Vị Diện Lữ Hành Của Thanh Niên May Mắn E

Chương 32: Ma Vương.

Chương 32: Ma Vương.

…Thật đau…Cơ thể mình đau quá…Mỗi tế bào trong cơ thể như đang nổ tung vậy…

Thật tối….Nơi này là đâu…..Có ai không…

''Add…''

Là ai? Là ai đang gọi ta….

''Add à….''

Giọng nói thật quen thuộc…Là ai? Làm ơn ra mặt đi...........

''Add à…Tỉnh lại đi con, bây giờ không phải lúc ngủ….''

Add cố gắng mở mắt ra nhìn người kêu gọi mình. Người đầu tiên cậu thấy là một người phụ nữ có mái tóc màu trắng, ôn nhu mỉm cười gọi cậu.

''Mẹ!!!'' Add không dám tin tưởng vào mắt mình, cậu nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp, thân quen kia, gương mặt mà cậu luôn mơ thấy, Mẹ của cậu. (Mẹ Add tên là Grace nên từ nay xưng hô bà như vậy luôn nhé)

Grace mỉm cười xoa đầu Add nói: ''Còn mê ngủ à? Trời sáng rồi đấy, thức dậy nào''

''Hể?'' Add ngẩn người nghe mẹ nói sau đó giơ hai tay lên xem và phát hiện.

Cơ thể cậu nhỏ xíu giống như một đứa trẻ vậy. Add không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng cậu vẫn làm theo lời mẹ mình. Thức dậy và đi vệ sinh.

Nếu là mơ…vậy cho mình ở đây một chút…dù chỉ là vài phút ngắn ngủi thôi…

…………………………

Cạch!
''Đến rồi à, mau ăn điểm tâm nào'' Grace bưng thức ăn nóng hổi lên bàn, mỉm cười vui vẻ nhìn Add.

Hương thơm quen thuộc trên bàn không ngừng truyền vào mũi cậu khiến cậu thèm ăn vô cùng.

Không quản là thật vẫn là mơ Add tiến đến bàn ăn cùng cha và mẹ thưởng thức buổi sáng ngon lành.

Một gia đình có cha và mẹ như thế này khiến Add vô cùng hạnh phúc, cậu quên mất bản thân là ai, như thế nào. Chỉ biết trầm luân vào hạnh phúc gia đình nhỏ nhoi hiện tại.

Tuy nhiên, Add vẫn hay nghe thấy nhiều giọng nói kêu gọi cậu, rất quen thuộc, rất thân thương. Nhưng cậu không nhận ra đó là ai và cũng không muốn nhận biết.

Hôm nay cũng như bao ngày, Add cùng cha ngồi nghỉ ngơi sau khi ăn trưa, mẹ cậu bưng dĩa trái cây tráng miệng ra cho hai cha con và gia đình vui vẻ thưởng thức.

Bỗng nhiên cha của cậu nói: ''Gia đình chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau như vậy nhé, vợ yêu, con yêu.''

Grace cười hiền từ nhìn vào chồng cô gật đầu đồng ý, rồi quay qua Add: ''Nhỉ con trai…''

''Con cũng....''

Add…

''Hể?'' Add giật mình nhìn xung quanh, tìm kiếm nơi phát ra giọng nói.

Grace nhìn con trai mình nhìn khắp nơi như tìm kiếm cái gì, nghi hoặc hỏi: ''Làm sao, Add? Con tìm kiếm thứ gì à?''

''Không…Không có gì''

''Thế con nghĩ sao về lời đề nghị của cha con nè…'' Grace nhắc lại đề tài lúc nãy.

''Con…''

Add…Đừng…

Là ai? Là ai kêu gọi tôi? Tại sao lại quen thuộc đến vậy? Tại sao lại thiết tha, thân thương đến thế? Cậu là ai?

Anh đã hứa trở lại…Add….

Anh mà đi luôn thì anh thua em gấp ngàn lần đấy…Add-nii

Add….Cậu còn phải huấn luyện cho tôi….

Add-kun…

Add-san…Cám ơn rất nhiều…

Add không nhìn thấy cha mẹ mình nữa, xuất hiện trước mặt cậu là một nhóm người mờ mờ ảo ảo. Nhưng những bóng dáng quen thuộc ấy bắt đầu rõ hơn. Add mở to mắt nhìn từng người, gương mặt đó, nụ cười đó, cách kêu gọi đó…

Tại sao cậu có thể quên họ được chứ? Suýt chút nữa cậu đã phá vỡ lời hứa của mình mất rồi.

Tại sao cậu lại muốn bỏ lại họ mà sống ở nơi hư vô, mờ mịt này? Cậu suýt chút nữa đã bỏ lại Eve, Ele nơi đó, để họ tổn thương, đau đớn.

Cậu sai rồi!!!!

''Add!? Add à!? Con làm sao vậy? Add…'' Grace lay lấy Add khi thấy cậu ngẩn người.

Biểu cảm trên gương mặt Add không ngừng biến đổi, từ mờ mịt rồi đến bàng hoàng, ăn năn.

Add không trả lời, cậu cuối mặt xuống dùng mái tóc che đi biểu cảm của mình.

Một lúc sau Add mở miệng: ''Con rất vui khi gặp lại hai người, rất hạnh phúc khi ở trong gia đình có cha, có mẹ, cả nhà hòa hợp, vui vẻ….''

''Vậy thì con hãy ở chung với chúng ta luôn đi..'' Cha Add mỉm cười nói. Trong đôi mắt ông tóe ra tia sáng kìa lạ nhưng biến mất nhanh chóng.

''…Thế nhưng, cha và mẹ ở thế giới con đã chết, họ không còn nữa. Và con đã tìm được gia đình mới của mình. Con từng hứa với lòng mình, con sẽ bảo vệ họ, không để họ bị tổn thương hay đau buồn, nếu con ở đây với hai người họ sẽ gặp rất nhiều trở ngại, tuy chúng sẽ làm họ chững chạc và mạnh mẽ hơn nhưng họ không đủ sức chống lại những tên điên phá hoại kia…Và…Hai người họ sẽ rất đau buồn….Vì vậy….Con Xin Lỗi….Con phải đi…'' Add nói như hét lên, đến khúc cuối cậu ngẩn đầu mỉm cười nhìn cha mẹ mình.

''Vậy con đi đi, con trai của ta'' Cha mẹ Add đồng thanh nói.

Add bất ngờ nhìn cha mẹ của mình. Cậu cứ nghĩ mọi chuyện không dễ dàng như vậy. Thậm chí tồi tệ hơn chính là cậu phải đối đầu với họ để trở về thế giới của mình. Đây cũng là kết quả mà cậu không mong muốn gặp nhất.

Nhưng giờ thì sao. Cha mẹ cậu đồng ý để cậu đi. Họ mỉm cười hiền hòa nhìn cậu, trên gương mặt họ tràn ngập tự hào cùng hạnh phúc. Hiện tại Add cũng trở về hình dáng cao lớn của mình. Quan cảnh xung quanh đã thay đổi thành một không gian bốn bề trắng xóa.

''Con đã lớn rồi…mẹ rất vui…'' Grace lau khóe mắt, mỉm cưởi nói. Cha của Add ôm vợ mình vào lòng, ngẩn đầu hiền từ nhìn Add: ''Chúng ta đã nghĩ con sẽ trầm luân vào những thứ hạnh phúc không có thật này. Nhưng may mắn thay, con đã biết nắm chặt lấy hạnh phúc thực tại và quý trọng nó. Con đã lớn rồi, Add.''

''Chúng ta cũng yên tâm hơn rất nhiều…tạm biệt con, con trai yêu quý của chúng ta…'' Hình bóng hai người từ từ tan biến. Họ đã rất lo lắng và mong chờ sự trưởng thành của đứa con trai nhỏ này. Họ đã ra đi khi nó còn quả nhỏ, hai người lo sợ Add sẽ sa đọa.

Thế nhưng, hai người rất hài lòng, rất hạnh phúc khi thấy con trai mình khỏe mạnh, chính chắn và suy nghĩ thấu đáo, biết quan tâm đến những người bạn bên cạnh mình, nổ lực để mạnh mẽ hơn để bảo vệ những gì mà nó yêu quý.

Họ mãn nguyện rồi. Và khi thực hiện được mong muốn của mình, họ sẽ đi về thế giới kia, một thế giới vĩnh hằng thuộc về họ.

''Con cám ơn cha mẹ, thật sự cám ơn hai người. Những ngày tháng qua tuy ngắn ngủi nhưng rất hạnh phúc, con sẽ không bao giờ quên…Tạm biệt…'' Add kìm nén nước mắt. Cậu muốn cha mẹ mình thấy được cậu đã trưởng thành, đã có thể lo cho bản thân, không làm họ bận tâm thêm nữa.

Trước khi mẹ cậu biến mất hoàn toàn, bà đã nháy mắt thì thầm nhẹ với cậu: ''Sau này đám cưới, nhớ dẫn con dâu của mẹ đến để mẹ xem mặt nhé. Mẹ không cấm con có nhiều vợ nhưng không được phụ lòng họ đấy nếu không mẹ sẽ không tha cho con.''

Add mỉm cười, gật đầu: ''Vâng,con xin hứa, nếu con phụ họ mẹ hãy đem con đi dạy dỗ''

Ha..Ha…Ha…

Cha mẹ Add vui vẻ bật cười, tiếng cười hai người họ vang lên không dứt trong không gian trắng xóa. Nơi đó chỉ còn một mình Add.

''Keng, chúc mừng kí chủ vượt qua thử thách tấn cấp thành Ma Vương.''

''Keng, chúc mừng kí chủ đạt lv80''

''Keng, chúc mừng độ may mắn của kí chủ tăng lên cấp bâc B, còn kí chủ có gặp xui xẻo tiếp hay không thì hệ thống không chịu trách nhiệm''

''Keng, số lần quay thưởng của kí chủ quá nhiều, xin kí chủ hãy sử dụng, nếu ba ngày sau kí chủ không quay thì hệ thống tự động xóa bỏ.''

Âm thanh thông báo không ngừng vang lên trong đầu Add, khiến cậu thoát khỏi bầu không khí đau thương. Add ngay lập tức nói: ''Thử thách là sao? Những gì tớ đã gặp chỉ giả tạo à? Cậu tỉnh từ khi nào vậy?''

''Tuy câu hỏi quan tâm của kí chủ làm tôi rất vui nhưng tôi có thực thể tôi sẽ đấm vào mặt ngài trước khi trả lời.'' Hệ thống nói.

''Ách…'' Add bối rối.

''Vì kí chủ thành công loại bỏ 'Hủy Diệt Giả' cùng hấp thụ sức mạnh lôi điện, không gian, thời gian nên kí chủ đã có đủ kinh nghiệm trở thành Ma Vương. Tuy nhiên, Ma Vương là không dễ dàng làm được, ngài phải vượt qua thử thách thì mới có thể trở thành Ma Vương. Nếu không ngài nghĩ tại sao Ma Vương lại ít đến đáng thương như vậy.'' Hệ thống giải thích.

''À rế, vậy tại sao trong anime High School DXD có nhiều Ma Vương? '' Add nghi hoặc hỏi.

''Thực chất cấp bậc của họ theo tính toán chỉ tới mức cao nhất Ác ma Cao Cấp chưa trở thành Ma Vương. Còn những vị thần mà họ nói mới thật sự ở đẳng cấp Ma Vương, tất nhiên họ đạt đến Ma Vương cấp trung hoặc Ma Vương cấp cao nên mới có bản sự gần với cấp Thần Chủ hay theo Ma chính là Ma Thần. Còn Phật Tổ, Ngọc Hoàng và Zeus là cấp bật Thần Vương/ Ma Thần Vương, chưởng khống thần giới phía Đông cùng phía Tây.''

''Thì ra là vậy…'' Add trầm ngâm.

''Còn về cha mẹ ngài…Nó là thật.''

''Cái gì? Là thật sự sao? Có thật không?'' Add ngay lập tức hỏi.

''Vâng, họ có vẻ biết sự hiện diện của tôi và tôi cũng không rõ tại sao họ lại có thể xâm nhập vào thử thách này nhưng tôi đảm bảo 100%, những việc xảy ra là có thật'' Hệ thống trả lời.

''Nó là thật…Thật sự tốt quá…'' Add vui mừng nói.

''Cậu cho tớ xem số liệu nào''

Nhân Vật: Kaneko Add

Cấp: 80 (0/ 1000 vạn)

Chủng tộc: Ma Vương (0 / 500 vạn)

HP: 70 vạn/ 70 vạn

MP:40 vạn/ 40 vạn

Thể lực: 17 vạn/ 17 vạn

DP (Trạng thái Dynamo Configuration Mode (Awakening)): 10 vạn/10 vạn (-1DP/1s)

Kháng đòn: 20 vạn/ 20 vạn

Kháng ma pháp: 15 vạn/ 15 vạn

Tấn công: 100 vạn

Phòng thủ: 80 vạn

Sát thương: 200 vạn

May mắn: B (117/1000)

Điểm khoáng: 800 vạn 7000.

Vũ khí: Nasod Dynamo, Nasod Armr, Temporal.

Set đồ (Áo, Quần, Giày, Bao tay): Set đồ Diabolic Esper, 3/3 Scar Demon (ẩn đi), Ma Luân Kiếm, Ma Luân Giáp.

Thú cưng: Hachisei, Togepi, Charizard Mega X.

Người khế ước: Suigintou, Shinku, Kanaria, Suiseiseki, Souseiseki, Hinaichigo, Barasuisou.

Số lần quay thưởng: 34 lần.

''…Sao trâu vậy?'' Add lắp bắp hỏi.

''Vì ngài trở thành Ma Vương nên mới trâu như vậy, chứ chưa đến Ma Vương ngài chỉ cùi bắp. Nhưng đây cũng bình thường thôi kí chủ, nếu ngài gặp Ma Vương trung cấp hay cao cấp thì họ còn trâu hơn nữa.'' Hệ thống khinh thường nói.

''…''

''Kí chủ có muốn quay thưởng không?'' Hệ thống hỏi.

''Không…Ta muốn tỉnh lại, ta muốn xem thế giới ta đến là thế giới nào.'' Add lắc đầu nói.

Dù sao cũng nên xem thế giới giúp đỡ cậu, cho cậu vào ở nhờ, dưỡng sức. Nếu nó có gặp 'Hủy Diệt Giả' cậu sẽ giúp đỡ nó.

''Keng, kí chủ có thể thoát khỏi không gian này'' Hệ thống thông báo.

''Ừ''

……………………………

Một trần nhà màu trắng xa lạ, mùi thuốc khử trùng, ánh nắng chói chan xuyên qua cửa kính. Đây là thế giới mới sao?

Cạch!

Add ngẩn ngơ nhìn xung quanh đánh giá sau đó cậu nghe tiếng mở cửa và nhìn về phía đó.

Một cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn nhìn như búp bê xuất hiện với mái tóc đen dài, bộ quần áo gothic lolita màu đen và chống cây dù màu đen bước vào.

''Đã tỉnh rồi sao?'' Cô gái mở miệng hỏi.

Add vô ý thức gật đầu.

''Ta có một số thứ muốn hỏi ngươi, ngươi có thể trả lời cho ta không.''

Đây là câu hỏi sao? Sao như bắt buộc vậy?