Chương 4 Tỉnh thức

Việt Hùng Diễn Nghĩa

Chương 4 Tỉnh thức

Chương 4 Tỉnh thức

"Dậy, dậy, dậy, kiêu hãnh trong sự khiêm nhường!"
-Lời ca khúc Hướng Dương của Wowy

Hơn 1 năm trước, khi Hoàng Hùng được vừa tròn 30 tháng tuổi, tức hai tuổi rưỡi, Hoàng Thừa Ngạn thấy cháu thông minh lanh lợi, đối với những món đồ chơi gỗ được ông làm ra thì rất có đam mê mày mò tìm hiểu chứ không đơn thuần đập phá lăn lóc như những đứa trẻ khác.

Thế là Hoàng Thừa Ngạn bàn với Hoàng Dung bắt đầu dạy Hoàng Hùng học chữ.

Hoàng Hùng thông minh vô cùng, vậy mà chỉ trong 10 buổi học liền thuộc nằm lòng mấy ngàn mặt chữ thông dụng.

Hoàng Thừa Ngạn không tin tà, cho rằng Hoàng Dung cho con bổ túc ban đêm, thế là đem mấy quyển sách cổ bản độc nhất ra dạy, vậy mà Hoàng Hùng thường thường đều là một buổi 1 cuốn, có khi 1 buổi 2 cuốn.

(P/s: sách thời này không đóng giấy mà sài cuốn thẻ tre, một cuốn sách bình thường chỉ khoảng vài trăm chữ)

Hoàng Dung thấy vậy cũng hào hứng nổi máu chơi đùa, liền dạy luôn ngôn ngữ người Bách Việt.

Không ngờ, Hoàng Hùng đến hiện giờ đã có thể cùng nói chuyện lưu loát trôi chảy với những gia tướng và người nhà có xuất thân Bách Việt, ví dụ như chị a Nhã.

Thậm chí cả những thợ săn vùng cao kia, thi thoảng mới vào thành bán sản vật, âm giọng khản đặc, cũng khá là yêu quý tiểu công tử nhà họ Hoàng.

Vì Hoàng Hùng không những nói ngôn ngữ của họ, còn ham tìm hiểu phong tục nếp sống của họ, đặc biệt là thường dặn gia tướng không kỳ kèo mặc cả khi chọn mua sản vật, cũng có lần hỗ trợ cánh thợ săn tránh khỏi bị bọn du đãng trong thành bắt chẹt.

Cái tiếng thần đồng của Hoàng Hùng không chỉ lan ra toàn quận, liền Hoàng Uyển, người cách Trường Sa mấy ngàn dặm, đang bận bịu công sự nơi kinh kỳ cũng cố gắng thu xếp thời gian về thăm cháu ngoại.

Đến đây lại phải nói tới cha của Hoàng Dung, Hoàng Công Vệ là một nhân vật kiệt xuất của gia tộc, cùng thế hệ với Hoàng Uyển.

Bởi vì yêu thích tìm hiểu về hải dương, Hoàng Công Vệ thường xuyên qua lại với nứt tiếng đóng tàu thế gia đất Ngô Hội là Phùng gia, sau đó kết duyên với Phùng gia trưởng nữ Phùng Nga, sinh ra Hoàng Dung.

Mỗi một thế hệ của Hoàng gia đều kế thừa cách làm của tổ tiên từ các đời trước.

Đó là một đời đều phân ra bồi dưỡng hai phái, một phái thiệp văn, vào hoạn lộ, một phái trọng thực nghiệp, phát triển gia tộc căn cơ.

Thế hệ trước, tiền nhiệm gia chủ chính là lấy bồi dưỡng Hoàng Uyển làm đầu lĩnh của quan lộ phái, Hoàng Công Vệ làm đầu lĩnh của thực nghiệp phái.

Không may, hai vợ chồng Hoàng Công Vệ-Phùng Nga trong một lần giương buồm ra biển để mở rộng gia tộc hàng hải nghiệp vụ, gặp phải bão tố, từ đó không về nữa, khi ấy Hoàng Dung 6 tuổi.

Hoàng Uyển bèn nhận Hoàng Dung làm nghĩa nữ.

Hoàng Dung trở thành viên ngọc quý của nhà họ Hoàng cũng một phần vì những tiền đề mà song thân đã mất để lại, gia chủ họ Hoàng khi đó cũng hy vọng Hoàng Dung tương lai có thể kế thừa cha mẹ, giúp Hoàng Phùng hai nhà phát triển thủy ngư nghiệp.

Chỉ là Hoàng Dung sau này gặp phải Hạng Long, sinh ra Hoàng Hùng, liền căn bản chỉ ở nhà nuôi dạy con, nửa bước không ra khỏi Trường Sa.

Cũng may hiện có Hoàng Thừa Ngạn là cái có năng lực làm sự tình, lại không yêu quý đường làm quan, vừa vặn bổ chỗ khuyết.

Nhưng Hoàng Thừa Ngạn chỉ chú trọng phát triển nông tang, công cơ sự tình, không am hiểu chuyện sông nước, hàng hải, cho nên dự án liên hợp của hai nhà Hoàng Phùng cũng chỉ còn trên danh nghĩa.

Trở lại với Hoàng Hùng, vốn ban đầu được Hoàng Thừa Ngạn nhận làm con nuôi thì cũng không có chuyện gì to tát.

Dù sao Hoàng Dung chỉ là nghĩa nữ của Hoàng Uyển thôi, chi của Hoàng Công Vệ vẫn là trung kiên với thực nghiệp phái.

Tuy Hoàng Dung không có hứng thú với việc mở ra ngành nghề mới, nhưng luôn tham gia vào quản lý từ xa đối với các hoạt động kinh doanh đã có.

Dựa vào trí tuệ xuất chúng, đem cơ sở cha ông để lại mở rộng phát triển không ngừng, là nhân vật số hai trong phái, chỉ sau Hoàng Thừa Ngạn.

Thế nhưng Hoàng Uyển lăn lộn chính trường mười mấy năm vẫn chả ra cơm cháo gì.

Thế hệ thanh niên của hoạn lộ phái cũng đều là tài năng bình bình.

Bây giờ Hoàng Uyển biết được Hoàng Hùng bộc lộ thiên phú quá tốt liền bắt đầu nảy sinh ý nghĩ ‘cướp người’, muốn bắt cóc Hoàng Hùng sang quan lộ phái.

Chỉ là Hoàng Uyển có biết đâu, so với bất kỳ một ai trong nhà họ Hoàng, Hoàng Hùng đều muốn càng thực dụng, càng khinh thường chuyện tranh đấu ở đất Lạc Dương.

Cái này không phải thừa hưởng ADN của mẹ hay máu huyết của cha mà là vì …

Cái ngày đầu tiên Hoàng Thừa Ngạn dạy Hoàng Hùng học chữ, tiểu tử này tuy thiên phú mười phần nhưng cũng không ghê gớm đến mức 1 buổi liền nạp vào ký ức mấy trăm cái Hán tự.

Nhưng có lẽ vì yêu thích việc học, nên đến lúc đi ngủ, Hoàng Hùng vẫn cố gắng mường tượng trong đầu từng mặt chữ, hình ảnh, ý nghĩa, câu chuyện, kết quả là …

"Nhân loại,
Xét thấy ngươi trí tuệ thành hình, quyết chí tự cường,
Thân phận ‘Thế Giới Khí Vận Chi Tử’ thành công giác tỉnh,
Ngươi nguyện ý thủ hộ thế giới này sao?"

"Ai vậy?
Tại sao xung quanh chỉ toàn màu trắng"

"Ngươi có thể xưng ta là thế giới ý thức.
Đây là thức hải của ngươi, cũng là độc thuộc về ngươi ‘thể nội thế giới’ hình thức ban đầu, nó phản chiếu chính ngươi bản tâm.
Ngươi nguyện ý thủ hộ thế giới này sao?"

"Thủ hộ cái này toàn là trắng thế giới?"

"Là thủ hộ thế giới bên ngoài.
Nếu như nội thế giới của ngươi hủy diệt, ngươi sớm liền không còn sống"

"Thủ hộ thế giới bên ngoài?
Là Hoàng gia, hán Triều, vẫn là?"

"Là toàn bộ thế giới, có bao gồm cả Hoàng gia, nhưng không bao gồm Hán triều.

Hoàng gia là nhân loại một bộ phận, Hoàng gia diệt, nhân loại liền mất đi một phần bản nguyên, thế giới mất đi một phần bản nguyên.

Hán triều là tên gọi một cơ chế quản lý xã hội của nhân loại thôi, không có Hán triều, đồng dạng sẽ có Ngụy triều, Trần triều đến thay thế"

"Vậy là cũng bao gồm Lưu thị?
Mẹ ta không quá thích Lưu thị a.
Không thể bắt ta cải mẹ đi.
Ta chỉ có thể hứa sẽ không nhằm vào Lưu thị, về phần bảo vệ.
Ài!"

"Lưu thị đồng dạng là nhân loại một bộ phận.
Đương nhiên, sinh diệt cũng là quy luật tự nhiên.
Đối với bộ phận nhỏ, ngươi có quyền lựa chọn bỏ hoặc lấy.
Ngươi còn quá yếu ớt, không thể yêu cầu ngươi làm hoàn mỹ không khuyết.
Chỉ cần ngươi không cố ý tổn hại bản nguyên của thế giới thì thân phận ‘Thế Giới Khí Vận Chi Tử’ sẽ vẫn thuộc về ngươi cũng sẽ không bị suy yếu, ảnh hưởng.

Ngươi nguyện ý nhận lấy thân phận này, bảo hộ thế giới này sao?"

"Cũng được a.
Ta đương nhiên nguyện ý bảo vệ gia đình người thân"

"Vậy thì từ bây giờ, thế giới này chính là ngươi gia đình.

Toàn bộ sinh linh của thế giới này đều là ngươi người thân.

Ngươi trở thành thế giới này Thế Giới Khí Vận Chi Tử.
Khí vận phù hộ!

Tiến hành ‘huyết mạch triều tổ giai đoạn đầu’.

Lực lượng thân thể của ngươi tăng cường.

Sinh mệnh của ngươi tăng cường.

Hiện tại thông báo nhiệm vụ, cũng là thế giới kỳ vọng đối với ngươi.

Đương nhiên, bởi vì ngươi là thế giới khí vận chi tử, ngươi càng mạnh thì thế giới càng mạnh, là quan hệ tương hỗ lẫn nhau.
Cho nên nhiệm vụ không làm không, sẽ có ban thưởng phù hợp.

Nhiệm vụ của ngươi có hai.

Thứ nhất, ngăn chặn kẻ xâm nhập phá hoại tiến trình vận mệnh của thế giới này.

Thế giới này phát hiện 3 cái kẻ xâm nhập bất hợp pháp.

1 cái tại lúc ngươi sinh ra liền bị thế giới ý chí liên hợp với linh hồn thứ hai của ngươi tiêu diệt.

Thưởng ngươi tinh thần lực đề thăng,
Đạt được năng lực ‘lục giác thông tuệ’
Đạt được năng lực ‘gặp qua không quên’
Đạt được năng lực ‘tinh thần dồi dào’
Đạt được năng lực ‘phân tâm đa dụng’
Đạt được năng lức ‘trí lực thành thục’

Còn lại 2 cái kẻ xâm nhập, bị ý chí của thế giới nhằm vào, dẫn lạc trong dòng sông thời gian, nhưng bản thân thế giới ý chí không thể đơn độc mạt sát sinh linh nên bọn chúng sớm muộn cũng thoát ra.

Trong tương lai, bọn chúng chắc chắn sẽ thành công đoạt xá sinh linh của thế giới này, đồng thời chú định có cực cao xác xuất gây ảnh hưởng xấu tới tiến trình phát triển của giới này.

Thế giới ý chí cảm nhận được một nguồn lực lượng ác ý bám trên người chúng.

Thế giới ý chí sẽ cảnh báo ngươi về sự hiện diện của chúng.

Ngươi so với bọn chúng thì có càng nhiều thời gian để tìm hiểu thế giới, phát triển tự mình, hy vọng ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất.

Thứ hai, phát triển thế giới.

Thế giới này đã từng là vinh dự cấp 1 thực giới.

Bởi vì một lần gặp phải sinh linh mạnh mẽ độc ác đến từ cao cấp thế giới tùy ý xâm nhập đồ sát bản địa sinh linh khiến cho bản nguyên không thể bù đắp.

Tại lúc đối mặt thế giới kiếp số, tiền nhiệm thế giới khí vận chi tử hy sinh bản thân đem thế giới bảo vệ, đồng thời cũng khiến thế giới này hạ xuống làm ngụy giới.

Mạt thế hàng lâm, giới này có rất nhiều di tích, thế lực bị chôn vùi.

Nhiệm vụ thứ hai của ngươi chính là tái hiện văn minh của giới này, giúp thế giới phát triển phồn thịnh, đủ sức vượt qua giới kiếp, lần nữa trở thành thực giới.

Ban thưởng khí vận phù hộ, tăng cường tư chất, tăng cường sinh mệnh bản nguyên, tương ứng với tiến độ phục hồi và phát triển của thế giới"

"Cái này, có chút giống mẹ ta nói làm công ăn lương á!"

"…
Ngươi có thể hiểu thành góp vốn chia lãi.
Ngươi là khí vận chi tử, có được một phần quyền sở hữu đối với giới này"

"Giới này hình thành bao nhiêu năm rồi?"

"15 tỷ 99 triệu 754 ngàn 170 năm.
Đối với thế giới thì thường thường tính bằng thế giới kỷ nguyên.
Giới này đã trãi qua hai lần thế giới kỷ nguyên.

Vô cùng may mắn còn sống sót"

"Lâu như vậy rồi, có thể chia chút lãi sao?"

"…"

"Không phải nói có một phần quyền sở hữu sao?"

"…
Ngươi nên cảm thấy may mắn vì thế giới ý chí không thể phá vỡ một số thiết luật"

"Ví dụ như?"

"Đơn độc diệt sát sinh linh.
Đơn độc tẩy não sinh linh.
Đơn độc …"

"Hì hì!
Khỏi nói nữa!
Đùa một chút thôi, làm gì căng!
Dù sao, ta càng mạnh càng có thể sớm hoàn thành mục tiêu không phải sao?
Đối với thế giới càng có lợi a!"

"Ngươi chỉ nói đúng tại cục bộ.
Tại toàn bộ hỗn độn, phá hủy quy tắc liền sẽ ảnh hưởng tới cả hỗn độn, để hư vô thừa hư mà nhập.
Thế giới ý chí sẽ không để chư thiên vạn giới xúm lại vây công thế giới này.
Thế giới này hiện tại cũng không đỡ nổi.
Cho nên thế giới ý chí chỉ tuân theo quy tắc làm việc.
Trong các chí cao thiết luật ràng buộc thế giới này có một đầu ngăn cản thế giới ý chí sớm hỗ trợ ngươi"

"Đầu nào?"

"Có làm thì mới có ăn"

"Ai đề ra cái luật này?"

"Tiền nhiệm khí vận chi tử.

Trước khi chết đem linh hồn ý chí dung nhập thế giới, hình thành nên cái này thiết luật.

Ngoài ra còn nhiều đầu thiết luật khác, ví dụ như:
Không làm cạp đất mà ăn.
Cần cù bù thông minh.
Miệng ăn núi lỡ.
Có công mài sắt, có ngày nên kim.
Kiến tha lâu đầy tổ.
Chớ thấy sóng cả mà ngã tay chèo.
Có chí thì nên.
… to be continued until tomorrow morning"

Tối hôm sau, trong giấc ngủ của Hoàng Hùng.
"Thế giới ý chí ơi!
Có ở đây không?"

"…"

"Xin chào!

Hello! (P/s: Đây là ngôn ngữ Tây Âu. Tây Âu là tên gọi khác của Âu Lạc, một bộ phận người Bách Việt, sinh sống tại khu vực phía Tây và Tây Bắc đất Thương Ngô, phía Nam của dãy Ngũ Lĩnh. Một số vĩ nhân nổi tiếng của tộc người Tây Âu là An Dương Vương, Cao Lỗ, và Tây Vu Vương. Đùa chút thôi, mà nói chung là còn đùa nhiều:)

Bonjour! (Đây cũng là tiếng Tây Âu)

Hola! (Đây vẫn là tiếng Tây Âu, giáp Tây nam đứa trên)

Olá! (Vẫn là tiếng Tây Âu, vẫn giáp phía Tây nam của đứa trên, nhưng không phải đứa trên nữa)"

(P/s: Tại vì ngoài tiếng Kinh thì tác không biết ngôn ngữ của một tộc Việt nào khác trong nhóm Bách Việt:)

"Có chuyện gì?"

"Hì hì!
Hôm qua không có cơ hội hỏi một điều vô cùng quan trọng.
Ngươi có nhắc tới ta có hai linh hồn?
Ta không cảm thấy a"

"Ngươi vốn chỉ có một cái hoàn thiện linh hồn đến từ một cái giới khác sinh linh đã được cấp phép nhập cư hợp pháp.

Tuân theo hỗn độn luân hồi quy tắc đầu thai làm giới này sinh linh.

Khi ngươi còn nhỏ, một cái nhập cư trái phép sinh linh lách qua thế giới ý chí nhằm vào, đem linh hồn của ngươi thôn phệ, muốn đoạt xá thành công, vô tình đánh thức linh hồn kiếp trước của ngươi, trong lúc tranh đấu bị thôn phệ ngược, tuy vậy bản nguyên linh hồn của ngươi cũng cực độ suy yếu"

"Ta vốn là giới khác sinh linh nhập cư hợp pháp?
Thế giới ý chí!
Ta nên nói ta xui xẻo hay là ngươi tắc trách đây?
Vẫn là nói ngươi nhằm vào giới khác sinh linh không phân hợp pháp, vô pháp!
Muốn nhìn trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi?
Giới này không có ngàn vạn cũng có trăm vạn nhân loại đi.
Tên kia cho dù chuyên chọn nhân loại để đoạt xá cũng không có khả năng trực tiếp chọn trúng một cái đồng dạng đến từ giới khác sinh linh a?"

"Theo xác xuất học, khả năng dù nhỏ, vẫn là có.

Đơn thuần trùng hợp"

"Xác xuất học???"

"Tiếp tục học tập, rồi người sẽ hiểu.

Sau sư kiện kia, bản nguyên linh hồn của ngươi bị hao tổn, vốn sẽ rơi vào si ngốc, thiểu năng tình trạng.

Thế giới ý chí trong quá trình này tạo ra dưỡng hồn bảo vật, đem linh hồn của ngươi ôn dưỡng, cũng gián tiếp đề thăng trí tuệ thiên phú của ngươi.

Cái kia dưỡng hồn bảo vật chính là phù điêu chim lạc trên dây chuyền của ngươi"

"Là như vậy sao!
Nha!
Là ta trách lầm ngươi!
Thì ra sớm đã chia lãi a!"

"…"

"Vậy,
Dây chuyền của ta, ý ta là dưỡng hồn bảo vật có thể cho người khác dùng sao?
Thúc công của ta dạo này có chút tâm phiền ý thoái"

"Có thể.
Là phù điêu chim lạc, không phải toàn bộ sợi dây chuyền.
Phù điêu kia vốn được một bộ phận nhân tộc của thế giới này tín ngưỡng ngàn vạn đời.
Sớm đã trở thành khí vận linh bảo.
Thế giới ý chí chỉ là tăng cường chúc phúc để nó trở thành tiên thiên chí bảo.
Được khí vận của giới này liên tục bổ sung, nó đã thành vĩnh cữu, trừ khi giới này hủy diệt nếu không sẽ mãi giữ công dụng dưỡng hồn.
Có điều công dụng này mạnh hay yếu còn phải xem tình hình thế giới.
Nhiệm vụ thứ hai của ngươi càng tiến triển tốt thì dưỡng hồn bảo vật sẽ càng tốt"

"Vậy,
Bây giờ linh hồn bị tách làm hai có vấn đề gì sao?
Linh hồn thứ hai của ta có ký ức kiếp trước sao?
Linh hồn thứ hai của ta còn có cơ hội nhập lại sao?"

"Thứ nhất,
Linh hồn của ngươi bây giờ không có bất thường gì,
Thậm chí trãi qua khí vận phù hộ đã trở nên vô cùng lớn mạnh,
Cũng sẽ không xảy ra các vấn đề tâm thần như nhân cách phân liệt, ký ức rối loạn, vân vân.

Thứ hai,
Ngươi không cần chờ mong nhiều.
Ngươi được cấp phép nhập cư tức đã trãi qua luân hồi quy tắc kiểm duyệt.
Hỗn độn luân hồi quy tắc sẽ không để linh hồn kiếp trước mang theo ký ức đầu thai.
Trước đây, bởi vì chịu tử vong uy hiếp nên linh hồn kia mới phản kháng theo bản năng.
Cho dù nó tỉnh lại cũng chỉ tăng cường ngươi thần hồn thôi.

Thứ ba,
Linh hồn thứ hai của ngươi đã rơi vào trạng thái ngủ say.
Có lẽ vào lúc thế giới lên cấp sẽ có cơ hội thức tỉnh, lần nữa dung hợp hoàn thiện"

"Ngươi cũng không chắc?"

"Đây là lần thứ hai thế giới ý chí gặp hiện tượng này"

"Lần trước đâu?"

"Khí vận chi tử lần trước cũng bị đoạt xá, thành công phản đoạt xá.
Rơi vào tình trạng giống như ngươi.
Lúc hắn chuẫn bị hy sinh bản thân, hai linh hồn có dấu hiệu dung hợp"

"Ta vẫn cảm thấy ngươi là nhằm vào ta nha!
Hoặc nói là nhằm vào khí vận chi tử!"

"Thay vì kêu ca, có lẽ ngươi nên giành thời gian phát triển tự mình.

Đừng lãng phí thiên phú của ngươi.

Thế giới ý chí phát hiện một số thiết luật khá phù hợp ngươi như:
Lửa thử vàng gian nan thử sức,
Nước chảy đá mòn,
Có công đập đá có ngày đi tù,
Có công hút bu có ngày vào khám,
Châu ơi ta bảo châu này,
Châu ra ngoài ruộng châu cày với ta,
Cấy cày vốn nghiệp nông gia,
Ta đây Châu đó ai mà quản công?
Không trâu thì dắt chó đi cày
Hôm qua tát nước đầu đình
Thấy anh trâu chó đi cày cùng Châu (P/s: đùa tý, tác có nhà, không xin gạch)

… To be continued until tomorrow morning"

Vậy là từ đó tiểu công tử Hoàng Hùng của nhà họ Hoàng đất Kinh Tương bắt đầu cần mẫn với sự nghiệp mười năm trồng cây, trăm năm trồng người, muôn năm trồng mình.

Năm Hoàng Hùng lên 5 tuổi, nông học, mộc học lão thành Hoàng Thừa Ngạn đối với cháu trai kiêm nghĩa tử của hắn đã ‘hạn hán lời’.

Không thể làm gì khác là đồng ý Hoàng Hùng ra đồng thực nghiệm.

Hoàng Hùng đối với nguồn gốc và sự phát triển của các giống cây và vật nuôi có hứng thú.

Việc này đặt nền móng cho công cuộc lai giống, cải tạo sinh vật, tăng sức sản xuất của nhà họ Hoàng, đất Kinh Tương, và của cả thế giới này.

Năm Hoàng Hùng lên 6 tuổi, nhà họ Hoàng lưu trữ sách vỡ đều bị nhóc con này ‘hành hạ’ qua.

Tại hội nghị của các trưởng lão và nhân viên cao tầng trong gia tộc vào Tết Nguyên Đán năm đó, Hoàng Văn Khiêm, vị tộc lão quản lý tàng thư các kiêm giảng sách tiên sinh chuyên nghiệp, khóc lóc om xòm trách Hoàng Thừa Ngạn làm thầy không dạy, để đệ tử ‘mất dạy’, cả ngày mè nheo hắn.

Hoàng Thừa Ngạn tuyên bố bản thân đang cực độ bận biệu nghiên cứu những ý tưởng cải tạo nông cụ mới mà Hoàng Hùng đưa ra trong quá trình thực nghiệm trên đồng.

Hoàng Uyển chớp thời cơ, đưa ra ý kiến mang cháu ngoại đi Lạc Dương cầu học thầy giỏi.

Hoàng Dung có chút không nở, phe thực nghiệp phái của Hoàng Thừa Ngạn cũng có chút không muốn, thế là đưa ra lý do tuổi tác Hoàng Hùng còn nhỏ. Việc ấy bị gác, năm sau bàn lại.

Năm Hoàng Hùng lên 7 tuổi, Hoàng Dung đưa tin cho nhà mẹ đẻ, họ Phùng ở Ngô Hội, mượn kinh sách về thủy ngư, hàng hải, bao gồm một số bút ký của ông bà ngoại Hoàng Hùng.

Kết quả, Hoàng Hùng chỉ tốn không tới 1 tháng liền thuộc nằm làu, lại dùng thời gian hơn một tháng để khiến cho giảng sách tiên sinh được nhà họ Phùng cử tới phải cuối đầu rời đi.

Phùng thị gia chủ nửa tin nửa ngờ, nhân dịp Tết Trung Nguyên, cử con trai trưởng Phùng Sa tới bái tế cô dượng Hoàng Công Vệ, nhân tiện điều tra thực hư.

Hậu quả là Phụng thị phải chịu Hoàng Hùng đại ma vương ghé thăm hai tháng, không chỉ phải hầu hạ bảo an cho tiểu công tử mỗi lần du ngoạn thực nghiệm, còn phải tốn nhiều chất xám cùng tài nguyên cho một cơ số những ý tưởng cải tiến kỹ thuật đóng tàu và canh tác thủy lợi mà tiểu công tử đề ra, đặc biệt là ý tưởng quây cá mà nuôi, chủ động kiểm soát ổn định nguồn cung.

Cũng trong một lần tình cờ khi đi du ngoạn bên ngoài, Hoàng Hùng gặp được cảnh một vị tiểu công tử nhà giàu trạc tuổi mình chỉ huy mười mấy cái gia tướng vây lại một cặp cha con thợ săn.

Người cha dáng người cao to lực lưỡng, ngực nở bụng thon, làn da rám nắng bóng lưỡng, đầu tóc bù xù nhưng không để râu.

Thành ra có một khuôn mặt lúc nhìn xa tưởng rằng bặm trợn dọa người, đến gần nhìn kỹ lại thấy đôn hậu, dễ gần.
Theo Hoàng Hùng chú này tố đa chỉ khoảng hơn 30, thậm chí không tới.

Người con dáng người cao dỏng hơi gầy, làn da không quá đen xạm nhưng cũng kế thừa mấy phần chắc khỏe của người cha, chổ cần cơ có cơ, chổ cần gân có gân.

Tuy cốt cách tráng kiên, song khuôn mặt lại non choẹt, có lẻ chỉ 13-14 là cùng, thậm chí không tới.

"Thế nào! Ta nói tấm da hổ trắng này bán 5 túi gạo rất là hợp lý á!"
Tiểu công tử nhà giàu cười mỉm chỉ vào tấm da hổ trắng trước mặt hai cha con thợ săn, lại trỏ về phía mấy bao gạo trên xe bò cách đó vài mét nói.

Người con nhìn mấy túi gạo trên xe bò, thấy kích cỡ cũng bình thường thế là mở miệng một ngụm ấp úng tiếng Hán:
"Công tử tiểu, hổ tấm da bình thường đều là 10 túi gạo đổi"

Tiểu công tử nhà giàu nhiếu mày chất vấn:
"Nhưng này là da hổ trắng?"

"Vâng, hổ trắng" Người con đáp lời, không hiểu ra sao.

"Hổ trắng thì đâu phải hổ"

"Hổ trắng không phải hổ?"
Người con sờ đầu bứt tóc, quay qua nói chuyện với người cha bằng tiếng Sơn Việt, khiến cho người cha cũng đi theo sờ đầu bứt tóc.
"Cha ta nói hổ trắng cũng là hổ a công tử tiểu"

Tiểu công tử nhà giàu lại nhiếu mày hứ nói:
"Cha ngươi nhầm!
Hổ là hổ, trắng là trắng
Hổ không phải trắng
Trắng không phải hổ
Hổ thêm trắng mới là hổ trắng
Cho nên hổ trắng không phải hổ!"

Người con nghe vậy choáng não, không biết đáp ra sao bèn quay lại thuật y nguyên với người cha khiến hai cha con cộng hưởng não rung, đặc biệt là người cha bắt đầu có ý muốn mang da hổ rời đi, nếu vậy thì khả năng cao là không yên với vị công tử nhà giàu kia.

Hoàng Hùng gặp đây liền ‘thấy chuyện bất bình lè lưỡi tương trợ’.