Vệt Nắng Cuối Đông

Chương II:

Trời nắng gắt. Lê từng bước chân rã rời sau khi làm xong kế hoạch lần này, Cẩm Lệ đi về nhà sau khi trốn được buổi liên hoan của công ti. Ngồi trên bến xe buýt đợi, ánh nắng chiếu vào làn da ửng hồng làm cô nhớ về những kí ức mơ hồ đã qua. Trái tim lại nhói lên một tiếng. Cũng là bến xe này, cô cùng anh gặp lại rồi chia xa mãi mãi. Đang chìm đắm trong suy nghĩ, có tiếng bước chân lao xao bên cạnh rồi tiếng bác tài xế thúc giục:
-Này cô kia, có lên nhanh không thì bảo?
Hấp tấp chạy lên xe, thấy hết chỗ, cô bèn đứng rồi nở nụ cười. Cũng chính anh đã dạy cô cười, dù tâm trạng thế nào cũng phải cười, càng đau càng phải cười rạng rỡ. Ngày anh lên máy bay, cô đứng mà nở nụ cười rồi nước mắt rơi lã chã trên mi. Anh đem hi vọng cho cô rồi tự tay bóp nát nó không chút thương tiếc. Đã bao lần tự nhủ phải quên, nhưng không hề dễ dàng.
-Cô gì ơi, cô quên túi này. Lúc nãy thấy cô vội lên xe mà không chú ý..
Quay lại, khuôn mặt ngơ ngác, cô cảm ơn chàng thanh niên rồi tự thầm trách mình. Mỗi lần nghĩ về anh, về qua khứ, cô đều chìm đắm mà quên đi mọi sự trên đời.
-Này cô kia, cảm ơn xong thì thôi à.
-Thế anh muốn như thế nào nữa? /tên này lắm chuyện thật..đàn ông mà.../cô thầm nghĩ…
-Trông cái mặt cô kìa, bày tỏ thành ý mà như sắp ăn thịt người ta. Thôi bao tôi một bữa cơm, cho tôi biết tên và địa chỉ lẫn số điện thoại để tiện liên lạc. Chúng ta làm anh em kết nghĩa, có gì tôi bảo vệ cô.
*Cô quay lại, trợn mắt thầm đánh giá người đàn ông trước mặt, không, hắn không phải là đàn ông, bởi vì đàn ông không ti tiện với phụ nữ như thế. Người này bản mặt khiến cô cũng khó chịu, vậy mà đám con gái phía sau e dè lén lút chụp trộm hắn. Cô nghĩ, mắt thẩm mĩ của mấy người này chắc chắn có vấn đề, phải nói là mĩ quan lạ mới đúng.
-Nhận được lời nói của tôi, cô sung sướng tới mức lag luôn rồi hả?
Hừ, coi thường cô hám trai à, cô sẽ cho anh ta biết thế nào là Cẩm Lệ.
-Anh nghĩ tôi đây dễ dãi chắc, người nào ngu mới nghe cảm động
anh.
Bỗng nhiên, túi bị nhấc lên, chưa kịp phản ứng thì cô nghe anh ta nói:
-Phạm Mỹ Lệ, kế toán công ti cổ phần Tây Lan, 21 tuổi, nhà ở xã X, huyện Y, tỉnh Z, số điện thoại...... Ồ hóa ra chúng ta là hàng xóm, vui đấy. À tôi là Vũ Đức Kha, do cô ít tuổi nên chúng ta xưng anh em cho hòa thuận.
Cô giật mạnh lại:
-Vui cái đầu nhà anh, đàn ông có ai lẻo mép như anh không? Đã không phải nắng thì xin đừng chói chang.
Dứt lời, xe tới bến, cô cầm túi xách bước xuống xe, chưa đi được vài bước đã nghe vọng lại:
-Cô cứ yên tâm, tôi không phải nắng, mà là mặt trời, mặt trời đấy hiểu không hả Mỹ Lệ?
Cô tức sôi máu, thầm nhủ phải bình tĩnh.Giao tiếp với khách hàng bao năm, cô chưa gặp thằng đàn ông chó má nào thế này. Phải giữ hình tượng, hình tượng, cô quay lại,lườm tên Kha lẻo mép đó một cái cho bõ giận, rồi cười rạng rỡ như anh dạy, sau đó quay gót bỏ đi mà không ngờ rằng ai đó quá bất ngờ, còn bị nụ cười của cô thu phục, quyết tâm tạo nghiệt duyên luôn để rước cô về làm vợ.

Chương mới hơn