một mảnh hỗn độn thôi.
Mạc Vũ cũng thấy dở khóc dở cười, hắn gọi hạt mưa là Tiểu Vũ ca, hạt mưa gọi hắn là Tiểu Vũ đệ. Tới giờ hắn mới nhớ tên hắn cũng có một chữ Vũ a. Hắn là Mạc Vũ, một kẻ sắp chết.