Chương 2: Thần tiên tỷ tỷ

Việt Cổ Du Ký

Chương 2: Thần tiên tỷ tỷ

Còn chuyện có 2 mặt trời mặc dù kỳ lạ nhưng trong trí nhớ của chủ thân thể này lại không hề có một tí ký ức nào về nguyên nhân của việc đó, dường như từ thủa sơ khai đã là như vậy.Ngược lại nghĩ đến nhiều chuyện đau khổ đã xảy ra với chủ thân thể này và những điều bí ẩn còn chưa rõ lại khiến Trần Minh cảm thán một hồi. Nghĩ đến đây Trần Minh cũng lười tìm hiểu tiếp nữa, hiện giờ quan trọng nhất vẫn là tìm đường thoát khỏi nơi khỉ ho cò gáy này.



_ Ca phải nhanh chóng thoát ra khỏi chỗ chim không thèm ỉa này mới được, nếu không cẩn thận mà gặp phải hổ báo gì đấy thì có lẽ ca sẽ lập được kỷ lục trở thành kẻ xuyên qua chết nhanh nhất trong lịch sử mất...



Tìm một vị trí thật cao quan sát hết cảnh vật xung quanh, sau một hồi nghiền ngẫm Trần Minh đau khổ đưa ra một cái kết luận cho dù hắn đi bộ đến kiếp sau cũng không thoát khỏi được chỗ này mất.


Cảnh vật xung quanh làm hắn nhớ đến một câu
"rừng xanh vạn dặm một màu, núi cao tít tắp trập trùng chạm mây". Mà hắn đứng đó mà cảm giác như cả thế giới chỉ còn lại một mình hắn..



_ Lão thiên chết tiệt kia, ca mà là adam thế thì eva đâu, ngươi định đùa bỡn ca đấy à, cho ca đến đây để chết thì khác quái gì chết ở chỗ kia.



_ Hừ! Lão tử tè chết ngươi.


_ Tiểu đệ, ngươi là ai?


Trong khi mồm thì đang chửi, tay thì đang định cởi quần ra thì bỗng một giọng nói tựa như họa mi truyền đến tai Trần Minh khiến cánh tay đang tiến gần đến đai quần ngưng ngay lại.
Quay đầu lại hắn bắt gặp ngay một khuôn mặt khiến hắn ngay lập tức như trúng phải phép định thân. Mắt hạnh, mũi quỳnh, làn da trắng như tuyết điểm thêm đôi má hồng hồng cùng đôi môi đỏ chúm chím như hoa đào khiến người khác muốn ngay lập tức gặm lấy để từ từ thưởng thức hương vị của nó.


_ Eva? nàng là eva, hay qúa lão thiên thật là tốt đối với ta. Ha ha..


_ Eva? nàng là ai? tiểu đệ vị eva cô nương kia trông giống ta lắm hay sao?


Bạch Dạ Yên nhíu mày dùng ánh mắt nghi nhìn tên tiểu tử đang hoa chân múa tay cười sung sướng vì việc gì đó mà hỏi lại, nàng từ bé đã bị bỏ rơi trong một hang động gần nơi sư phụ tu hành, may mắn sư phụ nghe thấy tiếng nàng khóc do bị đói nếu không có lẽ nàng đã sớm vào bụng thú dữ hoặc bị chết vì đói rồi. Sở dĩ nàng muốn hỏi không phải là vì muốn tìm lại cha mẹ mà là nàng chỉ muốn hiểu rõ chút thân thế của mình mà thôi chứ từ lâu nàng đã coi sư phụ như cha mẹ thân sinh của mình rồi. Con người mà,đều muốn hiểu rõ nguồn gốc của chính mình trừ khi ngươi là con khỉ nứt ra từ tảng đá.



_ Nàng tất nhiên là eva, còn ca là adam hơ hơ....

Tên Trần Minh này lập tức chưng ra nụ cười mà hắn cho là cực kì anh tuấn tiêu sái mà trong đầu thì vẫn đang yy những cảnh không dành cho nhi đồng dưới độ tuổi 18.



_ "Adam? Eva? "

Nếu lúc này tên Trần Minh kia dừng việc yy lại thì hắn sẽ phát hiện ánh mắt Bạch Dạ Yên nhìn hắn hoàn toàn là ánh mắt dùng để nhìn một kẻ ngốc.


_ Haizzz, một đứa trẻ môi hồng răng trắng tướng mạo đáng yêu thế kia mà lại là một kẻ ngốc!!

Trần Minh nếu lúc này có khả năng đọc suy nghĩ hắn nhất định sẽ kêu to oan uổng "cô nương đều là tại do cô qúa xinh đẹp khiến ca kìm lòng không đậu "



_ Ta không phải là cái vị eva gì gì đó.

Bạch Dạ Yên phùng má khẳng định. Vẻ xinh đẹp thật dễ khiến người ta liên tưởng đến điển tích "Tây thi phùng má "



_ Ách!! là ca nhầm.

Bây giờ Trần Minh cũng đã hết hiện tượng tinh trùng lên não rồi đầu óc cũng bắt đầu tỉnh táo lại.Hắn tự trách mình dại gái qúa mức khẳng định là bộ dạng ban nãy thập phần khó coi, có lẽ cô nương kia nghĩ mình là kẻ ngốc cũng nên. Mặc dù tự hứa với mình sẽ không dại gái như vậy nữa nhưng vừa nhìn thấy nàng phùng má thì hắn lại tiếp tục ngây ngốc, miệng thậm chí còn rơi cả nước miếng.



_ Ách!! Mặc dù ca kinh nghiệm đầy mình Jav, âu mỹ,..... đều đã xem qua nhưng phải công nhân so với cô nàng trước mắt thì đúng là một trên trời một dưới đất. Vì thế không thể trách được tại sao nội tâm tiểu xử nam thuần khiết của ca khó thể chống lại được.

Trần Minh vô sỉ tự an ủi.

Nhìn hình dáng ngốc nghếch của hắn Bạch Dạ Yên bỗng dưng bật cười.



_ Tiểu đệ ngươi xưng ca với ai đấy.


_ Ca tất nhiên là xưng với nàng rồi.


_ Thế xin hỏi vị đại ca này năm nay bao nhiêu tuổi?

Bạch Dạ Yên che miệng cười thầm



_ Nói ngươi có thể không tin nhưng ca năm nay được 18 cái mùa xuân rồi.

"Đấy là còn nói bớt đi mấy tuổi đấy nếu nói thật chắc ngươi nghĩ ta là kẻ điên mất" Trần Minh thầm nghĩ.



_ Ha Ha!! Tiểu tử lông còn chưa mọc mà dám bảo mình 18 tuổi.

Thoạt nghe hắn nói thì có vẻ thành thục, già dặn đấy nhưng khổ một nỗi nếu kết hợp với bộ dạng môi hồng răng trắng kia lại khiến hắn trông như một ông cụ non. Nghĩ đến đây, Bạch Dạ Yên không thể chịu nổi nữa hai tay ôm bụng cười.



_ Ách!! Sao nàng biết ca còn chưa mọc lông, khai rõ có phải nàng từng nhìn trộm ca tắm phải không?


_ Hu Hu!! Nếu người ta không gả được cho ai thì nàng phải chịu trách nhiệm đó.


Trần Minh bỗng dưng đỏ mặt rồi rất vô sỉ cố nặn ra vài giọt nước mắt kêu to. Bộ dáng y như một tiểu xử nam ngây thơ bị khi dễ vậy.



_ Ngươi..ngươi nói linh tinh.


Lần này đến lượt Bạch Dạ Yên đỏ mặt

Nhìn nàng mặt đỏ như trái đào chín vô cùng diễm lệ, Trần Minh nuốt nước miếng từng ngụm nghĩ:"Nể khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta đành chịu thiệt gọi một tiếng tỷ tỷ vậy. "



_ Ca à quên ta nói đùa thôi. Vì tỷ lớn tuổi hơn ta nên sau này ta sẽ gọi tỷ một tiếng thần tiên mỹ nữ tỷ tỷ vậy.


_ Ngươi mới lớn tuổi, cả nhà ngươi mới lớn tuổi.


Bạch Dạ Yên nói thầm

Con gái mà không ai thích người khác nói mình lớn tuổi nhưng nếu khen là trông thật trưởng thành thì lại rất cao hứng. Thật kỳ lạ!! (Ae tìm mua cuốn thấu hiểu phụ nữ đi có tầm 100 cuốn thôi)



_ Bỏ bớt đi, gọi ngắn gọn thôi.



_ Được vậy gọi là thần tiên mỹ nữ đi.



_ Ý ta là chỉ gọi tỷ tỷ thôi.



Bạch Dạ Yên tức giận nói.


_ Ách!! Vậy cũng được. Ta tên là Trần Minh, sau này tỷ cứ gọi Trần Minh hoặc Minh Minh cũng được.


_ Ta gọi ngươi là tiểu Minh. Ta tên là Bạch Dạ Yên.


_ Bạch Dạ Yên, tên thật đẹp nhưng tỷ có thể đừng gọi ta là tiểu Minh được không trên ngươi ta không có chỗ nào là nhỏ cả.


_ Là sao cơ? Sao lại không có chỗ nào nhỏ?

Bạch Dạ Yên ngây thơ hỏi



_ Ách!!


Trần Minh hoàn toàn bị đánh bại rồi.



_ "Sau này phải tìm cách dạy nàng mới được."

Hắc Hắc!!

Trần Minh bỉ ổi nghĩ thầm.



_ Ngươi cười cái gì đó.


Bạch Dạ Yên nhìn bộ dạng cười xấu xa của Trần Minh nhíu mày hỏi.



_ Không có gì.