Vị Diện Lữ Hành Của Thanh Niên May Mắn E

Chương 33: Gặp lại.

Chương 33: Gặp lại.

Minamoya Natsuki nhìm chằm chằm vào Add lặp lại lần nữa: '' Có được không?''

''Etou...cô là người cứu tôi?'' Add đánh trống lãng hỏi.

''Đúng vậy…Ta muốn ngươi trả lời vài câu. Có thể sao?'' Muốn đánh trống lãng, nằm mơ đi cưng. Minamiya Natsuki trả lời, không quên nói trong lòng một câu.

Add rụt cổ hỏi: ''Có thể trả lời ' không ' sao?''

Nhưng thứ Add nhận được là một cái liếc nhìn đầy nguy hiểm. Tuy hiện tại cậu có thể phản kháng nhưng làm vậy cũng quá thất lễ rồi. Người ta dù sao cũng cứu cậu một mạng.

' Mà thôi vậy, Natsuki rất yêu quý đảo này, chắc cô ấy hỏi một tí về mình thôi. Nếu mình xin ở lại dưỡng thương rồi đi chắc được. Nếu có thể thì giúp cô ấy thoát khỏi ngục giam vậy.'

Nghĩ như vậy Add liền gật đầu nói: ''Ừm…Cô hỏi đi''

''Cậu là ai?'' Natsuki hỏi.

Quả nhiên.

''Tôi là Add, đến từ thế giới khác, trong lúc chiến đấu bi thương nặng nên mở năng lực đi đến thế giới này dưỡng thương. Khi dưỡng thương xong tôi sẽ đi, không gây nguy hại gì cho thế giới này đâu, cô đừng lo.'' Add biết thành thật thì được khoan hồng, nên những gì cần nói cậu nói hết.

Add cũng biết Minamiya Natsuki là cấp cao Attack Mage, cô chắc chắn sẽ nghi ngờ và cảnh giác lời nói của cậu. Vì tránh đôi bên bất hòa mà sinh ra tình huống không mong muốn Add đành thành thật khai báo.

Còn vì sao cậu lại biết về Natsuki thì cần hỏi nữa sao?

Là một Otaku, cậu không thể không biết đến vị Ma Nữ loli, uy nghiêm, cả người màu đen như thế này à.

Một điều quan trọng để cậu phải biết đến Minamiya Natsuki chính là bạn gái cậu, Tuyền. Cô ấy có gương mặt cùng mái tóc giống với Minamiya Natsuki, điểm khác duy nhất chính là mắt của họ, cùng vóc dáng.

Minamiya Natsuki là loli còn Tuyền là…nói BB cũng không đúng lắm, nói chung là vừa người, nên lồi thì lồi nên lõm thì lõm, điện nước đủ sài, không dư giả và Tuyền có đôi mắt đen tượng trưng cho phương Đông. Natsuki là mắt xanh tượng trưng cho phương Tây.

Nói có chút xa quá, quay lại chủ đề chính nào.

''Cậu là người Việt Nam đúng không?'' Minamiya sử dụng tiếng Việt hỏi.

Add ngơ ngẩn nhìn cô, đôi mắt tràng ngập không thể tin: ''Ể!!? Cô là người Việt á? Khoan…Vậy cô là người xuyên không!!!'' Add sử dụng tiếng Việt đáp lại.

''Ừm…Quả nhiên như tôi dự đoán, cậu còn nhớ đến kí ức của kiếp trước đúng không? Và cậu biết tôi là ai phải không?'' Cơ thể Natsuki run nhẹ nhưng ngay lập tức yên lặng.

Add trầm mặc không nói, cậu đang lo lắng người trước mắt là 'Hủy Diệt Giả'. Nếu bại lộ thì khó tránh một lần đại chiến. Cậu thì không sao, nhưng những người trong bệnh viện này, còn có người trên đảo này sẽ bị liên lụy.

Nhìn vào mắt Natsuki, Add kinh ngạc khi thấy sự hồi hộp, mong đợi, hạnh phúc, rối rắm và có tí sợ hãi.

Không đành lòng nhìn thấy cô như vậy, Add gật đầu xác nhận. Qua ánh mắt của cô, cậu không thấy địch ý hay sát ý. Nếu vậy, cần gì dấu diếm chứ cứ nói ra thôi, người Việt cả mà.

Natsuki cúi mặt xuống sử dụng mái tóc che đậy biểu cảm của mình, cô lấy sợ dây chuyền của Add ra, đưa trước mặt cậu nói: '' Nó là của cậu phải không…''

''Đúng vậy…Cô có thể trả nó cho tôi không?'' Add nhìn thấy sợi dây chuyền trên tay Natsuki thì lục lọi, tìm kiếm trên người mình, tất nhiên cậu không tìm thấy nó đâu. Add ngẩn đầu xin lại sợi dây chuyền từ cô. Đây là vật rất quan trọng với cậu, cậu không thể mất nó được.

Natsuki hỏi tiếp: ''Nó là đồ vật kiếp này của cậu à? Nó rất quan trọng sao? Trên dây chuyền có nhẫn, cậu kết hôn rồi ư?''

''Nó là đồ vật kiếp trước của tôi. Rất quan trọng vì nó là thứ duy nhất kết nối tôi và cô ấy, bạn gái của tôi'' Tuy cảm thấy biểu hiện của Natsuki rất kì quái nhưng Add không suy nghĩ nhiều, cậu thành thật trả lời.

''Nó là của cậu…'' Natsuki rung rẩy đi đến bên cạnh Add, đưa cho cậu sợi dây chuyền.

Add nhận lại đồ vật, cậu cứ nghĩ Natsuki sẽ đi sau khi đưa đồ vật lại và tra hỏi xong, nhưng cô ấy vẫn đứng bên mép giường cậu. Add cảm thấy hiều kì, cậu hỏi: ''Etou…Có chuyện gì nữa không vậy, Natsuki-chan?''

''Có một việc muốn cho cậu biết…'' Natsuki vẫn cúi đầu, giọng nói cô mang chút run rẩy nhưng Add không phát hiện.

''Chuyện gì vậy? Nếu giúp được tôi sẽ giúp.'' Add nghi hoặc hỏi.

Natsuki lấy ra một sợi dây chuyền khác. Sợi dây này khác với dây của Add nhưng thứ trên sợi dây lại là thứ mà Add đã nhìn thì không thể rời mắt khỏi nó.

''Đây là…Đây là….'' Add lắp bắp nói.

''Thật trùng hợp…Ta cũng có…một chiếc nhẫn…như vậy đấy…'' Hiện tại Natsuki đã nghẹn ngào.

''Cái này…Không…Thể nào…''

''Em là…em là Tuyền sao?'' Add run rẩy hỏi.

Chiếc nhẫn ấy không thể là giả, hoa văn kia, còn có nét chữ kia nữa. Nó chính xác là tác phẩm của cậu. Hơn nữa vừa mới đây Hệ thống cũng đã xác nhận giúp cậu, đây thật sự là chiếc nhẫn mà cậu tự tay làm ra, tặng cho Tuyền vào sinh nhật của cô ấy.

Natsuki quăn mình vào lòng Add, cô nắm chặt áo cậu khóc lên.

''Xin lỗi, Sơn…Em xin lỗi…Xin lỗi anh…''

''Thật sự là Tuyền sao?'' Add không tin vào mắt mình, Tuyền thật sự là Natsuki, vậy Tuyền ở thế giới kia không phải đã….

''Em xin lỗi…em xin lỗi…'' Natsuki không ngừng xin lỗi Add, cô không mong anh yêu cô lần nữa nhưng ít nhất mong anh tha lỗi cho cô.

Add ngẩn người trong giây lát, rồi cậu mỉm cười nhẹ, cúi người ôm lấy thân thể nhỏ bé kia. Cậu ôm chặt lấy thân thể ấy như không muốn rời xa.

''Xin lỗi cái gì?''

''Xin lỗi vì đã dối anh…xin lỗi vì em là người dẫn đến cái chết của anh…xin lỗi vì.. ưm..'' Natsuki dựa vào lòng Add, nói. Một lời xin lỗi thân thể cô lại run lên, những hình ảnh của kiếp trước không ngừng hiện về, từ lúc cô chia tay anh đến lúc nhận tin anh mất rồi đến dự tang lễ của anh. Nhưng Natsuki nói được một nửa thì bị Add cúi đầu, dùng môi bịt chặt môi cô lại, không cho cô nói tiếp nữa.

Không biết qua bao lâu, khi Add cùng Natsuki cảm thấy hô hấp không thông, Add mới buông tha cho đôi môi nhỏ kia. Cậu ôm chặt cô vào lòng, xoa nhẹ mái tóc đen mượt kia, kề miệng xuống tai Natsuki nói khẽ: ''Anh không trách em, anh biết em có chuyện bất đắc dĩ nên mới làm như vậy, đừng tự trách mình. Anh thật sự không hận, không trách em chút nào cả, anh cũng đâu phải kẻ ngu không biết nhìn ánh mắt cùng sắc mặt em khi đó chứ. Vì cậy đừng tự trách bản thân nữa. Được không?'' (Tác: Thực chất là ngu ngốc mừ. Đợi hệ thống nhắc mới để ý, hiện tai lại dám cướp công của nó nữa chứ:v)

Natsuki nắm chặt áo Add, ngước đầu lên hỏi: ''Thật sự không trách em sao?''

''Không trách''

''Thật sự!''

''Ừm''

''Thật sự!!''

''Tất nhiên là thật''

''Thật..Ưm..''

Natsuki tính hỏi lại lần nữa thì bị Add dùng chiêu bịt môi ngăn lại. Nhưng lần này không cô không cứng đơ và im lặng chịu như lần trước, Natsuki vòng tay ôm cổ cậu, ngửa đầu đáp lại nụ hôn.

Anh ấy không trách mình. Thật sự may quá…

''Hộc…Hộc…'' x2.

''Anh từ khi nào trở nên háo sắc vậy…Hộc..hộc…'' Natsuki ôm ngực thở hổn hển. Nụ hôn này còn kéo dài hơn nụ hôn trước. Cô thật sự quá thiếu oxi rồi.

Add không trả lời, cậu ôm chặt cô vào lòng, mỉm cười nói: '' Chúng ta đã trải qua kiếp thứ hai rồi, những chuyện kiếp trước hãy để nó qua đi, có được không? Anh là Kaneko Add, rất vui khi gặp em.''

''Ừm…Em là Minamiya Natsuki, rất vui khi được gặp anh…'' Natsuki dựa vào người Add, bây giờ cô thật sự rất hạnh phúc.

''Anh/em kể cho em/anh nghe về những việc làm của anh/em hằng ngày ở thế giới của anh/em đi.'' x2

''Phì…'' Cả hai người ngẩn người nhìn đối phương sau đó bật cười vui vẻ.

Hai người oẳn tù tì, ai thua nói trước. Và người nói trước là Natsuki.

………….3 tiếng sau……………..

''Vậy..ý anh là ở thế giới kia, anh còn yêu thích hai người nữa à?'' Natsuki hiện tại đã nằm luôn trong lòng Add (nằm trong lòng thôi chứ không làm gì nhé các thánh:v). Cô nghe anh kể về những chặn đường đã qua của anh ở thế giới đó say mê. Nhưng lại phát hiện điều này, cô lập tức ngắt ngang lời anh.

''Ách…Đúng vậy…Em giận à?'' Add nuốt nước bọt hỏi. Cái gọi là hậu cung tranh đấu sắp xảy ra với cậu sao?

''Em không giận, em chỉ cần được ở bên anh là được rồi…Ha..Ha..Ha…Xem anh bị dọa sợ kìa….Mắc cười quá…'' Natsuki cười trêu nói.

''Em đã cười rồi'' Add tức giận nói.

Nói là tức giận nhưng thật chất là mừng như điên. Thật may cái tình cảnh ấy không xảy ra à. Cậu thật sự quá may mắn…À không đúng, phải nói là cha mẹ linh thiên trên trời phù hộ con trai họ gặp được những cô gái tốt và yêu cậu đến như vậy. Có những tri kỉ như vậy, cậu còn đòi hỏi gì nữa đây?

''Nè, hai người đó là ai vậy?'' Natsuki hỏi.

''Eve và Elesis''

''Ể!!! Anh thật sự thu Eve à? Anh quả nhiên là Lolicon ngầm rồi.'' Natsuki châm chọc.

Add xù lông: ''Hồi nào?''

''Kiếp trước có em nên anh không có biểu thị ra thôi…'' Natsuki nói.

''Anh có là Lolicon thì cũng mê vợ anh thôi…'' Add thật sự không thể cải được. Dù sao hiện tại dàn Harem của cậu có 2 loli, 1 BB. Số loli chiếm hơn rồi. Cậu đành châm chế cho mình một chút.

''Lolicon thì nói là Lolicon thôi. Nếu anh là BBcon thì em mới lo lắng đấy'' Natsuki khinh thường nói.

''-_-|||''

Natsuki đứng dậy, quay qua hôn mặt Add nói: '' Em về đây, mai em sẽ qua làm thủ tục xuất viện cho anh. Ngủ ngon nhé!''

''Ừm…em ngủ ngon…'' Add đứng dậy, hôn lên trán cô một phát thật mạnh.

Hôm nay, trải qua một phen biến động cảm tình khiến hai người có chút mệt mỏi. Nhất là Natsuki, cô gần như mất ăn mất ngủ cả tuần nay. Hôm nay lại chịu áp lực tâm lí một phen nữa, nhưng may mắn thay tất cả đã giải quyết xong hết rồi.

Natsuki cũng không trách cứ Add, đối với cô, có thể gặp lại anh và được anh yêu thương như lúc đầu thật sự không còn gì để cô đòi hỏi thêm nữa.

………………………………Một thời gian khác, một không gian khác…………………………………

''Eve đây là Đá Mặt Trăng, cậu có thể mạnh hơn nếu cậu sử dụng nó, nhưng….cảm xúc của cậu…có thể…biến mất…'' Một cô gái tóc tím cầm trên tay một bình thí nghiệm. Bên trong là một loại đá màu tím không ngừng tuôn trào sức mạnh mạnh mẽ.

Cánh tay đang di chuyển đến lọ thủy tinh thì dừng lại giữa chừng.

Eve nhắm mắt lại. Trong đầu cô hiện lên hình bóng của một người. Anh ấy dù đang trong lúc nguy cấp vẫn dỗ dành, an ủi cô. Còn cô chỉ có thể bất lực nhìn hắn bị lỗ đen cắn nuốt, sống chết chưa rõ.

''Aisha…Nếu đánh đổi toàn bộ cảm xúc của tớ vì mọi người và…Vì có thể giúp đỡ anh, có đủ năng lực đứng giữ phía sau anh…Tớ chấp nhận…'' Hồi tưởng kết thúc, Eve kiên định đặt tay lên lọ thủy tinh.

''Eve…'' Aisha đau lòng nhìn người con gái trong trẻo lạnh lùng trước mặt. Cả Add và Eve đều là người tốt, tại sao các vị thần lại làm vậy với họ chứ?

Eve ngồi xuống, hấp thu nguồn năng lượng mạnh mẽ từ viên đá tỏa ra.

Không biết qua bao lâu, cơ thể cô phát sáng. Ánh sáng chói cả mắt, tràng ngập cả căn phòng.

Ánh sáng từ từ tắt đi, xuất hiện trước mặt Aisha là một cô gái xinh đẹp, trước trán cô có một vần hào quang màu lam, áp lực về sức mạnh không ngừng trào ra khiến Aisha khiếp sợ nhưng nhiều hơn là đau lòng.

….Eve…cô ấy…đã không còn cảm xúc…