Vệt Nắng Cuối Đông

Chương III:

Chương II
Tiếng chuông báo thức vang lên réo rắt trong căn nhà nhỏ yên tĩnh vào sáng sớm " Lệ Lệ xinh đẹp, dậy đi mau, dậy mau đồ sâu lười…Nắng, em không dậy mau là mặt trời chiếu hết ánh sáng của em đấy". Mắt còn mơ màng nhưng nghe từ "nắng", cô tỉnh hẳn ngủ. Nắng vốn là biệt danh anh đặt cho cô, sau này khi yêu nhau, cô gặng hỏi thì anh trả lời vô cùng nghiêm túc rằng:
-"You are my sunshine". Mỗi lần nghĩ lại, cô thấy ngọt ngào không tả nổi, có chút ấm áp len lỏi vào trong tim.
Quả thực con người sống trên đời không thể đoán nổi trước điều gì, cũng như mối tình niên thiếu của anh và cô vậy. Say đắm rồi đổ vỡ. Nhưng kỉ niệm về anh cô vẫn luôn trân trọng, giống như tiếng chuông báo thức vậy. Hồi học cấp ba, cô lần nào cũng đến lớp muộn rồi bị nêu tên, cuối tuần phải trực nhật dù nhà cách trường không xa lắm. Thương cô, anh lần nào cũng trực nhật cùng cô rồi mới về, anh luôn bảo với cô:
-Em không thương mình thì phải thương anh chứ, nhìn anh gầy đi vì em rồi này
- Vậy cho em thêm động lực đi anh,, cô đáp.
Anh thở dài bất lực:
- Em muốn gì, cái gì của anh anh đều cho em tất. Nhưng bù lại phải thưởng cho anh một nụ hôn má.
- Đúng là đến chết cũng không hết nham hiểm:// nhưng cô vẫn vui vẻ tình nguyện chấp thuận và nhờ ghi âm giọng nói ấm áp của anh, cô chấm dứt luôn những buổi quét lớp mệt nhoài.
Tiếng chuông lại reo lên lần nữa. Cô thầm nghĩ, muộn rồi, vội bước nhanh xuống giường rồi đánh răng, rửa mặt. Nhìn gương chỉ thấy khuôn mặt hồng hào của người con gái, mái tóc mềm mượt buông xõa trên vai nhưng đôi mắt màu đen u buồn vì trải qua nhiều sóng gió. Mặc đại cái áo trên cửa sổ, đi nhanh đôi giày cao gót đau đến phát bực, Cẩm Lệ khóa cửa đi xuống bãi đỗ xe ô tô. Khu nhà cô ở đã rộn ràng người đi lại không ngớt.Tay bấm chìa khóa xe, tay kia xách túi, cô đi tới bên chiếc xe ô tô màu đỏ của mình. Lướt qua một người đàn ông, cô bỗng khựng lại, trái tim bỗng đập liên hồi, cảm xúc bi lụy. Người con trai có đôi mắt màu ráng chiều, vẻ mặt lạnh lùng, trầm ổn nhưng không giấu được khí phách hiên ngang tuổi trẻ, cũng ngạc nhiên không kém. Người con gái từng khiến anh điên cuồng trong tình yêu, khiến anh mê loạn bởi sự ngọt ngào, nhớ đến phát điên đang đứng trước mặt anh. Nhưng không hiểu sao lại anh lại buông câu lạnh lùng:
- Cô này, xin nhường đường, tôi có việc bận phải đi.
Thẫn thờ, Cẩm Lệ phản ứng theo phản xạ nhường đường. Anh đi một lúc, cô vẫn chưa hoàn hồn, Rồi sau đó bỗng bình thản đến lạ kì, hóa ra chỉ có cô là ngu ngốc. Lên xe, tự khinh bỉ chính bản thân quá luyến tiếc, cô phóng xe tới công ti trong vài phút. Phải rồi, có là gì của nhau đâu mà phải buồn, cô phải thật rạng rỡ, hôm nay, cô còn phải gặp đối tác quan trọng cho công ti cơ mà.**cô thầm nghĩ**