Chương 7 Thầy trò

Việt Hùng Diễn Nghĩa

Chương 7 Thầy trò

Chương 7 Thầy trò

Ơn thầy đò nhỏ sang sông
Tình trong một lát, nghĩa về Biển Đông
Ơn cha nghĩa mẹ trong lòng
Thầy trò chí nghĩa ở ngoài dặm khơi
(P/s: Chí nghĩa = ý nghĩa tối cao nhất. Có hứng viết bừa không vần, không thích bỏ qua, không ảnh hưởng chương)

Lúc này là cuối giờ Mão, còn chừng thời gian vài chung trà là đến giờ Tỵ (khoảng 8:30 sáng).

Mặt trời đã hoàn toàn nhô lên khỏi tường thành, nắng bắt đầu len lỏi vào từng ngõ ngách, lan tỏa khắp Lạc Dương khiến những bãi đọng tuyết rơi nặng từ đêm qua bắt đầu mềm hơn chút.

Một số hộ dân siêng năng đã bắt đầu dọn tuyết được một lúc, nhưng cũng không nhiều người lắm, dù sao hôm nay là mùng 3 Tết năm đại hàn Ất Mão, cái năm mà hầu hết người Lạc Dương nói riêng và cả đất Tư Lệ kinh kỳ nói chung chú định phải đón Tết trong nhà.

Tại một vài con phố ở khu thương quý, lệch hướng khu ổ chuột, và vài con phố nữa ở khu học giả, lệch hướng khu bình dân, người dọn tuyết trước cửa nhà cảm thấy có chút khác thường.

Giữa đường, dường như có một lối nhỏ chỉ đủ một người đi, tuyết rất mỏng, đã sớm tan thành nước gần hết, khác hẵn với phần còn lại hãy còn nhấp nhô đống tuyết của con đường.

Nếu có người tò mò đi hết một vòng con đường này thì sẽ thấy một đầu là trung tâm của khu thương quý, phủ đệ của Kinh Tương Hoàng thị, còn một đầu là phần rìa của khu học giả trí thức, phủ đệ của đại học giả Thái Ung.

Lúc này, tại trước cửa Thái phủ, một cậu bé chừng 7-8 tuổi đang cùng một nhóm 6 cái cường tráng nam thanh niên độ 18-25 tuổi đứng chờ.

Chỉ một lát sau, quản gia kiêm sai vặt của Thái phủ xuất hiện:
"Để Hoàng công tử và chư vị đợi lâu!
Ta là Thái An, quản gia trong phủ.
Lão gia cho mời công tử đến thư phòng.
Mời đi theo ta!"

"Không lâu, nên như vậy!
Cám ơn Thái lão"

Vị quản gia này vừa vặn cũng họ Thái, tên là An, theo Hoàng Hùng biết thì Thái lão được Thái gia nuôi từ nhỏ, tính theo tuổi tác thì còn hơn Thái Ung vài tuổi.

Thái An dẫn theo đám người vào phủ, thái độ vô cùng lịch sự, thậm chí có phần cung kính, nhưng cũng không thiếu ngôn từ, cử chỉ mang tính thăm dò.

Làm quản gia trong phủ kiêm anh nuôi của Thái Ung, tuy là chủ tớ lại như bạn bầy, vậy nên ông biết được rất nhiều thông tin mà gia đinh gác cổng không biết.

Vị tiểu công tử này tại đất Kinh Tương có tiếng là thần đồng, hơn nữa nhân duyên cũng rất tốt, rất phù hợp tính cách của lão gia, dường như đã có ý nhận làm đệ tử chính thức.

Nhưng đây chỉ là lời nghe được từ trong miệng người khác mà thôi, không thể toàn tin.

Dù sao ở thời đại này, hạng người mua danh chuộc tiếng không ít.

Nay gặp Hoàng Hùng lễ độ, khiêm tốn nhưng không hư ngụy, bợ đỡ như những đệ tử ký danh trước đây, Thái An cũng lấy làm vui trong lòng, vui cho Thái Ung có thể đạt được một cái đệ tử như ý.

Về phần gia đinh gác cổng thì nhìn theo bóng lưng Hoàng Hùng có chút kính nể.

Thái An vừa mới ra cửa nên không biết, chứ hắn thì được lão gia dặn đứng canh cổng từ sớm.

Hắn còn nhớ khi ấy hắn trùm kín mít còn lạnh run lập cập, nếu không phải nghĩ đến những ơn huệ của lão gia và phu nhân, hắn đều muốn chữi má nó, tìm đại chỗ nào núp cho xong việc.

Vậy mà vị tiểu công tử kia lại hai tay cầm xẻng xúc, vừa đi vừa dọn tuyết, tốc độ tay tuy chậm hơn so với hai cái gia tướng lực lưỡng bên cạnh nhưng lại vừa vặn phối hợp nhịp nhàng, nhìn vô cùng ăn ý. (P/s: cũng phải có người xách lễ vật, 6 người phân 3 nhóm thay phiên, main đánh xì dầu, nhầm, support)

Từ khi đoàn người xuất hiện trong tầm mắt của hắn đến khi đạt đến cổng phủ, hướng hắn chào hỏi, họ chỉ mất có không tới nửa chung trà (5 phút). (P/s: Người cổ đại mà sài giờ-phút-giây nghe hơi quái)

Đương nhiên chỉ là người gia đinh cho rằng Thái An không biết mà thôi, kỳ thật quản gia có nghe Thái Ung nói rằng hôm nay ngoại trừ Hoàng Hùng đến bái sư thì Thái Ung cũng đã nhận lời mời của Hoàng Uyển đến Hoàng Lạc lâu làm khách.

Hoàng gia làm nhà giàu, lại cầu học bái sư, tự nhiên phải lãnh trách nhiệm dọn đường.

Chẵng lẽ còn bắt Thái phủ đi dọn tuyết, phải biết toàn phủ tính luôn bà bầu cũng không đủ số ngón của hai bàn tay.

Thế là, từ sáng sớm, Hoàng Hùng đã dẫn theo 6 gia tướng thân cận, vừa mang lễ vật, vừa dọn tuyết đọng, một đường vượt qua giá lạnh để đến bái phủ, thực hiện lễ bái sư đúng giờ hoàng đạo.

Cũng không phải vì quá tin theo huyền học hay gì mà là có một số tục lệ không thể bỏ lại vừa vặn đúng thời điểm thôi.

Nguyên do là tuy Thái Ung xuất thân nho học chính quy, không tin quỷ thần, nhưng ngặt vì đọc nhiều, biết nhiều lại thêm có cái sư huynh Trịnh Huyền là huyền học đại gia, nên từ khi thê tử mang thai liền bắt đầu có chút thần hồn nát thần tính, suy nghĩ nhiều lo.

Đặc biệt là hiện tại thì Trương thị đã tới tháng thứ 7, y thư cổ chép lại, con đầu lòng thường hay sinh sớm, chết cả mẹ lẫn con cũng không hiếm. (P/s: tạm không nêu tên, vài chương nữa sẽ biết)

Kinh Tương nhà họ Hoàng thì là thực nghiệp thế gia, so với Trung Nguyên nho sinh lại càng không tin giờ Hoàng Đạo, ngày Hoàng Đạo loại chuyện vô căn cứ này, song nhập gia phải tùy tục, có chuyện cầu người thì không nên phá hỏng yêu thích của người.

Lại nói, đoàn người vào bên trong Thái phủ, được quản gia Thái An dẫn đi vòng vèo một phen, rẽ trái lại quẹo phải, đi tới rồi đi lui như con ruồi không đầu.

Một phần là tránh cho vô tình phá hỏng vài nơi phong thủy do Trịnh Huyền bố trí giúp sư đệ.

Một phần là Thái An đôi lúc dừng lại để thăm dò Hoàng Hùng cũng là để giảng giải cho Hoàng Hùng về quy cũ trong Thái phủ, vì theo ông, việc Hoàng Hùng trở thành chính thức học sinh của Thái Ung đã là chuyện chắc chín phần mười.

Đương nhiên, điều kiện cơ bản là phủ đệ này tính ra cũng không nhỏ, mặc dù nói là kế thừa từ mẫu thân nhưng cũng không thể không kể công của Thái Ung.

Dù sao thì ở cái đất Lạc Dương này, mua được nhà là một chuyện, giữ được nhà lại là một chuyện khác.

Tuy là người chăm chú nghiên cứu học vấn, không quyền không tiền, nhưng khác với cái bang cổ hủ, sáo rỗng nơi Thái Học, Thái Ung là người có thực tài, nhân duyên tốt, tuy không quyền nhưng bạn hữu có quyền, tuy không tiền nhưng đệ tử có tiền.

Đương nhiên là Thái Ung cũng không phải loại người nhận học sinh chỉ để kiếm tiền, hiện tại, môn sinh tuy không ít nhưng đều là ký danh mà thôi.

Đám người này đều là hạng người mua danh chuộc tiếng, chỉ cần cái danh vọng của Thái Ung chứ đâu cần học vấn của Thái Ung.

Họ đi lễ gặp mặt hô một câu ‘chào thầy’ rồi sau đó liền không còn quay lại được mấy lần, mà nếu có quay lại thì đều là vào dịp văn hội, lễ Tết tụ tập đông người nên tới biếu xén lấy danh ‘hiếu kính với thầy’ mà thôi.

Thái Ung cũng là vì không muốn gây thù chuốc oán nên mới thuận theo nhận họ làm ký danh, nhưng lúc Thái phủ có chuyện thì ông cũng chẵng bao giờ tìm đến họ.

Cho nên Thái phủ ở bên ngoài nhìn khang trang to lớn, nhưng không gian bên trong sân lại thoáng đãng, thậm chí có phần đơn sơ, ngoại trừ cây cối chim chóc thì cũng chỉ có một mái đình cổ và một ao cá nhỏ là di sản từ thời Viên phu nhân.

Về phần trang trí nội thất bên trong nhà thì giản tiện không hề cầu kỳ, chẵng hề có những cổ vật, ngọc ngà, gốm sứ, hay những đồ dùng chạm khắc tinh xảo, mà chỉ có những vật dụng sinh hoạt thiết yếu cùng với những bức tranh chữ treo tường vốn đều là tác phẩm của chính chủ nhân căn nhà.

Thái phủ chi tiêu đạm bạc, phần lớn vẫn là từ suất lương còm của Thái Ung.

Đám người vừa đi vừa ngừng nghỉ bàn tán, đạt tới thư phòng của Thái phủ là lúc bóng cây trong sân đã phù hợp với thời điểm giờ Tỵ hàng ngày. (9h sáng)
"Cốc cốc"
"Lão gia!
Hoàng công tử đến"

"Uhm! Cám ơn lão An!
Để Hoàng công tử vào đi!
Làm phiền Lão An mang những người khác đi chính đường nghỉ ngơi tạm.
Chuyện ở đây xong, chúng ta cùng đi Hoàng Lạc lâu"

Nghe thế, Thái An liền mời Hoàng Hùng vào, lại hướng đám gia tướng phía sau nói:
"Chính đường có trà ấm, mời chư vị"

Hoàng Hùng mở cửa bước vào thư phòng, nhìn trong chớp mắt liền ngay lập tức quay lại khép kín cửa.

Thái Ung vốn vừa ngước lên nhìn, thấy Hoàng Hùng làm vậy thì lại quay mặt xuống cuốn sách đang trãi trên bàn, khóe môi nở một nụ cười vui vẻ.

Hoàng Hùng bước tới trước bàn trà thì dừng lại không vào chỗ ngồi xuống mà cuối đầu hướng Thái Ung hành lễ với người lớn tuổi:
"Hoàng Hùng xin chào Thái tiên sinh"

(P/s: nói là ‘ngồi’ nhưng thật ra là quỳ theo tư thế kim cương, ai hay coi phim Nhật, Hàn hoặc cổ trang Trung Quốc thì biết. Nhưng thôi, viết ‘quỳ’ nghe nó cứ chướng chướng thế nào nên để là ‘ngồi’ hết. Sau này, nếu như có lỗi đánh máy hay lỗi ngáo máy của tác gây nhập nhằng hai từ thì bạn đọc tự hiểu mà thông cảm hén)

Thái Ung thu lại nụ cười, cuộn quyển sách lại, đem đi cất kỹ rồi mới quay ra chỗ ngồi, tự pha một tách trà uống chầm chậm từng chút một, chưng một bộ mặt lạnh lùng khó chịu, không thèm nhìn Hoàng Hùng mà chỉ nhắm mắt thưởng trà nói:
"Uhm!
Bình thường, người đến nơi đây bái sư đều sẽ tự hạ mình xưng ‘học sinh’,
Lại tăng thêm giới thiệu ‘gia thế’, xuất thân, tài học, rất là đầy đủ.
Cũng sẽ kính xưng ta là ‘Thái sư’ hoặc ‘Bá Dương công’.
Câu chào vừa rồi của ngươi có phần không hợp bầy.
Cớ gì?"

"Thưa Thái tiên sinh.
Đạt giả vi tiên (người giỏi làm đầu), Hoàng Hùng xưng ngài là tiên sinh vì muốn cầu học cái giỏi của ngài.
Hoàng Hùng chỉ xưng tên là hy vọng có thể bằng năng lực của mình thu được tán đồng của ngài.
Đối với phương pháp chào hỏi của những người khác,
Hoàng Hùng không biết họ, không hiểu họ, không có gì để vọng nghị"

Thái Ung nghe vậy thì lật mặt 180 độ, dỡ xuống bộ mặt lạnh đơ, mở mắt nhìn Hoàng Hùng cười vuốt râu gật đầu, nói:
"Không vọng nghị liền không vọng nghị.
Nhưng ở đây chỉ có ta và ngươi, hai thầy trò, không cần phải ý tứ như vậy.
Thầy trò với nhau, làm gì phải khuôn sáo"

Hoàng Hùng nghe hai từ ‘thầy trò’ có chút ngạc nhiên hỏi:
"Thái tiên sinh liền nhận ta làm học sinh?
Không khảo giáo sao?"
(P/s: khảo giáo = kiểm tra, test nhanh, đại loại vậy. Lúc đầu cũng viết là kiểm tra, mà sao đến lúc đọc lại thì thấy ngượng mồm nên thôi sửa thành khảo giáo)

Thái Ung nhướng mày chỉ bồ đoàn trước mặt:
"Còn gọi Thái tiên sinh?
Ngồi đi!"

"Ách, vâng thưa lão sư"

"Khoan!"
Thái Ung nghe vậy lại cản Hoàng Hùng không cho ngồi, mở giọng bực tức, nhưng nét giận trên khuôn mặt thì rõ là giả đò:
"Còn gọi lão sư!?!"

Hoàng Hùng choáng váng, cái phong cách này không giống với những gì hắn biết về Thái Ung nha, chẵng lẽ dạo gần đây liên hệ với Trịnh Huyền nhiều nên bị cái nào đó đồ vật không thể tả cho ám rồi?

Hay là vì uống trà lộn phải thuốc dưỡng thai của thê tử Trương thị?

Tuy vậy, Hoàng Hùng cũng nhanh phản ứng lại:
"Là đệ tử ngu dốt!
Xin sư phụ cho đệ tử ngồi"

(P/s: Lần đầu viết đoạn ‘bái sư’ này nên viết ‘sư phụ’ để phân biệt với ‘lão sư’. Sau này đều xưng là ‘thầy’ và ‘trò’ hết cho đỡ rách việc lại gần gũi. Về phần đứa nào là ký danh, đứa nào là học sinh chính thức thì quý vị bạn đọc chỉ cần không đọc lướt thì sẽ tự khắc biết. Nếu có lầm lẫn hoàn toàn là do xui!)

Thái Ung nghe vậy ưng ý, thu lại bộ dạng giả giận, cười thỏa thuê nhìn Hoàng Hùng ngồi xuống rồi chỉ ấm trà trước mặt nói:
"Trà ấm, tự pha"
Vừa nói còn vừa liếc tách trà đã cạn của mình.

Gặp Thái Ung như vậy, Hoàng Hùng trong ruột buồn cười, bề ngoài thì nghiêm cẩn pha trà cho Thái Ung rồi hai tay dâng lên:
"Học trò mời thầy!"

Thái Ung trong tâm cười khoái, ngoài mặt thì giả đò nghiêm túc, nhận lấy tách trà nhấp ấm giọng, gật đầu nói:
"Trà đã uống, từ hôm nay về sau, ta và ngươi chính là thầy trò.
Ngươi chính là học sinh chính thức đầu tiên của Thái Ung này.
Đã vậy, ta tự nhiên sẽ dốc hết lòng dạy bảo.
Chỉ mong ngươi cũng giữ lấy đạo làm trò, giữ lấy đạo làm người.
Nếu như có một ngày ngươi càn quấy tác yêu, ta sẽ là người đầu tiên chống lại ngươi"

Hoàng Hùng nghiêm túc nghe, sau đó cười nhẹ đứng dậy đi tới trước bàn trà, chính là vị trí ban đầu mà hắn chào Thái Ung, rồi cuối đầu hành lễ của học sinh với thầy:
"Học trò ghi nhớ lời dạy của thầy!"

Thái Ung cũng cười nhận lễ rồi đứng lên tự mình đỡ tay Hoàng Hùng, hướng hắn vào chỗ ngồi, chờ học trò an vị sau đó mới quay lại chỗ ngồi của mình:
"Lễ đã xong!
Người khác thì ta không biết!
Đối với ta thì giữa thầy trò với nhau liền giống như cha con, không cần phải khuôn phép như nãy giờ!
Cũng không cần phải giữ ý, giữ tứ gì hay lo sợ, dè biểu gì!
Ngươi có thắc mắc hay kiến giải gì không thể nói với người ngoài cũng có thể thoải mái nói với ta!
Ta sẽ không đem nói ra với người thứ ba!"

Đến đây, Thái Ung chợt nhận ra nãy giờ Hoàng Hùng còn chưa được uống miếng nước, liền tự mình pha cho Hoàng Hùng tách trà nói:
"Sau này ở nơi của ta, ngươi cứ việc sống thoải mái như ở nhà.
Ý ta là muốn uống thì uống, muốn ho thì ho!
Không phải để ngươi sai xử người trong nhà ta như hạ nhân trong nhà ngươi!"

Hoàng Hùng cười nhận lấy tách trà.
Hắn mặc dù được khí vận phù hộ trời sinh khỏe mạnh, lại tập võ từ nhỏ, nhưng dù sao cũng chỉ là đứa nhóc 8 tuổi, dang tuyết dang gió nửa buổi sáng cũng không tốt cho thân thể.

Nếu không phải hắn còn hỗ trợ xúc tuyết làm nóng người, chỉ sợ lúc này đã cứng hết ngũ chi, cười nhạt.

"Ực"
Hoàng Hùng cũng không nhấm nháp thưởng trà như phần đông nho sinh mà uống một hớp hết luôn.
Nước trà ấm qua cổ vào bụng làm cả người khỏe lên hẵn.

Tinh thần thì không cần mấy vì từ khi được thế giới ý chí nhận định là ‘thế giới khí vận chi tử’, hắn rất ít khi gặp phải vấn đề tinh thần suy yếu, có lẽ là vì cái năng lực gọi là ‘tinh thần dồi dào’.

Các năng lực mà hắn đạt được khi đó đều được hắn thí nghiệm qua, có được ước lượng đại khái là hơn người thường nhưng không đến mức như thần thánh yêu ma trong truyện cổ tích.

Ví như cái gọi là ‘tăng cường lực lượng thân thể’ và ‘tăng cường sinh mệnh’, Hoàng Hùng phát hiện là năng lực chịu đau, chịu mệt tốt hơn hẵn người trưởng thành chứ đừng nói là trẻ em đồng lứa.

Mỗi lần hắn bị thương, bất kể là ngoại thương hay nội thương, đều có thể tự hồi phục rất nhanh chóng rất nhanh chóng thậm chí không cần y dược, chỉ cần ăn uống nghỉ ngơi bình thường là được.

Đồng thời, Hoàng Hùng cho rằng hai năng lực ấy còn hổ trợ luyện võ.

Hắn phát hiện khi hắn luyện lực thì sức lực tăng cường rất nhanh, không phải trời sinh thần lực lại chẵng khác gì trời sinh thần lực.

Mà đối với chiêu thức cũng là vừa học liền thành thạo, phản ứng tinh chuẫn, gân xương dẽo dai, đối với mỗi loại võ học đều trăm phần trăm phù hợp, không từng xuất hiện qua tình trạng thân thể không theo kịp ý nghĩ.

Càng đặc biệt là cũng không sinh tật như người luyện võ bình thường, ví như tiểu tử Cố Ung mới 7-8 tuổi liền có chai tay cộn rõ trong khi Hoàng Hùng lại da dẻ trơn bóng, khung xương ngay ngắn, thịt chắc tròn trịa, bề ngoài không khác mấy với các ‘cục vàng cục ngọc’ của thế gia trung nguyên.

Năng lực thực chiến của Hoàng Hùng hiện giờ không kém gì những người anh họ và con em gia tướng 14-15 tuổi luyện võ từ nhỏ, so với những tặc phỉ xuất thân nông dân cùng khổ thì Hoàng Hùng có thể đánh 2-3 cái.

Bất kể là sức lực, độ bền, sức chịu đựng, lực phản ứng hay kỹ thuật chiêu thức đều không thua người trưởng thành, quả là một cái quái vật đội lốt học sinh tiểu học. (P/s: ta tả Conan)

Về phần ‘tinh thần dồi dào’, Hoàng Hùng từng thử qua một số hoàn cảnh khắc nghiệt như đồi trọc nắng nóng giữa trưa hè, nước sông mùa đông lạnh cùng gió buốt, ban đêm đọc sách không ngủ liên tiếp vài ngày, vân vân.

Cuối cùng kết luận là cho dù thân thể bắt đầu sinh mệt cần nghỉ ngơi thì tinh thần vẫn rất bình thường, vẫn có thể tập trung suy nghĩ chứ không sinh ra ảo giác hay lo sợ, hồi hộp như y thư mô tả.

Cái cảm giác ấy tựa như bị bóng đè, thân thể mệt mõi tê liệt nhưng tinh thần thì tỉnh hoàn toàn.

Đương nhiên, Hoàng Hùng dám thử những thứ vừa mô tả cũng là hỏi ý kiến của ‘thế giới ý chí’ trước, được đảm bảo là ‘không chết, không di tật’ mới thử.

Chứ bình thường thì Hoàng Hùng luôn giữ nếp sống khỏe mạnh từ ăn uống đến giờ giấc nghỉ ngơi, tập võ, học tập, nghiên cứu.

Phần vì không muốn làm Hoàng Dung buồn lo, phần vì không cần thiết phải liều mạng, hắn đang có mọi thứ hắn cần từ gia cảnh, tài nguyên cho đến tuổi tác, thời gian.

Quay lại với Thái Ung, nhìn thấy đệ tử uống trà như giang hồ khách uống rượu thì mắt mở to sửng sờ, nhưng rất nhanh liền cười gật đầu, trong bụng khen Hoàng Hùng tốt, tính tình thật, không hổ là người học trò đắc ý khiến cho hắn vừa gặp đã thích.

Đây cũng là tính cách thực của Thái Ung, đối với người ngoài thì quân tử chi giao nhạt như nước, hành sự lễ độ vừa phải, đối với người thân thì sảng khoái tự nhiên, không câu nệ chuyện nhỏ nhặt.

Thế là Thái Ung cũng cầm lên tách trà của mình đánh cái ‘ực ực’ như để tỏ thái độ đồng ý với cách làm của Hoàng Hùng.

Hoàng Hùng gặp đây cười nói:
"Thầy uống từ từ cẩn thận sặc!
Chớ học theo ta mà hại thân thể!"

Thái Ung vốn là không sao nhưng nghe đến câu châm chọc của đứa học trò ‘yêu quý’ mà mình vừa khen trong bụng thì muốn sặc thật:
"Ự hựm!
Ựm!"
Lau miệng xong, Thái Ung trừng Hoàng Hùng:
"Hừ!
Nhóc con, ta bắt đầu có chút hối hận nhận lấy ngươi làm học trò.
Không phải ngươi muốn khảo giáo sao?!
Được!
Ta bây giờ liền hỏi, ngươi trả lời.
Không đáp được liền hắt trà bỏ nghĩa, không còn thầy trò gì nữa hết!"

Không đợi Hoàng Hùng mè nheo lắm lời, Thái Ung nói luôn:
"Nghe cho kỹ!
Không nhắc lại!
Vì sao lúc mới vào chưa chào ta liền đóng cửa lại, ý đồ gì?
Chẵng lẽ muốn làm chuyện khuất tất, ám hại ta, không muốn cho người ngoài biết?"

"Hahahahaha" Hoàng Hùng ngửa mặt lên trời cười vang một tràng.

"Ầm"
Thái Ung đập bàn quát: "Nghiêm túc!"

"Xin thầy thứ lỗi!
Học sinh cười vì không ngờ rằng thầy ta lại nhát gan như vậy."

Thái Ung một bên mắt nheo, một bên mắt mở to, hếch môi méo mặt ra vẻ giận dữ lại tò mò:
"Hửm!
Cớ gì nói vậy?"

"Ta chỉ là một đứa bé tám tuổi, thầy lại là người trưởng thành, tuy qua tứ tuần (40) nhưng thân thể kiện khang, tinh thần khỏe mạnh, trí tuệ minh mẫn sáng suốt, kinh nghiệm sống dày dặn.
Ta ám hại ngài thế nào được?"

Thái Ung nghe khen thì cười toe toét trong bụng.

Hắn biết thằng này đang lươn lẹo nhưng lại cảm thấy những lời lẽ khéo léo của Hoàng Hùng nghe mát ruột mát gan hơn nhiều những từ ngữ hoa mỹ của đám học sinh ký danh trước đây, vốn đều là khen hắn một thì tự khoe bản thân mười, hơn nữa toàn khen vớ khen vẫn.

Ví như đám hậu sinh nhà họ Viên, khen người mà mũi vễnh lên trời, cái gì mà "Không thẹn là ta Viên thị thân thích", "Không hổ là tại nho lâm bên trong, uy danh tiếp cận với ta Viên gia".

Thật là nghe muốn ứa gan!

Đặc biệt là Viên Thuật còn mang tới cái kia gọi Tào Mạnh Đức, hắn vậy mà khen ta ‘cưới được vợ đẹp sinh ra con gái tất nhiên như tiên giáng trần’, tomb father hắn, đúng là đồ A Man!

Quay lại với Thái Ung, người đang nín cười để nghiêm túc khảo giáo Hoàng Hùng:
"Ta chỉ nêu ví dụ thôi, chớ nghĩ nhiều!
Vậy ngươi nói đi, vì sao lúc mới vào chưa chào ta liền đóng cửa lại?"

"Haizzz" Hoàng Hùng lại cuối mặt xuống đất thở một hơi dài.

"Thở dài cái gì?"

"Học sinh thở dài vì không ngờ thầy ta lại là người không giữ chữ tín"

Thái Ung lại một bên nheo, một bên trừng, nghi hoặc:
"Giải thích?"

"Ngài vừa mới dặn học sinh nghiêm túc nghe, nói rằng sẽ không nhắc lại câu hỏi.
Vậy mà chỉ trong chớp mắt ngài lại nhắc lại câu hỏi.
Lật mặt như trở bàn tay.
Nói không giữ lời, phút chốc liền quên.
Haizz!"

Thái Ung nghe vậy giật mình á khẩu, thế là Hoàng Hùng tiếp lời luôn:
"Nhưng thôi, một ngày là thầy, cả đời là thầy!
Học sinh đã nghe ngài dạy bảo, nhận ngài làm thầy thì cho dù có một ngày thầy không giữ chữ tín, đuổi ta khỏi môn hạ, ta vẫn sẽ đối đãi với ngài như thầy."
Sau đó lại làm bộ thở dài tiếc hận nói tiếp:
"Học sinh vừa bước vào phòng thì thấy trong phòng toàn là sách.
Hận không thể xem như bảo vật, ôm vào lòng mà đọc mà ngẫm.
Lại nhớ bên ngoài gió tuyết nguy hại.
Sợ gió thổi tuyết sương, lâu ngày ẩm mốc sinh ra mối mọt phá hoại bảo vật.
Cho nên liền vội đóng cửa lại"

Thái Ung nhìn hàng này giả đò than dài thở ngắn, bày lộ cảm xúc tơi tả tả tơi, kỳ thực là trách mình để hắn chờ ở ngoài trời lạnh lâu vậy.

Có điều Thái Ung cũng không nổi giận, ngược lại, cảm thấy ấm áp sinh ra từ trong tim, đặc biệt là hai chữ ‘bảo vật’ rất vừa lòng hắn.

Thái Ung không khỏi cảm thấy may mắn.

May mắn vì cách làm người của chính mình, để cho mình dù đã chán nãn cảnh làm nền trang trí cho lũ người mua danh chuộc tiếng, nhưng tại Hoàng Uyển ngõ ý gửi cháu cũng không trực tiếp cự tuyệt.

Phải biết rằng khi đó lão An liền giúp hắn điều tra qua nhà họ Hoàng, biết được là cái thế gia nhiều tiền lắm của, Hoàng Hạc lâu ngày đêm đón tiếp đám ‘đệ tử ký danh yêu quý’ của hắn như Viên Thiệu, Viên Thuật, Tào Tháo.

Thế là lão An liền khuyên hắn chớ nên xem trọng quá mức để rồi thất vọng, nhưng Thái Ung vẫn cảm thấy cách cư xử của Hoàng Uyển không giống với đám gia trưởng trước đây, tuy cũng lễ nghĩa, rườm rà nhưng vẫn lộ rõ chân thành, khẩn thiết.

Cho nên Thái Ung liền hỏi thăm mấy cái người quen xuất thân Kinh Tương, nghe được không ít lời nói tốt cho Hoàng Hùng.

Vậy là Thái Ung quyết định chú tâm thử thách một phen xem Hoàng Hùng có thể trở thành vị đệ tử chính thức thứ nhất của hắn được hay không.

Nói đến thử thách, liền lão An cũng không biết bố trí của hắn đâu.

Thử thách đầu tiên là mục đích cầu học.

Hắn để lão An đưa Hoàng Hùng đến thư phòng thay vì đến chính đường như những lần nhận học trò trước, cốt yếu là để kiểm tra xem mục đích Hoàng Hùng bái sư là vì kiến thức hay vì công danh.

Kết quả thậm chí còn vượt qua cả sự mong đợi của hắn, Hoàng Hùng không chỉ thể hiện ra sự quý trọng với sách vỡ, tri thức, càng đáng khen là Hoàng Hùng thế mà lại chọn một ngày như hôm nay để đi bái sư.

Đúng vậy, ngày tháng bái sư là Hoàng Uyển nói ra, lúc đầu hắn còn không rõ, nhưng bây giờ nói chuyện với Hoàng Hùng thì hắn biết chính là vì Hoàng Hùng không muốn rêu rao cho người khác biết.

Cái này khác hẵn với đám ‘đệ tử ký danh yêu quý’ của hắn, mỗi lần bái phỏng hắn đều làm rùm beng ủm tỏi, hận vì sao cả Lạc Dương không đến nhìn bọn hắn ‘hiếu kính’ thầy đến mức nào.

Đó là thử thách một, thử thách thứ hai là thái độ cầu học.

Thái Ung viện ra mấy cái lý do huyền hoặc để cho lão An dẫn đám người Hoàng Hùng đi vòng vèo trong gió lạnh, chính là để mài trái tim kiên nhẫn, khơi dậy trái tim bất mãn.

Hắn đối với đại đa số con em thế gia hiểu quá rõ, tại mục đích đạt thành trước đó thì còn có thể làm bộ cố gắng chịu khó một hồi, nhưng đến khi mục tiêu đã ở trong tầm tay thì bắt đầu bành trướng, mất bình tĩnh.

Chỉ là, kết quả đồng dạng để cho hắn lau mắt mà nhìn, Hoàng Hùng thể hiện ra cử chỉ, ngôn từ uyển chuyễn lễ độ, dù cho hắn cố tình khiêu khích, khinh thường nhưng Hoàng Hùng cũng cư xử đúng mực, không gấp, không nóng.

Thử thách cuối cùng là tính tình, cái thử thách này là tại sau khi Hoàng Hùng thỏa mãn hai cái trước, hắn bất chợt nghĩ ra.

Tại Thái Ung không ngừng dẫn đạo phía dưới, Hoàng Hùng cuối cùng lòi đuôi cáo là một tiểu tử bố láo, tự tung tự tác, nhảy thoát vô lễ, tựa như giang hồ khách, rất được tâm hắn.

Đúng vậy, rất được tâm hắn, hắn không phải cái gì đức cao vọng trọng Bá Dương công, không phải cái gì đệ tử thành đàn Thái sư, tất cả những thân phận đó chỉ là lớp áo sinh tồn của hắn thôi, kỳ thực thì Thái Ung chân chính là một cái chỉ đam mê học vấn, còn lại mặc kệ.

Nếu như Hoàng Hùng thể hiện ra quá mức khuôn sáo, lạnh nhạt, thì Thái Ung sẽ vẫn nhận Hoàng Hùng làm đệ tử chính thức, nhưng rất khó dốc tâm dạy bảo, rất khó mở rộng lòng, cùng ngồi đàm đạo.

Bởi vì khác với những học giả hủ nho đương thời, tư duy của Thái Ung cũng có chút nhảy thoát.

Ở trong lòng Thái Ung, chân lý mới là tối cao, mà không phải thiên tử, hay Lưu thị, hay Hán triều.

Đống tàng thư trong nhà hắn kỳ thực còn ẩn dấu sách cấm.
Cấm bởi vì ‘bôi nhọ’ thiên mệnh!
Cấm bởi vì ‘nói ngược’ nho kinh!
Cấm bởi vì ‘viết trái’ lịch sử!
Cấm bởi vì câu ‘nói thẳng khó nghe, sự thật mất lòng’!

(P/s: chap này có nhiều kem đánh răng quá. Chủ yếu là vì Tàu Ta lẫn lộn, Hán Việt đan xen. Các bạn đọc yêu quý cần biết ‘tác không thạo tiếng Trung’ tất cả những gì liên quan tới ngôn ngữ cổ đại đều dùng từ điển Hán Nôm của thi viện. Chủ đề Tam quốc nên càng đi xa đi sâu thì sẽ càng nhiều khác biệt văn hóa. Nếu như không thể đi hết với tác tới kết cục thì xin đừng nói tác là kẻ sính Tàu, sính Tây, sính ngoại cái gì. Bởi vì tác không đọc comment của các bạn đâu. Muahahaha!)